“Anh không cần phải làm trái đạo đức
nghề nghiệp và lương tri của mình để nói với em những chuyện này đâu.”
Không biết tại sao, phòng khách không gian rộng lớn nhưng cô lại thấy
ngột ngạt, muốn mở cửa sổ để hít thở chút không khí bên ngoài.
“Tiểu Đào, kiên nhẫn nghe hết được không?” Hoa Diệp khẩn cầu nhìn cô.
Cô vừa yếu ớt vừa bi ai thở dài.
“Lúc anh quen Mộc Ca, mẹ cô ấy đã không còn ở Thanh Đài nữa, cô ấy cũng
rất ít khi nhắc đến chuyện trước kia, chỉ nói với anh là đã ly hôn. Lần
đầu tiên anh đến nhà cô ấy ăn cơm, nhìn thấy trong phòng cô ấy trên
tường có treo mấy bức tranh sơn dầu, giá để bút và con heo đất trên bàn
sách tạo hình vô cùng đáng yêu, chưa từng thấy trên thị trường, anh nói
đùa khen phẩm vị của cô ấy cao thật. Cô ấy cười rất mỉa mai, nói bức
tranh và đồ gốm này đều là tác phẩm của mẹ cô ấy, mẹ cô ấy là sinh viên
giỏi của Viện mỹ thuật Chiết Giang, trước đây làm giáo viên khoa mỹ
thuật trường đại học sư phạm Thanh Đài. Anh thấy sắc mặt cô ấy hình như
rất đau khổ, không có tiếp lời, cô ấy cũng không nói gì thêm nữa. Trong
nhà cô ấy đã không còn tìm thấy dấu vết mẹ cô ấy để lại nữa rồi.”
Giọng Hoa Diệp có hơi trầm khàn, dừng lại một lúc, dường như đang sắp xếp mạch suy nghĩ.
“Anh nghĩ là em biết bố cô ấy vì sao lại trở thành người tàn tật, chuyện đó có phần sơ suất của chú ấy, cũng có phần tại người khác. Sau khi anh làm luật sư, đã mang vụ án đó về, người ta làm rất trót lọt, chú ấy
không có một chút phần thắng nào. Chú Hứa là một kỹ sư không hiểu sự
đời, năng lực sống rất kém, tình cảm cũng rất yếu đuối. Sau khi bị trúng gió, chú ấy trở nên vô cùng nóng nảy, đem chuyện không như ý muốn trong sự nghiệp và sự bất mãn đối với xã hội trút hết lên người nhà, chuyện
lớn nhỏ trong nhà họ thật ra là Mộc Ca đang quán xuyến. Anh thường hay
qua đó nói chuyện, tâm trạng chú ấy đã tốt lên. Nghe nói anh mồ côi cha, chú ấy vô cùng thương anh, quan tâm anh giống như một người cha vậy.
Hình như anh làm luật sư rồi, Mộc Ca còn đang học đại học năm tư, vẫn
chưa được nghỉ lễ, anh đến nhà cô ấy ăn cơm. Chú Hứa có uống vài ly
rượu, bảo anh thề với chú ấy, sau này nhất định phải đối thật tốt thật
tốt với Mộc Ca, chú ấy nói trong lòng đứa bé ấy rất khổ! Vừa nói, trong
mắt chú đã ngấn lệ. Chú nói, Mộc Ca có một người em trai, nhỏ hơn cô ấy
năm tuổi, mẹ cô ấy mang thai bốn tháng mới phát hiện, không thể phá
thai, đành phải sinh ra, do vậy vi phạm chính sách sinh đẻ có kế hoạch
của quốc gia, mất đi công việc. Dì ấy ở nhà nhận vài học sinh học mỹ
thuật để phụ cấp sinh hoạt gia đình. Cuộc sống cũng coi như yên ổn, tình cảm của Mộc Ca và em trai cũng rất tốt, chỉ là sau khi chú bị trúng gió không lâu, em trai nghỉ học về nhà, bị xe đụng, Mộc Ca và mẹ đều đến
bệnh viện. Chú ấy nằm trên giường, trong lòng lo lắng suông, lại không
thể cựa quậy, đến nửa đêm, mặt Mộc Ca không còn chút máu quay về, ngồi
ngay xuống bên giường, nói, bố, em trai không phải con của bố.”
Chu Tử Kỳ cũng từng nói đến chuyện này, lúc ấy Đào Đào đang rơi vào chấn động bởi câu “Con rể tương lai của ông ta là luật sư”, không để ý
nhiều, bây giờ nghe Hoa Diệp nói, có chút bất ngờ.
“Việc đã đến nước này, mẹ cô ấy không còn che giấu nữa. Mẹ cô ấy có lần
đi tỉnh khác họp, gặp được đàn anh trường đại học trước đây, hai người
từng yêu nhau. Có thể là không khống chế được bản thân, hai người đã
phát sinh quan hệ, không ngờ lại mang thai. Đợi sau khi em trai xuất
viện, bố cô ấy liền đề nghị ly hôn, mẹ cô ấy sống chết không chịu, nói
là không thể bỏ rơi chú ấy đang trúng gió vào lúc này. Chú ấy nghe thấy
càng tức giận hơn, cầm cái đèn bàn trên tủ đầu giường đập em trai, em
trai ngã ra đằng sau, va phải bàn, bị vỡ đầu, níu góc áo Mộc Ca muốn
đứng dậy, Mộc Ca đá em trai một cái, nói mày đừng quá đề cao bản thân, trong nhà này không có hai người, tao và bố sẽ sống tốt hơn. Mẹ cô ấy cuối cùng cũng đồng ý ly hôn, dẫn em trai đi, không biết đi
đâu, đàn anh đó là người đã có gia thất, giữa họ không còn liên lạc nữa. Từ đó về sau, Mộc Ca trở nên vô cùng mạnh mẽ lại nhạy cảm. Anh hứa với
chú Hứa, sẽ chăm sóc tốt cho Mộc Ca.”
Nói đến đây, khóe môi Hoa Diệp hiện ra một nụ cười chua xót, “Nào ai có
ngờ, Mộc Ca hoàn toàn không cần đến sự chăm sóc của anh, cô ấy vì để ra
nước ngoài mà không ngại vứt bỏ tình cảm bốn năm của bọn anh, và cả… đứa con của anh và cô ấy.” Anh cắn chặt răng, đường cong cả hàm dưới căng
cứng đến méo mó.
Đào Đào sững người, “Con?” Họ đã từng có con sao?
“Hai tháng. Lúc anh biết, cô ấy đã làm phẫu thuật xong rồi. Anh còn có
thể ngăn cản bước chân của cô ấy như thế nào đây, anh chỉ còn biết buông tay. Cô ấy không nói chuyện này với chú Hứa, cô ấy cũng xin anh đừng
nói, vì chú Hứa rất yếu đuối, cô ấy lo nếu còn bị khiếp sợ nữa, thì chú
ấy sẽ vĩnh viễn không đứng dậy nổi. Tiểu Đào, nói thật, bốn năm gần gũi
với chú Hứa, trong lòng anh cũng đã coi chú ấy như cha ruột, anh đã quen cứ cách vài ngày là đến thăm chú ấy, nghe chú ấy kể chuyện trước kia,
uống chút rượu, anh cũng sẽ rất thoải mái nói về công việc của mình, cái nghề luật sư này, áp lực rất lớn, công việc của mẹ anh rất bận rộn, anh không muốn chuyện phiền lòng của mình làm tăng thêm phiền não cho bà.
Sau khi Mộc Ca ra nước ngoài, anh vẫn đến chỗ chú Hứa ngồi giống như
trước đây, không nhắc đến chuyện gì cả. Có một đêm anh từ nhà chú ấy đi
ra, có một người phụ nữ ở bên đường gọi anh lại, anh vừa nhìn liền nhận
ra ngay, bà ấy là mẹ của Mộc Ca. Ngoại hình Mộc Ca vốn giống mẹ. Anh và
dì ấy đến phòng trà uống tách trà, dì ấy trông khí sắc không tệ, có lẽ
cuộc sống rất tốt, dì ấy đưa cho anh hai quyển sổ tiết kiệm, một là cho
Mộc Ca, một là cho chú Hứa. Dì ấy cứ khóc mãi, nói là đợi anh kết hôn
rồi làm cha mẹ, thì sẽ hiểu được nỗi lòng của dì ấy, thật ra cha mẹ cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm. Nếu phạm phải lỗi lầm không thể được
người nhà tha thứ thì sống còn đau khổ hơn chết. Dì ấy có thể trụ được
đến bây giờ, hoàn toàn là vì em trai. Dì ấy muốn bù đắp cho lỗi lầm của
mình, khẩn cầu anh giúp đỡ. Dì ấy biết Mộc Ca ra nước ngoài du học, thậm chí dì ấy còn theo qua đó thăm Mộc Ca. Chi phí ở châu Âu rất cao, học
bổng học viện tặng căn bản không đủ cho sinh hoạt, Mộc Ca vừa đi học vừa đi làm thêm, ngón tay bị chai sạn cả, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao
mà kéo đàn được nữa? Bây giờ chú Hứa đã có thể chống gậy xuống đất, tiếp tục nghề ban đầun nữa là điều không thể, muốn sống tốt hơn, ít nhất
cũng phải làm việc gì khác. Xin cháu hãy giúp dì, làm những điều này cho bố con họ, thì trong lòng dì mới có thể yên ổn một chút, dì ấy khóc nói với anh.”
“Anh nhìn khuôn mặt giống Hứa Mộc Ca đó, anh không thể nào từ chối. Thế
là, hai năm nay, anh thay mẹ cô ấy chăm sóc cô ấy ở nước Pháp xa xôi, để cô ấy có thể không lo lắng gì mà chuyên tâm học hành; rồi lại thay mẹ
cô ấy xây một cái siêu thị cho chú Hứa của anh, sống một cuộc sống yên
ổn. Hoa Diệp, khi anh cam tâm tình nguyện làm những việc này, anh có
từng nghĩ, là anh xuất phát từ một luật sư nhận sự ủy thác của đương sự, hay là xuất phát từ tình yêu không thể xóa nhòa dành cho Hứa Mộc Ca?”
Đào Đào ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh.
“Tiểu Đào…”
“Không phải em mỉa mai anh, mà là khen ngợi, anh là một người trọng tình trọng nghĩa. Đàn ông bây giờ đều bạc tình bạc nghĩa, anh rất hiếm có.
Thật ra, anh nói một hơi dài như vậy, ngoài việc muốn nói cho em biết,
tiền tiêu cho nhà họ Hứa không phải là do anh tự móc túi ra, mà là tăng
giá lên rồi chiết khấu xuống. Anh cho rằng thứ em để ý là mấy đồng tiền
này sao?”
Sắc mặt Hoa Diệp từ từ trắng bệch, “Anh chưa từng nghĩ như vậy về em, Tiểu Đào.”
“Hoa Diệp, không cần nói nhiều nữa, tuy là anh đã kết hôn với em, anh
cũng đã tận lực làm người chồng tốt của em. Nhưng chúng ta không thể
không thừa nhận, nửa năm nay, trái tim anh thật ra chưa từng rời khỏi cô ta một bước.” Cô cười ha hả, đầy vẻ tự giễu, “Em nói đúng chứ!”
“Tiểu Đào, không phải, không phải đâu, không phải…”
“Vậy thì là gì? Anh qua lại với em, vì cô ta kết hôn nên trái tim anh đã chết. Anh mồ côi cha, cần phải có trách nhiệm sinh con nối dõi, anh đã
lựa chọn em, không phải vì anh thích em, mà là vì em ấu trĩ, em ngốc
nghếch, trong lòng anh có thể tiếp tục yêu cô ta như trước đây, đối với
em, chỉ cần làm tốt mã bề ngoài là được.
“Tiểu Đào,” Hoa Diệp bỗng tăng âm lượng, “Không được ăn nói lung tung.”
Đào Đào khẽ nhắm mắt, vịn bàn đứng dậy, nước mắt dần tụ đầy viền mắt,
rồi từ từ tràn ra ngoài, “Em cũng chỉ mong sao mọi điều em nói là vì em
ghen tuông mà suy đoán lung tung, tiếc là không phải. Hoa Diệp, có một
số chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, giống như bí mật vậy, anh
biết, em biết, trời biết, chúng ta đều lòng đã hiểu lòng. Anh có thể
vạch rõ giữa trách nhiệm và tình yêu, nhưng em thì không, có lẽ nói là
em tham lam, em muốn một người chồng từ trong ra ngoài đều chỉ có một
mình em. Khi gặp được anh, anh đã là một cuốn sách lớn viết đầy chữ, nếu em muốn viết thêm gì, thì biết đặt bút ở đâu đây? Nhưng em vẫn cứ thích anh, vẫn cứ yêu anh, cho dù đến giây phút này, em vẫn không có một chút khí phách không dám nói ra hai chữ đó, em hi vọng ông trời ban xuống kỳ tích biết bao, nếu không thì hãy khiến anh mất đi ký ức. Ha ha, lời này có phải nghe rất ngu ngốc không anh. Hoa Diệp, em rất lý trí, là lý trí gắng gượng, em không cương quyết, anh không cần nói thêm nữa đâu, em
cho anh cơ hội, cũng là cho bản thân em cơ hội được tiếp tục yêu anh.
Nhưng em vẫn kiên trì tạm thời sống riêng. Em đã nghĩ xong lý do rồi, mẹ sắp làm phẫu thuật, em dọn về nhà chăm sóc bà, bố mẹ sẽ không nghi ngờ
đâu.”
Cô không kìm được mếu máo, nước mắt rơi từng giọt, anh muốn đưa tay lau
giúp cô, nhưng cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh, quay đầu đi, “Ăn sáng
thôi!”
“Tiểu Đào,” anh đuổi theo, từ đằng sau vòng lấy eo cô, “Anh cùng em đến nhà bố mẹ.”
“Hoa Diệp, mẹ em bị bệnh tim, em thật sự không giỏi che giấu, ở cùng
anh, em sợ em sẽ không kiềm chế được mà nói ra điều gì, làm chuyện gì
mất, em thật sự rất mệt mỏi.”
Cô kiên quyết vùng thoát khỏi tay anh, đi vào bếp, rút ra tờ khăn giấy
lau mặt qua loa, cầm chén múc cháo. Tay run cầm chén không vững, chén
trơn tuột vào bồn nước, cô nhặt lên, dùng nước rửa sạch, tiếp tục múc
cháo, vừa vớt trứng đã luộc chín trong nước ra, bóc vỏ, cho vào trong
dĩa.
Hoa Diệp nhăn mày, trong lòng vừa phiền vừa loạn, anh nhìn nhìn cô, xoay người đi ra sân thượng, ngồi xuống chiếc ghế nằm cô thích ngồi, châm
một điếu thuốc.
Đào Đào nhìn về bên này, không giục anh, tự mình ngồi xuống ăn sáng. Sau khi cô đi, một mình anh cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt thôi.
Ăn được một nửa, anh đi tới húp một chén cháo, không đụng tới trứng.
Cô rửa nồi chén xong, úp ngay ngắn, rác trong nhà cho vào từng túi, đặt
ngoài cửa, còn đến phòng khách dọn dẹp giường đệm, kéo rèm giường ra.
Đợi giặt phơi khô xong hết quần áo bẩn, cô nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không còn gì để làm nữa, bấy giờ mới tìm từ trong tủ đồ ra một cái vali hành lý nhỏ.
Không thể mang quá nhiều đồ, bố mẹ sẽ nghi ngờ.
Nội y thay và giặt phải mang theo, áo khoác có thể cách vài ngày về rồi
lấy, không được, cũng có thể đi ra phố mua. “Tuyển tập Trương Ái Linh”
cũng mang theo, dùng để giết thời gian vào buổi tối. Lúc dọn vào đây, cô mất những mấy ngày để thu dọn, khi rời đi, chẳng qua chỉ có mười phút
ngắn ngủi, cô cắn chặt môi, nuốt xuống nỗi buồn như sắp thốt ra.
Hôn nhân giống như nuôi tóc dài, cần phải nhiều năm mới có thể sở hữu một mái tóc dài xinh đẹp, cắt đi chỉ là một cái nhấc tay.
Kéo vali lại, đứng dậy, chỉ thấy Hoa Diệp đứng ở ngoài cửa nhìn cô chăm chăm.
Cô khẽ nhắm mắt, xách vali đi ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên
tường, “Anh có thể thay đồ rồi, bây giờ chúng ta xuất phát, đến nhà em
vừa đúng giờ ăn cơm, sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian của anh đâu.”
Anh trước giờ vẫn vậy, ở nhà cô thêm một khắc, đều sẽ đứng ngồi không
yên, giống như chịu tội vậy.
Tại sao trước đây cô có thể thông cảm cho anh được? Còn giờ phút này nghĩ lại, chỉ cảm thấy tim như bị châm đau âm ỉ.
Yêu nhau yêu cả đường đi, không yêu thì làm sao mà bao dung cho được?
Trong lòng Hoa Diệp nảy sinh một tia thê lương, trông cô rất kiên quyết, anh phải nói gì mới có thể giữ cô lại được đây. Anh rất bất lực, nhưng
anh cũng không muốn dối gạt cô rằng trong lòng anh hoàn toàn không còn
Hứa Mộc Ca nữa. Thế nhưng, đó chỉ là một chút bận lòng đối với trước
kia, không đồng nghĩa với việc muốn bắt đầu lại. Sao anh lại không quan
tâm đến cô cơ chứ, không quan tâm cô sẽ căng thẳng, khó chịu cơ chứ?
“Đi thôi!” Cô thắt khăn quàng cổ, quay đầu nhìn anh.
Anh vẫn không đáp lời, chuông cửa bỗng reo vang.
Đào Đào mở cửa ra, Quý Manh Nhân sắc mặt âm u đứng ở bên ngoài.
“Mẹ, mẹ đến ạ!” Cô khẽ kêu lên một tiếng, khom người lấy dép lê cho Quý Manh Nhân, vừa đưa mắt liếc Hoa Diệp.
“Tối qua sao không về nhà ở? Cũng không gọi lấy một cuộc.” Quý Manh Nhân không vào nhà, nhìn hai người, lạnh lùng hỏi.