Rón ra rón rén đi xuống lầu, Đào Đào
không dám bật đèn, trước mặt ông Thần Tài trên bàn Phật lối vào cửa có
một ngọn đèn nến, ánh đèn màu vàng đậm, miễn cưỡng có thể nhìn rõ mọi
thứ trước mắt, cô ghé tai lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ của bố mẹ, nín thở, khẽ khàng kéo cánh cửa lớn ra.
Không khí lạnh lẽo mang theo hương hoa mai ngoài sân xộc vào, bầu trời
phía xa còn có pháo hoa đang nở rộ, cô chạy bước nhỏ xuyên qua khoảnh
sân con, vừa ngước mắt, liền nhìn thấy Tả Tu Nhiên đang đứng dưới tán
cây ngô đồng.
Đêm giao thừa ở Thanh Đài rất lạnh, thỉnh thoảng anh lại giậm chân, xoay vòng tròn, giống như để sưởi ấm, lại giống như đã đợi hơi sốt ruột, khi một bóng dáng mảnh mai lọt vào tầm mắt, thì cười, “Không phải em còn
chải tóc trang điểm đấy chứ, lâu quá vậy!”
Cô đi tới, dừng lại tại điểm cách anh mười bước chân, vẫn có chút không dám tin vào mắt mình, nhìn anh đăm đăm.
Thầy Tả hiếm khi thích khoe mẽ mặc một chiếc áo lông cực dày, cổ thắt
một chiếc khăn choàng màu đỏ, có vài phần vui mừng đón năm mới, đôi mắt
mang ý cười sáng một cách lạ thường, có rất nhiều thứ cô nhìn rõ nhưng
không hiểu đang lấp lánh.
Tim bỗng nhiên đập thịch một cái, tựa như cơn gió xuân đột nhiên thổi
đến, dòng sông đóng băng bỗng nhiên bị thổi nứt thành một khe hở.
“Thầy Tả… sao anh lại ở đây?” Miệng há ra những mấy lần, mới phát ra thành tiếng, nhưng lại mang theo sự run rẩy.
“Đối với một người đã rất lâu không liên lạc mà chỉ chào hỏi như vậy
thôi?” Tả Tu Nhiên chớp mắt, từ từ dang tay ra, đi về phía cô. Bàn tay
đeo găng tay da sờ sờ tóc cô, nâng cằm cô lên đánh giá thật kỹ, khóe
miệng hơi nhếch, xoay ngón tay, ấn vai cô xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô,
chắt lưỡi than thở, “Giảm cân rất thành công!”
Cô không tự nhiên cứng đơ người, cười hi hi, sau đó viền mắt vô cớ ươn
ướt. Cô nhớ đến bãi đậu xe ở bệnh viện, từng túi đựng trà sữa trên ghế
sau xe anh, nhớ buổi sáng tuyết rơi đầy, ngồi trong xe anh ăn mì gói,
nhớ đến nụ hôn tựa lông vũ vào cái đêm anh từ Bắc Kinh trở lại đưa cô về đường Quế Lâm, nhớ đến hôm anh dẫn cô đi tập gym, tặng cô hộp đựng xà
phòng, đến trung tâm thương mại lừa cô nhân viên quầy chuyên doanh trang điểm cho cô…
Tại sao anh không đón giao thừa cùng người nhà? Tại sao lại ở đây? Tại
sao biết cô đang ở nhà bố mẹ?... Rất nhiều rất nhiều câu hỏi, đáp án
dường như không còn quá quan trọng nữa, hoặc là cô không muốn hỏi đến
cùng.
“Bố mẹ tôi đến Quảng Châu ăn Tết cùng nhà chị hai, tôi ghét thời tiết ẩm ướt của miền Nam, nhớ đến Thanh Đài là một nơi không tệ, liền đến đây
nghỉ phép.” Anh rất thẳng thắn, buông cô ra, trả lời rất rành mạch.
Cô nghiêng đầu, hàng mi dài chớp chớp. Xuân về Tết đến, người ta hoặc là đi Đông Bắc trượt tuyết, hoặc là đi Hải Nam tránh rét, ít có ai đến
Thanh Đài lạnh lẽo lắm.
“Đã đặt khách sạn chưa?”
“Quyết định quá vội vàng, chỉ mua được vé chuyến bay cuối cùng, bây giờ
mới đến Thanh Đài, haiz, cũng không biết giờ này có khách sạn nào vẫn
còn phòng không?” Anh cau mày, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. “Có điều đây
không phải là vấn đề hàng đầu. Lần trước tôi ăn cơm vẫn là bữa trưa ngày ba mươi năm ngoái, bây giờ đã là hai giờ sáng mùng Một năm mới rồi.”
Cô sốt ruột rồi, bây giờ khách sạn có thể vẫn còn người đang trực, nhưng dù là nhà hàng nào, thì chắc chắn đều đã ngừng kinh doanh đón Tết rồi,
cửa hàng tiện lợi kinh doanh suốt hai tư giờ cũng sẽ không mở cửa, muốn
mua gói mì cũng không có.
“Lẽ nào tôi đang đứng trên sa mạc sao?” Anh nhìn khuôn mặt khổ sở của cô, hừ một tiếng, liếc nhìn biệt thự nhà họ Đào.
Cô nhìn theo ánh mắt anh, ngây người, không phải cô không biết lễ nghĩa
tiếp khách, nhưng hôm nay là giao thừa, dẫn một người đàn ông lạ về nhà
phải giải thích như thế nào đây?
“Anh đợi một lát.” Cô xoay người đi vào nhà, một lát sau, xách hai hộp thức ăn lớn đi ra, “Đi thôi, tôi đưa anh đến khách sạn.”
“Đồ keo kiệt.” Anh nhỏ giọng làu bàu, nhưng lại chủ động xách hộp thức ăn, tay còn lại kéo hành lý.
Vào giờ này, trên đường đã không còn taxi, cô cũng không nghĩ đến việc
lái xe. Trên đường rất yên tĩnh, các cửa hàng dọc đường dán những câu
đối đỏ, treo lồng đèn, đèn neon sáng như phố xá trên thiên đường, chỉ có hai người họ đang đi trên đường, không ai lên tiếng nói chuyện. Cô nhìn bóng hai người kéo dài về phía trước, lặng lẽ quay đầu nhìn mặt bên anh tuấn của anh, khóe miệng không kìm được cong lên.
Cảm giác gặp lại thầy Tả, thật sự rất bất ngờ.
Xung quanh chỉ có vài khách sạn, nhưng Tả Tu Nhiên lại không hài lòng,
cứ bảo là đi xem tiếp, đi xem tiếp, cũng không biết đã đi bao lâu, rồi
hai người đi đến tiểu khu anh thuê ở trước đây. “Em có mang theo chìa
khóa căn hộ không?” Anh dừng bước, hỏi cô.
Cô lắc đầu, “Tôi để chìa khóa trên bàn của căn hộ, chắc chủ nhà đã lấy lại rồi.”
“Ừ, vậy xem thử vận số năm nay của chúng ta thế nào?” Anh đưa hộp thức ăn cho cô, đổi sang nắm tay cô.
Cô có chút ngờ vực theo anh vào thang máy.
Trước cửa được quét dọn rất sạch sẽ, trên cửa có dán một chữ phúc thật
to có hình em bé ôm cá chép đùa nghịch. Tả Tu Nhiên cúi người xuống, lần mò dưới tấm chà chân trước cửa, lúc thu tay về, trên ngón tay đã có
thêm một chùm chìa khóa, nháy mắt với cô.
Cô ngây người.
Trong phòng đang mở điều hòa, nhiệt độ rất thích hợp, tất cả đều vẫn
được bày trí giống như lúc anh còn ở, dường như anh chưa từng rời khỏi
đây, anh chỉ là đi xuống đón cô mà thôi.
“Mau vào đi!” Anh quay đầu, nhìn cô đang đứng ngoài cửa.
“Tôi… không vào đâu, cái này cho anh. Chúc mừng năm mới!” Màn thất tình
đêm trước Tết Nguyên Đán vẫn chưa quên đi hoàn toàn, trở về thăm chốn
cũ, ít nhiều cũng hơi khó chịu. Cô cười cười, đưa hộp thức ăn qua.
Anh không nhận, “Dũng khí hôm Nguyên Đán của em đâu mất rồi?” Anh trừng
cô, giơ tay lên, kéo cánh tay cô vào, nhìn mặt cô từ từ ửng đỏ, sống mũi cũng đỏ lên, trong mắt là một khoảng mơ màng, mỉm cười, “Mau đi hâm
nóng cơm giúp tôi, tôi đói đến mức không còn sức nói chuyện rồi.”
Không đợi cô trả lời, áo khoác đã được cởi ra, người bị đẩy vào nhà bếp. Hộp đựng cơm đưa anh lần trước được xếp ngay ngắn trong chạn bát, chiếc tạp dề cô từng đeo được treo bên cạnh tủ lạnh, cô lại thất thần một
hồi.
Cô mang theo bốn hộp giữ nhiệt, có rau có cơm có canh, còn có cả bánh
ngọt, lúc cô hâm cơm, anh đứng bên cạnh pha cà phê, lúc dọn cơm lên bàn
ăn, anh cũng đã pha xong hai ly cà phê. Hai người ngồi trên quầy rượu,
anh ăn cơm, cô uống cà phê.
“Anh vẫn luôn giữ lại căn hộ à?” Cô làm như vô tình hỏi.
“Muốn cho em một nơi chốn yên tĩnh, nhưng em không cần, tôi bèn giữ lại
cho mình thôi. Tránh để đến Thanh Đài, nếu người khác không tiếp đón
mình, tôi cũng phải có một trạm dừng chân chứ!” Anh lùa một đũa cơm vào
miệng, nói như lẽ đương nhiên.
Cô bĩu môi, “Đúng là người lắm tiền!” Tiểu khu này rất cao cấp, tiền thuê không phải cao bình thường.
“Vì năm đấu gạo mà phải khom lưng cúi mình, có tiền không tốt sao?” Anh vừa nhai thịt viên, vừa nhướng mày.
Cô liếc anh, không nói gì, chuyên chú uống cà phê. Thật ra uống cà phê
vào giờ này, làm sao có thể ngủ tiếp được? Nhưng cho dù không uống cà
phê thì tối nay còn ngủ được sao?
Chấn động quá lớn, thật sự rất khó tiêu hóa được.
Anh đến Thanh Đài để thăm cô sao?
Chén và ly là anh rửa, rồi đợi anh sắp xếp xong hành lý, cũng gần bốn
giờ, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ không ngừng nghỉ, buổi sáng đầu tiên
của năm mới ở Thanh Đài đang âm thầm trôi qua.
Cô thật sự phải cáo từ rồi, mùng Một năm mới Đào Giang Hải dậy rất sớm,
ăn sáng xong, ông và mẹ Đào sẽ đi chùa thắp hương, quảng trường nội thất của ông chuẩn bị khai trương vào mùa xuân này, ông hi vọng Bồ Tát phù
hộ cho ông kinh doanh được đắt đỏ. Nếu cô đột nhiên từ bên ngoài về nhà, sẽ khiến bố mẹ sợ.
“Tôi tiễn em.” Tả Tu Nhiên xoay người lấy áo khoác treo trên giá cho cô.
“Đừng, tiễn qua tiễn lại như vậy để làm gì?” Cô từ chối.
“Không muốn ở cùng tôi thêm một lúc nữa sao?” Anh lại nắm lấy tay cô, thật chặt, không cho cô cơ hội thoát ra.
Cô cúi đầu, trong mắt anh mang theo một đốm lửa nhỏ, sáng đến độ khiến cô hoảng hốt, “Không phải, anh nên…”
“Không phải thì đi thôi!” Anh dắt cô vào thang máy, “Ngủ bù sáu tiếng đủ không?” Anh nâng tay xem đồng hồ.
“Hả?”
“Mười một giờ tôi qua.”
“Làm gì?”
“Nghỉ phép!” Anh cười, quẹt mũi cô một cái.
Cô nhíu nhíu mày, không hiểu lắm.
Hai người không đi thang máy xuống lầu một, mà xuống thẳng bãi đậu xe
dưới hầm. Anh nhìn xung quanh vài cái, đi thẳng đến con Audi A6 màu đen, loại xe này rất chắc chắn rất khiêm tốn, không nên là kiểu mẫu mà những người huênh hoang lại màu mè như Tả Tu Nhiên thích mới phải.
Anh mở cửa xe, nhìn về phía cô.
Cô đã không còn ngạc nhiên nữa rồi, có tiền mua tiên cũng được mà, một chiếc xe thì có là gì?
“Công tác chuẩn bị của anh làm rất tốt!” Cô một nửa là tự giễu một nửa đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
“Đương nhiên, chỉ cần là chuyện do tôi bắt đầu thì sẽ không một chút sơ hở.” Anh hếch cằm, rất là kiêu ngạo.
Cô cười nhạt.
Lúc xuống xe, bầu trời vẫn còn bị bao phủ bởi màn đen, cô cúi người vẫy
vẫy tay với anh, anh gọi cô lại, chỉ chỉ vào người mình, “Nói tôi biết,
món quà năm mới như vậy, em có hài lòng không?”
Cô yên lặng giây lát, trên khuôn mặt xinh đẹp nở ra một đóa hoa. Đêm
giao thừa nặng nề không có Hoa Diệp này, vì sự đến thăm đột ngột của anh mà trôi qua vô cùng nhẹ nhàng.
Anh cười toét miệng, thở ra một luồng hơi nóng, không che giấu được niềm vui hiện ra giữa trán.
Đóng cửa xong, nhưng vẫn không bật đèn, lại rón ra rón rén lên lầu, kéo
rèm cửa ra, nhìn thấy chiếc Audi màu đen vẫn còn đậu bên đường, cô không kìm được khẽ cắn môi, nghe thấy tim mình đang đập thình thịch trước
bình minh.
Chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, thần kinh vẫn còn đang trong nỗi kích động tột độ, cô đếm cừu, đếm heo, đếm thỏ, nhưng vẫn không có tí mệt
mỏi nào, dứt khoát không kìm nén nữa, để mặc cho bản thân nghĩ ngợi lung tung. Đang suy nghĩ, thì nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, Đào Giang Hải đã thức dậy.
Một lúc sau, nghe thấy Đào Giang Hải đang hỏi mẹ Đào, có nhìn thấy hộp
đựng bánh trôi tối qua để đâu không? Mẹ Đào nói ở ngăn đầu tiên trong tủ lạnh.
Đào Đào bịt tai lại, kéo chăn lên.
Không thể nói là ngủ, chỉ có thể nói là đã nghỉ ngơi vài tiếng, mười một giờ, Đào Giang Hải và mẹ Đào đi chùa thắp hương trở về, Đào Giang Hải
đang ở dưới lầu gọi Đào Đào xuống ăn đồ ăn.
Đào Đào ngáp một cái rồi xuống lầu, nhìn thấy sắc mặt bố mẹ đang rạng rỡ.
“Tiểu Đào, hôm nay mẹ và bố con rút được xăm tốt. Bố con hỏi chuyện
quảng trường nội thất, còn mẹ hỏi về chuyện tình duyên của con, thầy nói năm nay con nhất định sẽ kết hôn.” Mẹ Đào nói.
Đào Đào đang uống nước, không cẩn thận bị sặc, ho tới nỗi suýt không thở được. “Con… kết hôn với ai?”
“Nếu Hoa Diệp chịu quay đầu thì con… có thể cho nó cơ hội không?” Đào Giang Hải nhìn mẹ Đào, rồi dè dặt hỏi Đào Đào.
Trên đường đi thắp hương, ông và mẹ Đào nhận được điện thoại chúc mừng
năm mới của Hoa Diệp. Hoa Diệp mở miệng vẫn là “Bố, mẹ,”, nói không
nhiều nhưng giọng rất buồn, Đào Giang Hải nghe mà thấy xót xa trong
lòng.
“Bà xã, bà nói xem hai đứa nó liệu có hiểu lầm gì không?”
Trên mặt mẹ Đào không có bất cứ biểu cảm nào.
“Nếu là hiểu lầm, hóa giải rồi, thì ông sẽ gả Tiểu Đào cho nó sao?” Đào
Giang Hải thật muốn tát cho mình mấy bạt tai, lúc đầu sao bản thân mình
lại làm như thế, nếu không Đào Đào sẽ không ly hôn dứt khoát như vậy.
Nhưng ông thật sự cảm thấy Hoa Diệp là một đứa trẻ rất được.
“Ý kiến của tôi không quan trọng, chỉ cần Tiểu Đào bằng lòng, thì tôi sẽ đồng ý. Có điều, ông cũng biết Tiểu Đào lúc đầu đối với nó như thế nào, nó không trân trọng, muốn tái hợp đâu có dễ dàng như thế!”
“Đúng, đúng…” Đào Giang Hải than thở.
“Hôm nay là mùng Một Tết, con không muốn tâm trạng quá tệ.” Đào Đào bưng cốc trà đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng.
Mẹ Đào bôn ba một buổi sáng, người thắp hương lại quá nhiều, chen tới
lấn lui, hô hấp có hơi khó khăn, giơ tay ấn nhẹ lồng ngực, vội chuyển
chủ đề, “Tiểu Đào, trưa nay muốn ăn gì?”
“Sao cũng được!” Vừa nói xong, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy chiếc xe
màu đen dừng lại ở ngoài sân, cửa xe mở ra, Tả Tu Nhiên xách một giỏ
trái cây to bước xuống. Cô trố mắt nhìn, ngước mắt nhìn đồng hồ, nhớ đến cái hẹn mười một giờ, xoay người vội chạy ra ngoài.