Đào Đào xuống lầu hơi muộn. Mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ, chỉ đợi một mình cô.
“Lề mề quá đấy, cũng không biết phép tắc gì hết, không nhìn thấy trong nhà
có khách sao?” Mẹ Đào nửa giận trừng trừng Đào Đào, quay mặt qua cười
cười xin lỗi Quý Manh Nhân, “Hết cách rồi, đều là do bố mẹ chiều hư.”
Quý Manh Nhân ngước mắt lên, cười cười, “Tiểu Đào rất hiểu chuyện.”
Đào Giang Hải cao giọng, chuẩn bị cầm đũa, Hoa Diệp lát nữa phải lái xe,
ông lại đang trong thời gian bị Đào Đào quản giáo, cũng không lấy rượu,
bảo dì Trần mang lên mấy chai cocktail cất sẵn lên, làm rượu thay nước
để mời. Cocktail vừa ngọt vừa chua, uống vào là lạ, uống hết một ly, là
rút ngay.
“Hoa Diệp, ăn nhiều một chút, đây đều là những món tủ
của mẹ con đấy.” Đào Giang Hải thấy Hoa Diệp ăn giống như đang đếm hạt
cơm. Dường như có tâm sự gì, vội dùng đũa gắp rau cho anh.
“Cảm
ơn bố.” Hoa Diệp gật gật đầu, liếc mắt nhìn Đào Đào ở bên cạnh, cô cắn
cắn môi, Đào Đào ăn cháo, miệng vẫn ổn, nhưng ăn cơm và thức ăn vẫn có
chút khó khăn. Cơm hơi cứng, trong đồ ăn có muối có ớt, động đến chỗ da
thịt bị bỏng, đều đau đến thấu xương, cô uống vài hớp canh, gắp một đũa
đậu phụ chiên mềm, nhai rất từ tốn.
Thức ăn hôm nay rất phong
phú, có vài nguyên liệu tuy không phải rất quý, nhưng vô cùng công phu,
bình thường nhà họ Đào rất ít làm.
“Dì ơi, cái này trong nhà bếp
còn không?” Đào Đào đau khổ nuốt một miếng đậu phụ, chỉ chỉ bánh đậu phụ và rong biển, cá đù vàng om, hỏi dì giúp việc.
“Ngon không? Yên tâm ăn đi, phu nhân làm nhiều lắm.” Dì giúp việc cười trả lời.
Đào Đào kéo khóe miệng thành một nụ cười nhẹ, đặt đũa xuống, rót cho mình
một ly nước sôi, bưng lên từ từ thổi hơi nóng, đợi nguội rồi, mới đưa
đến bên miệng chậm rãi uống.
“Gần đây tôi có nghe được một câu
chuyện cười rất hay,” Đào Giang Hải chê không khí ăn cơm quá ngột ngạt,
thêm vào đó bà thông gia không mời tự đến, khiến ông rất cảm động, ông
vốn dĩ là người rất dễ hưng phấn, đũa quơ như mưa, “Có một nhà giàu mới
nổi đến showroom xe BMW, nói với ông chủ, tôi muốn kiểu xe đắt nhất, ông chủ gật gật đầu, dẫn ông ta đi lái thử, ông ta rất hài lòng, thanh toán tiền ngay tại chỗ rồi lấy xe. Lúc lái đến cổng, ông chủ không nhịn được nữa, vẫn chạy đến, hỏi, anh ơi, tôi nhớ tuần trước hình như anh mới mua một chiếc xe kiểu này mà. Ông ta nói không sai, nhưng mà gạt tàn thuốc trong xe đầy rồi. Ha ha!”
Ông cười ngã nghiêng ngã ngửa, những người khác ai nấy nhìn nhau, đặc biệt
là mẹ con Quý Manh Nhân đều là dáng vẻ giống như bị dọa không nhẹ.
“Không buồn cười sao? Nghe rất vui mà!” Ông nhìn xung quanh.
Đào Đào thở ra, đây gọi là tự lộ điểm yếu, cho dù có một ngày quảng trường
nội thất của ông có lớn bằng cả Thanh Đài, chi nhánh mở rộng ra nước
ngoài thì cái tính này của ông sợ là cũng không đổi được. “Buồn cười
lắm, bố, có điều, cái này ngon hơn.” Cô gắp một đũa sườn xào chua ngọt
nhét vào miệng Đào Giang Hải, bây giờ trong phòng ăn cuối cùng cũng yên
tĩnh.
Ăn cơm xong, Quý Manh Nhân lại ngồi một lúc, hỏi thời gian
phẫu thuật và thuốc mẹ Đào uống gần đây, lại nói vài câu chuyện nhà, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.
Đào Đào đưa áo khoác cho Hoa Diệp, “Lái xe cẩn thận.” Cô dặn dò giống như trước đây, nhưng lại quay mặt sang một bên.
“Mai anh lại đến.” Hoa Diệp nảy sinh một cảm giác mệt mỏi không thể nói ra.
Bình thường Đào Đào biểu hiện rất ngoan ngoãn, thỉnh thoảng có tranh
chấp vặt, anh chỉ cần nghiêm mặt lại, cuối cùng đều là cô chủ động giảng hòa. Tuy mấy hôm trước, cô cũng có giận dỗi chạy về nhà mẹ ở, cũng từng cả đêm không về vào hôm sinh nhật Trương Hoằng, nhưng cô vẫn quay về
nhà. Lần này, cô trịnh trọng yêu cầu ly thân với anh.
Trước mặt
Quý Manh Nhân và bố mẹ, Đào Đào không nói được, cũng không nói không
được, cười cười, lễ phép mở cửa xe ghế sau cho Quý Manh Nhân, đứng ở bên đường, nhìn xe đi xa, mới vào lại nhà.
Quý Manh Nhân có thói quen ngủ trưa, liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại của Hoa Diệp reo, anh nhìn nhìn Quý Manh Nhân ở ghế sau, đeo tai
nghe vào nhận điện thoại. “Trương Hoằng, có chuyện gì không?”
“Bọn em đều đang ở bar Cầu Vồng, anh đến đây đi!”
“Tôi không rảnh.”
“Ồ, vậy thì thôi. Anh hai, vẫn là mặt mũi anh lớn, vừa xuống núi, quả thật
không tầm thường. Sáng nay em đến quân khu có việc, nhìn thấy đại tá
Bạch ở trước viện nghiên cứu với bộ dạng tiều tụy đau khổ, em hỏi thử,
thì ra là thất tình. Ha ha, lúc đó em vui mừng hết sức, bao nhiêu tuổi
rồi mà lại còn chơi trò thất tình, thật ra Mộc Ca hoàn toàn không có bắt đầu với anh ta.”
“Không còn chuyện gì khác thì tôi cúp đây, tôi đang lái xe.”
“Được, tối liên lạc sau. Làm xong việc ở văn phòng, lại chuyên tâm ở bên bà xã anh vài ngày, cũng nên bỏ ra chút thời gian dành cho anh em với, nói
tới thì tiệc sinh nhật lần trước không gọi là vui lắm.”
“Cúp đây.”
Hoa Diệp tháo tai nghe xuống, từ trong kính chiếu hậu phát hiện Quý Manh Nhân đang mở mắt, nhìn chằm chằm sau gáy anh.
“Hoa Diệp. Con vẫn còn liên lạc với cô ta?” Quý Manh Nhân hỏi.
Hoa Diệp ngây người, “Không có.”
“Đừng nghĩ bản thân mình quá mạnh mẽ. Cô ta có thể ở nước Pháp xa lạ hai năm, về lại trong nước thì không sống được sao? Nếu Tiểu Đào biết con quan
tâm cô ta như vậy, con bé sẽ buồn đấy.”
Hoa Diệp mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.
“Mẹ vẫn luôn tưởng rằng con là đứa trẻ cầm lên được cũng buông xuống được.” Quý Manh Nhân thở dài.
“Mẹ, con có chừng mực.”
“Tốt nhất là có thật. Chuyện tình cảm, càng yêu càng tính toán, không yêu
mới có thể bình tĩnh, phóng khoáng được. Tiểu Đào không phải một đứa
trẻ.” Quý Manh Nhân lại nhắm mắt.
Bàn tay Hoa Diệp nắm chặt vô lăng, không tự chủ được cắn môi.
Mẹ Đào cũng đi ngủ trưa, Đào Giang Hải ngồi trên sân thượng chăm sóc mấy
chậu hoa ông trồng, điện thoại hết cuộc này tới cuộc khác. Có bạn làm ăn gọi đến, cũng có cuộc ông gọi đi, nội dung nói chuyện đều là quảng
trường nội thất của ông. Dự án này đã bắt đầu chính thức khởi động, bây
giờ đang trong giai đoạn điều nghiên.
Trong phòng ngủ của Đào Đào cũng có một cái ghế nằm, đặt bên cạnh cửa sổ, nằm lên trên, có thể tắm
nắng, nhìn thấy bầu trời xanh ngắt như được gột rửa, nhắm mắt lắng nghe, sóng biển từ nơi xa cuộn đến, từng cơn sóng dữ đập vào bờ, sau đó thì
dịu dàng chậm rãi quay trở lại biển cả. Tối mùa hè, có hơi ồn ào, nửa
đêm rồi mà vẫn còn có du khách vui đùa bên dưới.
Cô đóng cửa
phòng lại, cầm một tấm thảm đắp lên đầu gối, từ từ ngồi xuống ghế nằm.
Cả buổi sáng làm việc nhà, người rất mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vô
cùng tỉnh táo, có thể vì là ngày đầu tiên chính thức ly thân!
Ly
thân, là một danh từ lạ lẫm, cô từng cho rằng từ này không có liên quan
gì đến mình. Khi Đỗ Tinh vẫn còn ở Thanh Đài, khi cô vẫn chưa gặp được
Hoa Diệp, hai người nằm trong phòng khách xem phim Hàn “Cuộc đời hoa
hồng”, diễn viên phái thực lực Choi Jin Sil đóng vai một người vợ xấu
xí, ở nhà chăm con làm việc nhà, không ngờ chồng mình lại ong bướm với
người phụ nữ khác trong công ty. Kết cục nữ chính chết, tuy buồn, nhưng
vẫn gọi là kết thúc có hậu, trong lòng người chồng ôm trọn tình yêu dành cho cô, kiên cường đi đến ngày mai. Nhưng cả quá trình, thật sự rất
ngược tâm. Đặc biệt là nữ chính vì để níu kéo trái tim chồng, mà đã làm
rất nhiều chuyện đê tiện, xem đến độ cô và Đỗ Tinh đập bàn đứng dậy,
mắng xối xả người phụ nữ này quá đê hèn, quá bất lực. Rời khỏi người đàn ông đó lẽ nào sẽ không sống được hay sao? Mặt dày mày dạn giống như ăn
mày đòi lại tình yêu như vậy, có ý nghĩa sao?
Đứng ngoài vây thành, lời hùng hồn nào cũng đều nói ra được.
Một ngày thật sự bước vào vây thành, rất nhiều việc đã không còn là chuyện có thể đánh giá là có ý nghĩa hay không.
Cảnh ngộ của cô bây giờ không thảm giống như nữ chính trong “Cuộc sống hoa
hồng”, cô có việc làm, có hậu thuẫn kinh tế lớn mạnh của bố mẹ, cô không có con, cô vẫn chưa đầy hai mươi lăm tuổi, nhưng cô lại không thể quả
đoán rút kiếm chém đứt tơ tình.
Nguyên do chỉ có một, rất nực cười, đó, chính là yêu.
Nhưng Hoa Diệp mà cô yêu, ngồi ngay bên cạnh cô, một bữa cơm, nhìn cô không
động đũa, cũng không hề chu đáo hỏi han một câu “Miệng đau lắm sao?”.
Trong tình yêu, không nhất thiết phải hoa hồng oanh tạc, không nhất thiết
phải kẹo ngọt sô-cô-la, không nhất thiết phải quần đẹp áo tốt, chỉ cần
có một câu nói đi vào lòng cô, là cô đã thỏa mãn rồi.
Đưa Hứa Mộc Ca đi dạo phố mua ly tình nhân, bóc vỏ tôm cho cô ta, tặng hoa cho buổi diễn đầu tiên của cô ta, Hoa Diệp không phải là người không biết chu
đáo. Lơ là cô, chỉ vì cô không phải là Hứa Mộc Ca mà thôi.
Không hay
biết, vẫn cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy phát hiện đã bốn giờ rồi, tay chân tê cứng, bụng đói kêu ọc ọc. Một lúc lâu sau, mới tự
nhiên đứng dậy, nuốt nuốt nước bọt, vẫn còn đau, bác sĩ dặn hôm nay phải đến thay thuốc. Cô mặc áo khoác vào xuống lầu, phát hiện bố mẹ đều
không có nhà, dì giúp việc nói Đào Giang Hải đưa mẹ Đào ra ngoài đi dạo
một lát, trời tối tuyết rơi sẽ bị cảm lạnh, nhiệt độ quá thấp không được ra ngoài, vốn dĩ bảo cô đưa đi, nhưng lên lầu thấy cô đang ngủ nên
không kinh động.
“Dì ơi, tìm giúp cháu hai cái hộp, đựng ít thức ăn, à, cả cơm nữa.” Đào Đào nói.
“Lúc cô hỏi trên bàn ăn, tôi đã đóng gói sẵn rồi. Muốn gửi cho luật sư Hoa
đúng không?” Dì giúp việc vào bếp, mang ra một cái túi giấy.
Đào Đào cười cười, nhận lấy, “Cháu ra ngoài một lát, không cần đợi cháu ăn cơm tối đâu.”
Bắt xe đến phòng khám nhỏ khám tối qua trước, rồi xịt thuốc, bác sĩ nói
không bị viêm, tình hình rất tốt, ráng chịu thêm vài ngày nữa là sẽ
khỏi.
Ra khỏi phòng khám, cô gọi điện cho Tả Tu Nhiên, nếu anh không có ở chung cư, thì cô sẽ trực tiếp về nhà.
Âm thanh nhận điện thoại ỉu xìu, “Cô vẫn còn nhớ đến tôi sao?”
“Có nhà không?”
“Tôi đói tới mức sắp không bò ra cửa chính được rồi, có thể đi đâu chứ?” Khẩu khí đầy oán hận.
Đào Đào cười, “Cho tôi địa chỉ, bây giờ tôi qua.”
“Thật không?” Âm lượng vụt cao lên quãng tám.
“Thật.”
Dù sao cũng là tinh anh, tốc độ phản ứng rất tốt, ngay sau đó, địa chỉ
liền được gửi đến điện thoại, tỉ mỉ đến độ ngồi xe buýt đến trạm nào, đi taxi dừng ở đâu thì gần hơn, cuối cùng nhắc nhở lúc xuống xe không được quên vật dụng tùy thân.
Cửa mở ra gần như cùng lúc với tiếng chuông cửa reo.
“Mau, mau, vào đi!” Cô vẫn chưa nhìn rõ thì một đôi tay dài từ bên trong thò ra, kéo cô. “Rầm” một cái, cửa chính lại đóng lại.
“Làm gì vậy?” Cô vốn muốn đưa túi giấy đến thôi chứ người không có vào,
ngẩng đầu lên nhìn, giật mình, “Trời, thầy Tả, anh làm sao thế này?”
Tả Tu Nhiên mặc chiếc áo lông rộng rãi, tóc tai rối bời, mắt trái giống
như mắt gấu trúc, bầm tím một mảng, trán thì vừa đỏ vừa sưng, trông
giống như sống sót sau kiếp nạn vậy.
“Bộ dạng này nhìn không quen à?” Anh trừng trừng cô, nhìn thấy túi giấy trong tay cô, giành qua, lấy hộp đồ ăn ra, vội xoay người ném vào lò vi sóng.
“Có một chút.”
Ngày đầu tiên anh đến Thanh Đài, cô đến sân bay đón anh, xảy ra tai nạn
xe cộ nhỏ, lúc đó anh cũng bị tông rất thảm, nhưng lần này hình như khá
nghiêm trọng.
“Long Tiếu và cô là cùng một sư phụ đào tạo ra, kỹ
thuật lái xe thật kinh người. Có đánh chết thì sau này tôi cũng không
ngồi xe hai người nữa đâu.” Tả Tu Nhiên trợn mắt, nghe lò vi sóng kêu
một tiếng “tinh”, xoay người lấy ra, cầm đôi đũa lên, nuốt từng miếng
lớn, giống như thật sự đói rất dữ.
“Cô nói xem một người đẹp trai như tôi, bị hủy hoại thành thế này, nếu như xuống lầu, hình tượng sẽ
hỏng hết.” Tranh thủ ngẩng đầu lên càu nhàu một câu.
Đào Đào mím
môi cười, bấy giờ mới rảnh đánh giá căn hộ của anh. Không lớn, bài trí
rất Âu, phòng bếp kiểu mở, dọn dẹp rất sạch sẽ.
“Anh nhiều bạn khác giới như thế, gọi một cú điện thoại bảo họ đến đi!”
“Tôi phải luôn giữ gìn phong thái hoàn hảo trong lòng họ.”
“Hả? Vậy anh không sợ tôi thất vọng về anh sao?” Cô trêu, rót cho anh ly nước.
“Hình tượng nào của tôi mà cô chưa nhìn thấy, hơn nữa cô là gái đã có chồng, tôi giữ hay không cũng không có ý nghĩa!”
Đào Đào trề môi, “Anh từ từ ăn đi, tôi về đây.”
“Đừng vội,” anh bỗng đặt đũa xuống, kéo cô lại, “Con mắt này của tôi ngày mai vẫn chưa hết sưng, vẫn không thể ra khỏi nhà, mai tôi ăn gì đây?”
“Thì gọi thức ăn ngoài! Gọi điện thoại là xong ngay, cơm Trung cơm Tây đều có đủ.”
“Tôi ở Đức ăn đồ ăn nhanh mười mấy năm, ngán từ lâu rồi. Tôi muốn ăn như thế này.” Bưng hộp thức ăn cỡ lớn đặt trước mặt cô.
Cơm đúng là rất nhiều, dì giúp việc cho không ít cơm, anh lại nịnh nọt, loáng cái đã ăn sạch.
“Mai tôi không rảnh đến đâu.” Cô kiên quyết từ chối, không có cơ hội thương lượng.
“Vậy thì bây giờ cô nấu cho tôi.”
“Trong nhà anh có dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn không?” Cô đã nhìn qua phòng
bếp rồi, một cái tủ lạnh, một lò vi sóng, một máy pha cà phê, ngoài ra
không còn gì khác, rượu trong tủ rượu thì rực rỡ đủ loại.
“Có thể đi siêu thị mua! Đợi chút, tôi thay đồ, bây giờ chúng ta đi.”
Hình như anh sợ cô chạy mất, kéo cô đến chỗ giá treo đồ lấy áo khoác, khăn
choàng, còn tìm từ trong ngăn tủ ra một đôi kính râm, “Thế nào? Có phải
rất đẹp trai không?”
Đào Đào rụt tay về, “Anh đẹp trai à, tôi
không có hơi sức đâu mà chơi đồ hàng với anh, anh đẹp như vậy, không có
nhà hàng nào nỡ từ chối anh đâu.”
“Đúng là sẽ không từ chối,
nhưng sẽ vây quanh xem tôi như khỉ trong vườn thú. Nhưng có cô ở bên
cạnh tôi thì khác, người ta nhất định sẽ tưởng cô là thiên kim tiểu thư
nhà nào đó, còn tôi là vệ sĩ của cô.”
“Lý do thật là khiên cưỡng.” Đào Đào thở dài, không quan tâm đi thu dọn hộp đồ ăn, mặc kệ anh.
“À, trước khi chúng ta đi siêu thị, đến phòng khám xịt thuốc giúp cô trước, nhất cử lưỡng tiện, có đúng không? Há miệng to ra, tôi xem thử có đỡ
hơn chưa?” Anh nhiệt tình choàng vai cô, mắt trừng thật to.
Đào
Đào nhìn anh, trong đôi mắt đẹp là sự quan tâm, có một chút chua xót và
đau lòng. Tại sao người nói câu này không phải là Hoa Diệp chứ? Tại sao
Tả Tu Nhiên lại có thể nhớ những chuyện vặt vãnh này một cách rõ ràng
như thế?
Tối hôm qua ở quán thịt nướng, nhớ đến cuộc nói chuyện
với Hoa Diệp, cô lơ đãng, trong lúc ngơ ngẩn uống một ngụm rượu Thiệu
Hưng mới sôi, lúc đó, cô đau đến trào nước mắt. Mọi người còn đang kinh
ngạc thì Tả Tu Nhiên đã xông vào phòng bếp ở phía sau lấy vài viên đá
nhét vào miệng cô, kéo cô ra khỏi nhà hàng, vừa hay đối diện có một
phòng khám nhỏ.
Lúc bác sĩ bôi thuốc cho cô, chế nhạo người bạn
trai là anh không làm tròn bổn phận, đến bạn gái cũng không chăm sóc
tốt. Anh cười, liên tục vâng dạ.
Thuốc xịt vào trong miệng, trước tiên là lành lạnh, sau đó vừa tê vừa rát, cô đau đến run người, anh nắm chặt tay cô, bàn tay còn lại ở đằng sau vỗ nhẹ lưng cô, nhưng miệng thì ra sức mắng cô “ngốc”, nhưng khẩu khí lại dịu dàng.
“Sợ gì chứ, cũng đâu phải tôi muốn hôn cô, nào, há to ra, a, a…”
Cô nhẹ nhàng phủi tay anh ra, chớp mắt, đè nỗi cay đắng đang lan tràn
xuống, “Tôi đã đến phòng khám rồi, nên không cần lãng phí thời gian nữa
đâu, chúng ta đi siêu thị thôi!”