Nằm viện hai hôm, tình trạng sức khỏe của Hạnh cũng ổn định hơn, bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện về nhà. Vốn ông bà Bình định xin phép cho con gái về quê vài ngày cho thư thả, thoải mái đầu óc nhưng khi mẹ cô đề cập đến chuyện này, Hạnh lại gạt đi, nhỏ nhẹ đáp.
_ Con muốn ở đây mẹ ạ.
_ Con ở đây liệu có ổn không, về quê với bố mẹ vài hôm mẹ chăm, sau ổn ổn thì lại lên trên này ở. Không gì bằng về nhà mình con ạ, con ở đây mẹ không yên tâm.
_ Mẹ yên tâm đi. Gia đình chồng con tốt lắm. Bố mẹ chồng con tâm lý lắm, mẹ chồng con không có con gái nên lúc nào cũng coi con như con gái trong nhà cả. Mẹ thấy đó, mấy hôm con ở đây hôm nào mẹ chồng con cũng dậy từ sớm hầm cháo gà, cháo tim mang đến cho con đấy thôi. Bố mẹ cứ yên tâm về đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.
_ Con không muốn về bố mẹ cũng không ép. Ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nha con.
Cô nghe xong liền cảm thấy sống mũi cay cay. Con cái dù lớn vẫn là con của mẹ, đối với mẹ, cô lúc nào cũng như một đứa trẻ nhỏ lúc nào cũng khiến bà phải lo lắng không thôi.
Hạnh nghẹn ngào hỏi.
_ Bố mẹ định lúc nào thì về ạ.
_ Sáng ngày kia bố mẹ về sớm.
_ Gấp vậy ạ. Bố mẹ không ở lại chơi thêm vài ngày.
_ Thôi, con không sao là bố mẹ yên tâm ra về rồi. Hôm nghe tin con xảy ra chuyện, bố mẹ vội lên đây đã kịp sắp xếp gì đâu, lợn gà mấy bữa nay đều nhà cô chú tư chăm giúp, trên đồng người ta cũng gặt gần hết lúa rồi mẹ với bố không về họ lại bỏ ruộng không cắt cho thì mệt lắm.
_ Vâng.
Bà Tám nhìn cô đầy xót xa, chỉ mấy hôm thôi mà nhìn cô xanh xao quá, người ngày rộc đi. Bà xoa xoa mái tóc đen mượt của cô, xúc động nói.
_ Con đừng đau lòng quá. Con cái là lộc trời cho, rồi bọn con sẽ sớm có những đứa trẻ khác.
Cô không đáp chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Tối đó, khi cô đang nằm trên giường, bên ngoài có tiếng cạch cửa, không cần nhìn cô cũng biết là Vũ. Anh nhẹ nhàng bước tới bên giường, nằm xuống quay người vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Anh ôm cô khá lâu mới ngập ngừng nói.
_ Hôm nay mẹ có nói chuyện với anh.
_ Vâng.
_ Anh cứ nghĩ là em sẽ về quê.
Hạnh xoay người, khuôn mặt điển trai của anh lại cảnh hiện rõ trong ánh mắt tĩnh lặng của cô.
_ Em không muốn trốn chạy. Em không muốn bỏ lại anh một mình. Mất con em đau, anh cũng đau không kém, em không muốn một mình chạy trốn khỏi đau thương bỏ lại anh một mình, ngày ngày đối diện với nỗi đau, sự dằn vặn trong căn phòng trống trải, lạnh lẽo không có bóng dáng em. Em tin con của mình ở nơi đó cũng không muốn nhìn thấy em và anh đau khổ, buồn bà như bây giờ. Chúng ta phải mạnh mẽ lên, cùng nhau vượt qua nỗi đau này, ngày ngày cầu nguyện cho con bình an ở một nơi khác.
Cô nói đến đây, nỗi xúc động trong lòng lại càng dâng cao, dù cô có cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không thể ngăn đừng những giọt nước mắt đang trực chảy xuống.
_Vợ à. Cảm ơn em. Cảm ơn em luôn bao dung, thấu hiểu em.
Vòng tay anh ôm chặt lấy cô, trên khóe mắt một giọt nước mắt mặn chát khẽ rơi xuống vỡ tan trên gương mặt thanh tú, đẹp đẽ.
***********
Sáng sớm hôm đó, Hạnh dậy từ sớm chuẩn bị đồ đạc giúp bố mẹ về quê.
_Anh chị thông gia về cẩn thận.
_ Cảm ơn anh chị.
_Vũ xong chưa. Mau xuống để còn đưa bố mẹ ra bế không lại nhỡ chuyến xe bây giờ.
_ Dạ, con đang xuống.
Vũ lái xe đưa ông bà Bình ra bến xe Mỹ Đình để bắt xe 07 đi về Sóc Sơn.
_ Bố mẹ, hai người đi đường cẩn thận. Đến nơi nhớ gọi điện báo con đấy.
_ Ừ. Bố mẹ biết rồi. Hai con cứ yên tâm về đi.
Tranh thủ lúc hai mẹ con Hạnh đang tỉ tê dặn dò, ông Bình kéo Vũ ra một góc thì thầm.
_ Vũ này, bố mẹ có mỗi Hạnh là con gái. Tính nó ra sao, bố nuôi nó từ bé nên bố biết. Hạnh nó là người sống khá nội tâm, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng chẳng chiụ nói cho ai biết cả. Lúc nào cũng tỏ ra là mình ổn, vui vẻ tươi cười trước mặt người khác nhưng bố biết tận sâu trong đáy lòng nó là những nỗi đau, là những vết cắt khó có thể lành lại. Nó lúc nào cũng cười, lúc nào cũng tỏ ra mình là người lạc quan yêu đời, sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ những nỗi đau của người khác, giúp họ vượt qua nỗi đau nhưng lại chẳng thể tự mình chữa lành nỗi đau cho chính mình. Thời gian này cực cho con.
_ Bố con hiểu. Xin bố hãy tin ở con. Con nhất định sẽ không để Hạnh chịu bất kì tổn thương nào nữa.
_ Bố, xe sắp chạy rồi. Hai người mau tới đây đi.
Tiếng cô gọi cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Ông Bình chỉ kịp dặn dò vaì lời, kết thúc cuộc nói chuyện rồi nhanh chóng chạy vội lên xe.
Xe từ từ chuyển bánh, ông bà Bình ngồi trên ghế vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
_ Về đi.
Phía dưới xe, Hạnh yếu đuối dựa vào người Vũ, ánh mắt bi thương nhìn bóng dáng nhỏ bé của bố mẹ khuất dần.
_ Về thôi em. Giọng anh trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu.
_ Vâng.
*, **
Vào một ngày đẹp trời khoảng hai tuần sau đó, Nam cùng bạn gái đến nhà thăm Hạnh. Vốn dĩ, ban đầu Nam chỉ định đến nhà Hạnh một mình, trùng hợp sao khi gần đến nơi lại bắt gặp Linh đang lững thững đi bộ ra bến xe. Thấy vậy, Nam liền đề nghị Linh đi thăm chị cùng luôn. Lời mời đường đột của cậu không những không làm Linh ngại mà ngược lại Linh lại tỏ ra hào hứng, vui vẻ vô cùng.
King... Kong.
Bố chồng Hạnh đang ngồi xem bản tin trong phòng khách nghe tiếng chuông cửa liền đứng dậy đi ra.
_ Cháu chào bác.
_ Nam à. Hai đứa vào nhà đi.
_ Vâng.
_ Cháu chào bà, chào bác.
_ Ừ. Ngồi đi.
_ Bố mẹ cháu có ít quà gửi từ quê lên bảo cháu mang sang biếu bà.
_ Bố mẹ cháu khách sáo qua. Sang chơi là đựơc rồi quà cáp chi cho tốn kém. Cho bà gửi lời cảm ơn đến bố mẹ cháu nhé.
_ Vâng ạ.
_ Hai đứa uống nước đi.
_ Cháu xin.
_ Đây là.
_ À, cháu quên giới thiệu. Đây là Linh, bạn học của cháu. Nãy cháu gặp bạn ý đi bộ ngoài kia lên rủ đi chung luôn.
_ Ừ.
_ Hạnh ơi, Nam đến chơi này con.
Hạnh đang ở trên phòng, nghe bố gọi liền nhanh chóng chạy xuống.
_ Nam đến à em.
_ Hai đứa ở lại chơi nhé. Bác đưa bà đi dạo..
_ Vâng ạ.
_ Bạn gái đây à. Xinh thế.
Linh ngồi bên ngượng ngùng cúi mặt xuống cười bẽn lẽn.
_ Hì.. Chị, chị đừng có dọa bạn gái em sợ đó.
_ Ghê chưa, chưa gì đã bênh chằm chặp thế rồi.
_Hì... Để em giới thiệu. Đây là chị Hạnh_ chị gái anh.
Đây là Linh_ bạn gái em.
_Rất vui đựơc làm quen với em. Quen em trai chị chắc em chịu khổ nhiều lắm.
_ Hì....Linh ngại ngùng đáp. “ không đâu chị. Nam tốt với em lắm”
Chuông điện thoại báo tin nhắn đến, Linh mở phần tin nhắn ra xem, tin nhắn chỉ vẻn vẹn ba chữ “nhà vệ sinh“. Linh đưa mắt nhìn quanh thấy dáng người quen thuộc đang xa dần, cô liền nhanh chóng hiểu ra ý tứ của tin nhắn.
_ Chị ơi, nhà vệ sinh của nhà mình ở đây vậy ạ.
_ Em đi thẳng, rồi rẽ trái nhé.
Theo chỉ dẫn của cô, Linh nhanh chóng tìm tới nhà vệ sinh. Chưa kịp nhìn ngó xem Dũng ở đâu cô đã bị kéo thật mạnh về phía sau.
Cạch.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, trong giây phút hoảng loạn, Linh định bụng hét lên..
Tiếng hét vừa thoát ra khỏi miệng liền bị ai kia cúi xuống nuốt trọn. Lưỡi cậu quấn lấy lữơi cô, nhấn nhá lúc mạnh lúc nhẹ, khiến Linh ú ớ không lên lời. Mãi đến khi, Linh không thở đựơc Dũng mới luyến tiếc buông cô ra.
_ Anh hù em chết mất.
_Anh đang muốn giết chết em đây.
_Sao hôm nay em lại tới đây.
_ Nam rủ em đi.
_ nó rủ là em đi à. Nhỡ may nó có ý đồ xấu thì làm sao.
_ Anh ghen à.
_ Em nghĩ xem, nhìn em và nó ngang nhiên cười nói, nắm tay nắm chân trong chính căn nhà của anh, nếu là em,em có ghen không. Dũng lạnh nhạt đáp.
Ghen chứ. Linh thầm nghĩ nếu cô là anh, chắc chắn cô sẽ ghen lồng lộn lên, không chút chần chừ mà lao đến xé xác hai người ra. Cô cười hối lỗi, cả người dựa sát vào người Dũng, bàn tay nõn nà nhẹ nhàng di chuyển trên vòm ngực rắn chắc.
_ Thôi mà. Đừng giận nữa, em biết em sai rồi. Đi mà... Đừng giận nữa nha. Anh muốn gì em cũng chiều.
_Em nói thật chứ.
_ Thật.
Dũng xoay người cô lại, đôi tay to lớn không ngừng xoa bóp bầu ngực căng tròn.
_ Tối nay anh muốn chơi SM với em đựơc không.
Cơ thể cô bị anh kích thích không ngừng, cả người run rẩy, giờ phút này đây, cô nào có tâm trí để ý những lời anh nói chỉ đành vâng dạ gật đầu cho xong.
Bàn tay cậu từ từ trút bỏ lớp quần áo trên người Linh,kích thích những điểm mẫn cảm trên người cô. Linh đê mê, mung lung,cả người chìm trong khóai cảm mà cậu mang lại. Ngọn lửa tình dục trong cô bùng cháy, giờ phút lý trí trong cô hoàn toàn bị thiêu dụi, cô đâu còn quan tâm ngoài kia là người bạn trai trên danh nghĩa và chị gái của anh. Cả người cô hoàn toàn nhấn chìm trong những khóai cảm mà Dũng mang tới.
Bên ngoài phòng khách, Nam với Hạnh vẫn đang mải mê nói chuyện, cả hai nói đông nói Tây, nói mãi mà vẫn không thấy Linh ra. Sợ cô bị tụt huyết áp rồi ngất xỉu như lần trước, Nam vội vàng bảo chị vào nhà vệ sinh xem thử.
Cốc....cốc....
Linh ơi,, em có trong đấy không.
Tiếng gọi bên ngoài cửa khiến đôi nam nữ đang trầm luân trong biển dục vọng giật mình, bừng tỉnh. Linh hoảng sợ đưa mắt lên nhìn Dũng, cậu vẫn bình thản ra vào trong cô, khuôn mặt không hề lộ một tia sợ hãi nào. Dũng hơi cúi đầu, ghé sát miệng vào tai cô thì thầm” mau nói đi em“. Đôi môi mềm mại hôn lên điểm mẫn cảm trên vành tai Linh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, lướt lại, lượn vòng quanh vành tai.
Cả người Linh run rẩy, hô hấp trở lên khó khăn, phía dứơi khe động ẩm ướt cũng trở nên mẫn cảm hơn, không ngừng cắn mút, bao bọc chặt chẽ lấy gậy lớn.
Phải khó khăn lắm, Linh mới lên tiếng.
_ Em... Không sao.
_ Em ốm à Linh. Nghe giọng em khác quá.....
_ Em... Linh vừa mở miệng định nói tiếp liền bị Dũng từ phía sau thúc mạnh một phát. Một dòng nước nóng ấm chảy vào trong cơ thể cô, cả người Linh run rẩy đứng không vững, thân thể mềm mại xơ lụi tựa hẳn vào người cậu, hai mắt dại đi, miệng há to không nói lên lời.
_Vợ à. Em tuyệt lắm.
_ Linh em có sao không. Chị vào nhé.
Tiếng đập cửa ầm ầm khiến Linh bừng tỉnh khỏi cơn khoái cảm mà Dũng mang lại, cô hoảng hốt đẩy cậu ra, một dòng nước vẩn đục liền theo lực đẩy của cô mà chảy xuống.
_ Chị vào nhé.
Bên ngoài cửa, Hạnh dùng khóa dự phòng để mở.
Cạch.
Khóa cửa mở. Linh hoảng sợ, không kịp suy nghĩ liền phi thân đẩy mạnh cửa lại. Ở phía sau, Dũng chậm rãi đi tới, bình bình thản thản dựa người vào cửa nhìn Linh cười cười.
_ Em không sao đâu chị. Em chỉ hơi đau bụng tí thôi.
_Vậy để chị lấy thuốc cho em uống nhé.
_ Không cần đâu chị. Em... Em tới ngày đó thôi.
Hạnh nghe đến đây liền hiểu ra, cô à lên một tiếng rồi kéo Nam đi.
Tiếng bước chân xa dần, Linh thở phào nhẹ nhõm, quay ra tên thủ phạm đánh mạnh vào ngừơi hắn.
_ Tên khốn nhà anh. Tí nữa thì xảy ra chuyện rồi.
_ Ai bảo em đẹp quá anh không chịu đựơc. Em nhớ tối nay đáp ứng anh rồi đó.
Lúc này, Linh mới nhớ lời Dũng nói, cô tuy muốn phản bác nhưng sợ dây dưa lâu Hạnh sẽ quay lại đành gật đầu đại.
_ Rồi, rồi. Anh mau đi đi.
Linh vừa ló đầu ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hạnh đang đi tới. Cô nàng hoảng sợ vội đóng sập cửa lại, đưa tay lên miệng ra dấu cho Dũng im lặng.
_ Linh xong chưa em. Cho chị nhờ nhà vệ sinh một xíu.
Lời tác giả: chắc hẳn sau khi đọc xong chap này, sẽ có bạn bảo tác giả viết quá, làm gì có ai dám làm như thế. Nhưng xin thưa các bạn, mình nhấn mạnh lại là Dũng có bệnh về tâm lý. Chúng ta không phải là Dũng không thể hiểu đựơc anh muốn gì và nghĩ gì.
Mình chỉ nói vậy thôi, ai hiểu sao thì hiểu vậy. Gạch đá mình cũng xin nhận hết. Chúc mọi ngừơi đọc truyện vui vẻ.