Anh im lặng không nói, cũng không gọi điện cho Hứa Mộc Ca. Cô vốn mạnh mẽ, biểu diễn như vậy, tốt nhất anh
nên giả vờ như không biết.
Nhưng buổi tối anh vẫn hẹn cô ra ngoài cùng ăn cơm. Lúc thức ăn được
mang lên, một đứa bé mới biết đi ở bàn bên cạnh lảo đảo chạy đến đột
nhiên ôm lấy chân Hoa Diệp, há cái miệng chưa mọc răng, thốt ra tiếng
“Bố… bố…”. Hoa Diệp bế đứa bé lên, cười thơm lên cái má hồng hào non
nớt, “Bé cưng, nhận nhầm người rồi!”
Mẹ đứa bé đỏ cả mặt, hoảng hốt đi tới bế con đi. Tầm mắt Hoa Diệp đuổi theo đứa bé, thật lâu sau cũng không thu lại.
“Không nhìn ra là anh rất thích trẻ con!” Hứa Mộc Ca đặt đũa xuống, vẻ hơi mệt mỏi.
Anh cười cười: “Mau ăn đi, đưa em về rồi anh còn phải đi thăm mẹ nữa, giờ này chắc bà tới nhà rồi.”
“Diệp, anh đừng đánh trống lảng. Nếu anh thật sự thích trẻ con thì chúng ta có thể có con.”
Anh ngây người. Cô có thể mang thai sao?
Cô cười thần bí: “Không phải nhận nuôi, đương nhiên là con của hai chúng ta. Chuyện này để sau em sẽ nói rõ với anh, thay em gửi lời hỏi thăm
đến dì nhé. Em no rồi!”
Cô đứng dậy ôm lấy cánh tay anh, dựa hết trọng lượng cơ thể lên người anh, anh nhíu mày nhìn cô.
“Em cam đoan với anh, lời em nói là thật.” Cô giơ ngón tay lên.
“Mộc Ca, có phải em có chuyện gì giấu anh không?” Trước đó tử cung bị tổn thương lẽ nào là giả?
Sắc mặt Hứa Mộc Ca biến đổi: “Diệp, anh… nói vậy là có ý gì? Có phải Đào Đào đã nói bậy bạ gì với anh không?”
“Liên quan gì đến Đào Đào?” Anh sững sờ.
Hứa Mộc Ca nhoẻn miệng cười, âm thầm thở phào: “Em thì có chuyện gì mà
giấu anh chứ. Nếu muốn cho anh một bất ngờ thì em có thể tạm thời không
tiết lộ mà!”
Hoa Diệp nhìn ánh mắt hoảng loạn không che giấu được của cô, mím môi lại.
Hai người đi ra khỏi khách sạn, che ô đi dọc đường đến chỗ đậu xe, phố
xá vào ban đêm không huyên náo như ban ngày, mưa táp vào mặt, càng thêm
lạnh lẽo.
Trên đường đến đại viện quân khu, mưa phùn biến thành tuyết nhỏ, vẫn
chưa rơi xuống đất đã tan. Hoa Diệp xuống xe ngẩng đầu lên, đèn trên
tầng hai đang sáng, trong lòng bỗng thấy ấm áp. Mặt trời ở đảo Hải Nam
không làm Quý Manh Nhân đen đi, ngược lại da bà càng thêm trắng đến dị
thường, còn ho nhẹ nữa.
“Nhiệt độ chênh lệch lớn quá, đến Hải Nam liền bị cảm sốt ngay, cổ họng
cũng bị viêm theo, mẹ không có ra khỏi cửa nữa.” Vali hành lý để ở góc
tường, Quý Manh Nhân không còn sức để thu dọn, dựa vào sofa nói chuyện
với Hoa Diệp.
“Có nhớ đến chúc tết bố mẹ Đào Đào không?”
“Có gọi điện rồi.” Hoa Diệp ngồi bên cạnh Quý Manh Nhân, trầm mặc hồi lâu, nói: “Mộc Ca nhờ con gửi lời hỏi thăm đến mẹ.”
Quý Manh Nhân vừa uống xong một ngụm sữa, ngước mắt lên, khóe miệng hiện ra một tia mỉa mai: “Hoa Diệp, có phải con đang ra hiệu với mẹ là con
và nó đã ở bên nhau lại rồi không?”
Giữa trán Hoa Diệp bị che bởi một tầng bóng râm.
“Mẹ là một người mẹ cởi mở, dù là công việc hay chuyện tình cảm của con, mẹ đều không nhúng tay vào. Nhưng nếu con hỏi suy nghĩ của mẹ thì cá
nhân mẹ rất không thích Hứa Mộc Ca, nó quá ích kỷ và cũng quá lạnh lùng. Nhưng mẹ không phải là con, chỉ cần con suy nghĩ cẩn thận rồi thì cứ
làm thôi.” Nói xong, Quý Manh Nhân đặt ly sữa lên bàn.
Không nói lời nào, đút tay vào túi quần, đứng dậy đi về phía ban công,
nhìn những bông tuyết đang bay lất phất bên ngoài, ý chí vẫn luôn kiên
trì trong ánh mắt anh cũng đã mang vẻ mệt mỏi vô cùng.
“Đây là của Tiểu Đào đúng không?” Quý Manh Nhân từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một cái áo len màu hồng.
Anh đi tới, nhận lấy, gật gật đầu. Hôm đó cô lên thu dọn vội vàng, chắc là để quên.
“Gọi điện bảo nó đến lấy đi, mẹ thấy hình như nó rất thích cái áo len này.” Quý Manh Nhân lấy lại áo len từ trong tay anh.
Anh đã nhìn thấy Đào Đào từng mặc mấy lần, áo len rất vừa người, tôn bật vẻ đẹp đường nét vòng một của cô. Cô thường mặc chiếc áo len này tạo
dáng trước mặt anh, liên tiếp trao tặng những nụ hôn gió, hỏi anh có
phải trông rất quyến rũ hay không. Vẻ hồn nhiên và thân mật cực kỳ ấy,
đã như mây gió thoảng qua, nhưng lại dâng lên quấy phá trong những lúc
không thích hợp, khiến anh không kìm được mà đau lòng.
“Để mai đi, đúng lúc mẹ cũng mang quà từ Hải Nam về cho con bé. Con gọi điện giúp mẹ.”
Anh khổ sở tự giễu: “Chưa chắc cô ấy đồng ý đến đâu.”
“Con chưa gọi sao biết nó không chịu đến? Tiểu Đào không phải đứa trẻ
không hiểu chuyện, ly hôn rồi cũng không phải oan gia đối đầu, lẽ nào
đến già cũng không qua lại? Con không gọi thì để mẹ.” Giọng Quý Manh
Nhân lạnh lùng.
Hoa Diệp lấy điện thoại ra, thở dài, Quý Manh Nhân nhớ Tiểu Đào rồi! “Mẹ, giờ con gọi đây.” Anh đi vào phòng mình, đóng cửa lại.
Lần này, điện thoại của Đào Đào không tắt máy, cũng không phải đang bận, gọi là được liền, chỉ là mãi mà không có người bắt máy. Nghe tiếng
chuông reo liên tục, không biết sao lòng lại hoảng loạn tim đập thình
thịch.
“A lô, ai vậy?” Vào giây cuối cùng trước khi âm thanh nhắc nhở vang lên, cuối cùng đã truyền đến giọng nói hổn hển của Đào Đào.
“Là anh đây, Tiểu Đào.” Tay dừng lại, điện thoại suýt thì tuột khỏi lòng bàn tay.
Đào Đào ổn định lại hô hấp, giọng không cao không thấp: “Có chuyện gì?”
“Em để quên một chiếc áo len ở chỗ mẹ…”
“Anh chuyển phát nhanh cho em đi.” Anh vẫn chưa nói xong, Đào Đào đã giành lên tiếng trước.
Anh thở hắt ra, vội nói: “Mẹ bảo em đến lấy, bà còn có quà cho em nữa.
Tiểu Đào, nếu em không muốn nhìn thấy anh, thì đến gặp mặt ứng phó, anh
sẽ không ở đó, mẹ… sức khỏe không được tốt.”
Đào Đào im lặng một hồi, sau đó ừ một tiếng.
Anh gập điện thoại, cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, mới biết vừa rồi mình rất hồi hộp. Anh bật cười lắc đầu.
Tóc Đào Đào ướt nhẹp, muốn quay lại phòng tắm sấy khô, điện thoại lại
reo, cô bực bội quay đầu lại, nhìn số điện thoại, cắn răng. Thật là sốc
mà, trò đùa của thầy Tả càng ngày càng giống thật.
Từ công viên trở về, anh liền lễ phép chào tạm biệt về lại chung cư. Vẫn chưa đợi cô thở phào, ngày hôm sau anh lại xuất hiện tại biệt thự nhà
họ Đào, là Đào Giang Hải mời, có chuyện cần tư vấn. Anh ở lại nhà họ Đào đến tối với lẽ đương nhiên, tất nhiên là cô ở nhà nấu cơm, pha trà, gọt trái cây, đưa thầy Tả đi quan sát quảng trường nội thất. Tư vấn xong,
anh lại đến giám sát mẹ Đào xem có uống thuốc đúng giờ không, nếu không
thì bảo cô làm hướng dẫn viên, dẫn anh ra ngoài đi dạo.
Thầy Tả không hề che đậy ánh mắt đầy tình ý của mình, hơn nữa thật sự
không thể nào lờ đi sự quan tâm, chu đáo một cách tự nhiên của anh dành
cho bố mẹ. Trên đời này không có chuyện gì tốt vô duyên vô cớ cả. Đào
Giang Hải ruột để ngoài da, không hề suy nghĩ sâu xa. Mẹ Đào hỏi riêng
cô, thầy Tả thật sự có bạn gái rồi? Cô không nói gì.
Đã năm ngày trôi qua, cô giống như khi còn làm trợ lý của anh, mỗi ngày
đều như hình với bóng. Buổi tối về lại căn hộ là điện thoại của thầy Tả
có thể gọi cho điện thoại cô đến hết pin. Những lời nói lúc thì dây dưa, lúc thì sâu lắng, lúc thì trêu chọc, lúc thì dí dỏm, lúc thì chòng
ghẹo, lúc thì uy hiếp, khiến cô vừa tức giận vừa xấu hổ vừa bực mình.
Lúc lái xe, anh luôn một tay dịu dàng ôm lấy eo cô, một tay giữ vô lăng. Đến ngã tư, đèn đỏ sáng lên, dù cô có tránh né thế nào, anh vẫn có thể
hôn cô đến không thể thở nổi. Anh đưa cô đến nhà hàng cao cấp hưởng thụ
một bữa cơm tây chính cống, cũng cùng cô đứng trước quầy hàng đầu đường, cầm một cái cánh gà ăn ngấu nghiến. Anh lái xe đến bờ biển, mở một bản
nhạc nhẹ, cầm lấy tay cô, không nói gì, chỉ yên lặng ngắm biển. Sau đó,
anh chạy điên cuồng vào dòng xe cộ, mặc cho cô kêu la thất thanh, rồi
dừng xe bên lề đường, ôm cô nhẹ nhàng vỗ về. Cho dù cô có lạnh mặt làm
lơ anh, anh cũng có cách dỗ cô vui vẻ trở lại.
Bây giờ Đào Đào mới biết trước đây Tả Tu Nhiên thật sự rất quân tử, vì
đợi hai người trở thành người yêu rồi, những việc anh làm đều khiến cô
nghẹn họng, đỏ mặt tía tai. Nhớ lại khi còn hẹn hò với Hoa Diệp, đúng là trò con nít mà. Tả Tu Nhiên mở cánh cửa không thể tưởng tượng trong thế giới tình yêu ra trước mặt cô, nhưng lại khiến cô lo lắng, khiến cô
hoảng sợ. Giống như cô vừa mới té ngã, không đợi cô đứng vững, anh đã
kéo cô điên cuồng chạy về phía trước. Cảm giác giống như đặt một quả
trứng lên một hòn đá trên núi, bị gió thổi lăn qua lăn lại vậy. Nhưng
dường như, lại không còn sức lực để phản kháng. Thầy Tả khí thế quá
mạnh, mưa to gió lớn, một chiếc ô bé nhỏ không có tác dụng gì.
“Làm gì vậy?” Cô không thể nào lịch sự với anh được, khẩu khí rất hung dữ.
“Mới nói chuyện điện thoại với ai đấy?” Anh lạnh lùng chất vấn.
“Không thể báo cáo.”
“Có phải muốn anh bay qua đó đứng trước mặt em hỏi cho rõ ràng?”
“Tùy anh thôi.”
“Được, năm phút nữa gặp.” Hôm nay trời mưa, cô ở trong phòng chơi game,
xem phim, không xuống lầu, vợ chồng Đào Giang Hải cũng không ra khỏi
nhà, anh bị nhốt trong phòng khách nhà họ Đào, than thở với cầu thang,
một ngày không được gặp cô rồi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng treo lơ
lửng, mưa đã tạnh, kéo cô ra ngoài ăn đồ nướng cũng không tồi.
“Đừng,” năm phút lái xe từ căn hộ của anh đến đường Quế Lâm, nếu không
kẹt xe, thông thường cũng mất hai mươi phút. Nhưng người này rất điên,
khó đảm bảo anh không coi đường Thanh Đài như làn xe đua F1. “Bạn học
gọi điện chúc tết.” Cô bịa chuyện cho lấy lệ.
“Bạn học nam?” Có hơi thất vọng, nhưng ngữ khí đã dịu đi.
“Đâu có hoa đào nở khắp nơi giống anh, bạn nữ!” Cô bực bội trợn mắt.
“Đừng cứ so đo tính toán với quá khứ của người khác, tại sao em không
nói đến biểu hiện hiện tại của anh? Hừ, đồ nhỏ nhen. Vậy trước khi nói
chuyện điện thoại, em đã đi đâu bốn mươi hai phút?”
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, ồ, đúng là có một cuộc gọi nhỡ. “Tắm gội.” Cô nói thật.
Đầu bên kia đột nhiên im lặng, sau đó cô nghe thấy một tiếng thở dốc
nặng nề, tiếp đó truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh, mang
theo sự mê hoặc không thể hình dung, “Bây giờ em đang mặc đồ ngủ à? Màu
gì thế?”
Mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, hình như đây là lần đầu tiên hai người chuyển
từ giai đoạn mờ ám sang thân mật, “Tả Tu Nhiên, anh… điên rồi…” Cô muốn
dùng từ ngữ nghiêm khắc để quở trách, muốn mắng anh thật dữ, nhưng ra
khỏi miệng lại chỉ có mấy chữ này.
“Ừ, anh đã điên tới mức miêu tả ở trong đầu hình dáng em chỉ mặc một bộ
đồ ngủ mỏng manh, cổ áo hơi mở, anh nhìn thấy chiếc cổ thanh tú của em,
làn da trắng nõn hơi ửng hồng, mái tóc ướt, làn môi đỏ…”
“Cạch” một tiếng, cô cúp điện thoại, còn chê chưa đủ, lại tháo pin ra,
rút cả dây máy bàn, khóa cửa lại, kéo kín rèm cửa, nhưng tim vẫn đập
loạn xạ không thể kiểm soát, không biết là xấu hổ hay sợ hãi nữa, nhấc
tay lên sờ, hai má nóng hổi.
Thật sự điên rồi, anh lại công khai tán tỉnh trắng trợn như vậy, tưởng
cô là người con gái tùy ý hay sao? Nhưng nếu đang yêu nhau, đã từng hôn, đã từng ôm, thì những điều này chẳng qua chỉ là tiến thêm một bước nữa
mà thôi. Nhưng mà họ đang yêu nhau sao?
Vịn mép giường ngồi xuống, dùng hai tay che mặt. Lúc ngẩng đầu lên lại, trong mắt đầy nước mắt.
Cô nhớ đến lần đầu tiên với Hoa Diệp. Cô cho rằng anh là người đàn ông
đầu tiên và cũng là người đàn ông duy nhất trong đời cô. Trước khi ly
hôn, sự thân mật giữa vợ chồng họ đã lạnh nhạt đến gần như đóng băng.
Nếu không muốn cô đơn cả đời, không phải Tả Tu Nhiên thì cũng sẽ có một
người đàn ông khác sở hữu toàn bộ con người cô, nói với cô những lời
khiến mặt đỏ tim đập, làm những việc cấm trẻ em. Và Hoa Diệp cũng sẽ thể hiện sự mất kiểm soát của mình trước mặt Hứa Mộc Ca.
Cô nhắm nghiền mắt, ngăn chặn nước mắt lại tuôn trào lần nữa vì kích
động. Cô nói với chính mình, khi mọi thứ không thể thay đổi, chỉ có thể
dũng cảm đối mặt với hiện thực mà thôi.