Sau lễ, Đào Đào lại dọn về phòng làm việc của bộ phận Kỹ thuật. Văn phòng của cô và Tả Tu Nhiên bây giờ đã trở thành không gian độc lập của Long Tiếu. Bàn làm việc Long Tiếu đang dùng là của Tả Tu Nhiên. Còn chiếc bàn ban đầu của anh ta vẫn ở nguyên chỗ cũ, nghe nói bộ phận Kỹ thuật muốn đề bạt một vị phó trưởng phòng trong số nhân viên hiện có, sau này sẽ ngồi vào vị trí của anh ta.
Đây gọi là một tin tốt cho phòng Kỹ thuật, đồng bào nam âm thầm phân cao thấp, hi vọng mình có thể nắm bắt cơ hội này. Tiếc là vị trí này chỉ có một, nói chuyện với nhau, ánh mắt tự nhiên nhiều thêm vài phần thù địch và đề phòng. Đào Đào cảm thấy lý lịch của mình đơn giản, nghiệp vụ bình thường, việc này không đến lượt mình, nên không để ở trong lòng.
Lúc dọn bàn làm việc, nhìn thấy bó margaret khô queo trong bình hoa, bóng dáng Tả Tu Nhiên lại thoáng qua trong đầu, cô cúi đầu, mím môi, không để cho tiếng than lọt ra khỏi miệng.
Phi Phi tì cằm nằm sấp lên bàn, ánh mắt xa xăm không biết nhìn về phương nào.
“Sao vậy?” Đào Đào khom người, cắm phích cắm vào ổ điện, tư liệu chất đống trên bàn. Buổi sáng hôm nay cô không được nhàn rồi.
Phi Phi lắc lắc đầu, liếc nhìn bàn làm việc trống trong cửa kính sau lưng, nhắm mắt lại, “Chỉ là chán thôi, có thể là hội chứng nghỉ lễ. Haiz, thật muốn ra ngoài đi nghỉ mát quá, rời Thanh Đài thật xa.”
“Sắp đến kỳ nghỉ Tết âm lịch dài, Cục du lịch làm ăn rất đắt khách, bây giờ đăng ký chắc trễ rồi.”
“Đúng đó, cho nên vẫn là ngoan ngoãn ở nhà thôi!”
“Dạo này đi xem mắt có kết quả gì không?”
“Không, càng xem càng không có tự tin, không biết Thượng Đế làm sao nữa, chỉ giữ lại cho mình những khủng long cực phẩm thôi. Đào Đào, thầy Tả có liên lạc với cậu không?” Phi Phi đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn Đào Đào.
“Không có!” Đào Đào đang phân loại tư liệu, loại thường dùng thì để bên cạnh tay, tài liệu về lắp ráp thì phải lưu trữ.
“Hình như anh ấy cũng không liên lạc với người khác, trước đây qua lại với chúng ta rất tốt mà, sao đi một cái là biệt tăm biệt tích, điện thoại cũng không dùng luôn.”
Đào Đào ngẩng đầu lên, nhìn Phi Phi.
“Cậu không gọi điện cho anh ấy à?”
“Ừm!”
“Mình có gọi mấy lần, đều là chị tiếp viên điện thoại nghe, xin lỗi, thuê bao này đã tắt máy.” Phi Phi nhún nhún vai, bắt chước giọng nói ngọt xớt của cô tiếp viên, “Dù sao cũng là công tử đào hoa, vô cùng bạc tình. Có điều, Đào Đào cậu có nhớ thầy Tả không?”
“Sao phải nhớ?” Đào Đào cười nhạt, tiếp tục làm việc của mình. Là không dùng, hay là tắt máy, đều không sao cả, thầy Tả đã là một trang giấy lật qua rồi.
“Thói quen chứ sao! Ở bên nhau mỗi ngày, đột nhiên tách ra. Tuy không hẳn là rất thân, thậm chí đôi lúc còn chán anh ấy nữa, nhưng trong lòng cũng bỗng thấy trống vắng chứ.”
Đào Đào cười, ngoẹo đầu sang đánh giá Phi Phi, ánh mắt chế nhạo nhìn Phi Phi đến dựng cả tóc gáy, “Này, không được trêu mình, mình không chơi trò pha lê dễ vỡ đâu.” Phi Phi vội đá cô một cái.
“Nếu nhớ anh ta thì teới thăm đi, cũng đâu có xa, chỉ vài bước đường chứ mấy. Lẽ nào cậu xấu hổ?” Đào Đào né tránh.
“Ai xấu hổ, có gì đẹp đâu chứ, giọng đàn bà dễ nghe lắm sao?” Phi Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt xem thường.
“Không biết, rau xanh củ cải, có tình yêu riêng.”
“Bổn tiểu thư không ăn chay, chỉ ăn thịt, biết không hả?”
“Tạ Phi Phi, ăn thịt thì đợi đến giờ cơm trưa đi, bây giờ quay về chỗ ngồi của cô ngay.”
Giọng nói the thé quen thuộc, khiến Phi Phi không kìm được rùng mình một cái, mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta quay đầu lại, không biết Long Tiếu đứng sau lưng mình từ bao giờ, đang nghiêm túc trừng cô ta.
“Anh là ma sao, đi không phát ra tiếng động... Chào phó tổng!” Ngoài cửa, đột nhiên có một hàng người đi vào, dẫn đầu là phó tổng thường vụ, theo sau là mấy vị phó tổng khác và trưởng phòng Nhân sự.
Tất cả nhân viên đồng loạt đứng dậy chào đón, Phi Phi vội lùi lại chỗ ngồi của mình.
“Tất cả ngồi xuống đi, chúng tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi. Năm mới có vui không?” Phó tổng thường vụ nhấc nhấc tay.
“Anh xem bọn họ mặt ai cũng tươi như hoa, sao lại không vui cơ chứ?” Long Tiếu lộ ra ý cười trên mặt.
“Đồ nịnh bợ.” Phi Phi cúi đầu thấp giọng lầm bầm.
Long Tiếu liếc cô ta một cái, nhưng ý cười vẫn không giảm.
“Việc lắp ráp dây chuyền sản xuất mới lần này, bộ phận Kỹ thuật là vất vả nhất, mọi người tiếp tục cố gắng, phong bì cuối năm sẽ không ít đâu. Được rồi, không quấy rầy mọi người nữa.” Phó tổng thường vụ hơi cúi đầu, dẫn đoàn người đến phòng Kinh doanh sát vách.
“Long Đầu, có chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Tăng đâu?” Một nhân viên hiếu kỳ hỏi.
“Không phải đã điều đến tổng công ty rồi sao?” Phi Phi trợn mắt một cái, “Ớ, hôm nay tổng giám đốc mới tới nhậm chức hả!”
Long Tiếu chau mày, “Tổng giám đốc Tăng vẫn chưa đi, tổng công ty cho một tổ kiểm toán đến, ở khách sạn, tiến hành kiểm toán tất cả sổ sách trong tám năm ông ta nhậm chức, ông ta ở bên đó phụ trách tiếp đãi, tư vấn. Bây giờ công tác của công ty sẽ do phó tổng thường vụ tạm thời phụ trách, tổng giám đốc mới có thể sẽ đến muộn một chút. Ừm, việc chính thức hoạt động dây chuyền sản xuất mới cũng để sau Tết âm lịch, giờ thì chúng ta không cần phải quá căng thẳng nữa. Có thể hoàn thành nốt công việc còn lại rồi.”
“Không đúng, Long Đầu, đại diện pháp nhân rời chức nhậm chức thông thường là một hình thức, phần lớn là ca tụng công đức, nào có nghiêm túc như vậy. Không phải anh có nội tình gì giấu chúng tôi đấy chứ?” Nhân viên xung phong nói chuyện lại hỏi.
“Đừng nghe lời đồn đại, không có chuyện này đâu, làm việc cho tốt vào. Đặc biệt là cô, đè tâm tư mình xuống, thực tế chút đi.” Long Tiếu ngoái đầu lại, trừng Phi Phi bằng ánh mắt quái dị.
“Tôi có điểm nào không thực tế chứ?”
“Kén cá chọn canh.”
“Hả?” Phi Phi sững sờ, “Tôi kén gì chọn gì chứ?”
Long Tiếu trề môi, “Bây giờ tôi rất bận, có thời gian tôi tìm cô nói chuyện khác.” Nói xong, chắp tay đi ra ngoài.
“Đồ thần kinh, rốt cuộc đang nói gì vậy?” Phi Phi làu bàu, nhìn về phía Đào Đào dò hỏi.
Đào Đào vén mái tóc che phủ đôi mắt, chỉ cười mà không đáp.
Cô không ngờ giữa Phi Phi và Long Tiếu lại có sóng ngầm dâng trào, khi tình cảm mới nảy sinh là đẹp nhất, chọc thủng rồi thì sẽ không còn thú vị nữa, thuận theo tự nhiên đi!
Khi tình yêu chín muồi, đi tới hôn nhân, mọi thứ sẽ bắt đầu hướng về hiện thực, thì sẽ không còn đẹp như vậy nữa.
Tình yêu là vô điều kiện. Nhưng hôn nhân lại có điều kiện, hơn nữa điều kiện còn rất hà khắc.
Giờ ăn cơm trưa, cô lấy điện thoại ra nhìn nhìn. Cô nhắn tin cho Hoa Diệp, bảo anh ký tên vào thỏa thuận ly hôn xong, sau đó hai người cùng đến Cục Dân chính làm thủ tục. Trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là số lạ, Hoa Diệp không trả lời tin nhắn.
Cô nhét điện thoại vào lại túi xách, không giục Hoa Diệp, anh là luật sư, có thể là cần phải cân nhắc đắn đo nhiều lần về thỏa thuận. Bây giờ họ chỉ còn có chưa làm thủ tục nữa thôi, những thứ khác đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Trong mắt người ngoài, họ trọng nhau như khách, vừa không mệt mỏi về vấn đề tiền bạc, vừa không có vấn đề mẹ chồng con dâu, lại không nhìn ra người thứ ba chen chân vào, đột nhiên ly hôn, nhất định sẽ rất kinh ngạc. Phi Phi chắc chắn sẽ nói não cô bị úng nước.
Có lẽ là bị úng nước thật, có điều không hối hận.
Ở trong bệnh viện hơn mười ngày, cuối cùng mẹ Đào đã xuất viện, điều kích động nhất là đám bạn mạt chược của bà sáng sớm đã đến biệt thự đợi, dì giúp việc ở nhà nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Đào Giang Hải lái xe, Diệp Thiếu Ninh xung phong xin nghỉ nửa ngày đến xách hành lý.
“Thiếu Ninh, cháu đi làm đi, Hoa Diệp sẽ đến ngay thôi.” Đào Giang Hải thanh toán xong, nói với mẹ Đào và Diệp Thiếu Ninh.
“Không phải cháu đến giúp đỡ, cháu chỉ là muốn tìm một lý do để ở bên dì thôi. Thời gian dì nhập viện, cháu đi công tác bên ngoài, không có gặp được.” Diệp Thiếu Ninh cười trả lời.
“Thằng bé này thật biết ăn nói, sau này làm con rể người ta, còn khiến mẹ vợ cười híp mắt ấy chứ.” Mẹ Đào trêu.
“Nhưng mẹ cháu nói cháu lãnh đạm như vậy, sợ là sẽ độc thân cả đời.”
“Đừng nghe mẹ cháu nói vớ vẩn, tính cháu không phải lãnh đạm, là ôn hòa, dịu dàng, bà ấy không hiểu, sau này dì sẽ để ý, giúp cháu tìm một cô gái tốt cho bà ấy coi.”
Diệp Thiếu Ninh cười, nhìn nhìn xung quanh, “Đào Đào không đến ạ?”
“Đi chào bác sĩ Âu Dương rồi, sẽ đến ngay thôi, chúng ta xuống trước đi.” Đào Giang Hải khom người, vỗ vỗ vai, “Bà xã, tôi cõng bà.”
“Không cần đâu, tự tôi đi xuống được.” Mẹ Đào không nhìn ông, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đừng sĩ diện, bà xã, người bà còn yếu.” Đào Giang Hải than thở.
“Sức khỏe tôi tự tôi biết rõ. Không liên quan đến ông.”
“Dì à, có thể cho cháu một cơ hội được không?” Diệp Thiếu Ninh nhìn nhìn hai người, cười hỏi.
“Dì nặng lắm.” Mẹ Đào nói.
“Cháu mạnh lắm đó!” Diệp Thiếu Ninh xắn tay áo lên, khom người, trao đổi ánh mắt với Đào Giang Hải.
Đào Giang Hải bất đắc dĩ bước tới trước kéo mẹ Đào một cái, dìu mẹ Đào lên lưng Diệp Thiếu Ninh, trong lòng rất chán nản, chỉ mong cho thời gian lâu dần, nỗi oán hận trong đáy lòng mẹ Đào có thể giảm bớt đi, hai người bây giờ không lạnh không nóng, nào có phải là đang sống, rõ ràng là chịu tội mà.
Mẹ Đào tuy nói là đã xuất viện, nhưng hoàn toàn hồi phục thì còn cần một thời gian nữa. Đào Đào ghi chép lại những lời dặn dò của bác sĩ Âu Dương rồi cảm ơn, lúc ra ngoài, gặp được Hoa Diệp ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại lập tức dời ánh mắt đi.
“Bác sĩ Âu Dương đang ở bên trong hả?” Hoa Diệp hỏi.
“Em đã chào rồi.” Đào Đào cúi đầu, đi qua bên cạnh anh. Anh xoay người đi theo sau cô, Đào Đào ngoái đầu lại, “Bố và Diệp Thiếu Ninh đang ở đây, không có việc gì cần làm đâu, không phiền đến anh nữa.”
“Tại sao lại kêu Diệp Thiếu Ninh? Hôm qua anh nói với bố anh sẽ đến mà, anh còn đặc biệt đổi thời gian buổi tòa sáng nay nữa.” Giọng Hoa Diệp lạnh lẽo.
Đào Đào không nhắc đến là Diệp Thiếu Ninh tự đến, cười nhẹ, “Hoa Diệp, sau này không cần phải như vậy nữa đâu, bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, anh không còn bất cứ trách nhiệm và nghĩa vụ nào đối với nhà em nữa, cũng giống vậy, nhà anh có việc gì, em cũng sẽ không hỏi tới. Giữa chúng ta không cần phải lịch sự, mỗi người sống trong phạm vi của riêng mình, không gặp nhau là tốt nhất.”
“Nói những lời này, có phải trong lòng em rất dễ chịu?”
Đào Đào nhìn anh một cái sâu xa, “Em chỉ nói sự thật thôi. Hoa Diệp, chúng ta đã không còn là ai của nhau nữa rồi. Nếu còn tiếp tục sống với anh, hoặc là em sẽ suy sụp, hoặc là sẽ trở nên không giống chính mình nữa. Em không thể thế chấp hết cả cuộc đời cho anh được, em nghĩ em cũng có quyền được hạnh phúc.”
Anh muốn nói “Hạnh phúc mà em muốn anh có thể cho em”, nhưng lúc này mà nói ra, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy rất trống rỗng, bất lực, anh đau khổ nhìn cô chăm chú, chỉ có trầm mặc. Thật ra anh biết, khi cô công khai với anh, anh đã không còn chút cơ hội níu kéo nữa rồi.
Cô đã dùng cách thức đau thương tuyệt đối của cô để chặn chết mọi con đường.
Khi anh cầu hôn cô, trong lòng anh cho rằng, tình yêu là một chuyện, hôn nhân là một chuyện khác. Trên đời này có được mấy ai lấy được người con gái mình khắc cốt ghi tâm chứ? Nhưng không phải họ cũng bình lặng nắm tay nhau đi đến cuối đời đó sao?
Anh chôn giấu tình yêu của mình tận sâu trong đáy lòng, giữ lại cho Mộc Ca. Còn anh sẽ làm người chồng xứng đáng của Đào Đào, sẽ sinh con dưỡng cái với Đào Đào, nửa năm nay, anh cân bằng hai việc này rất tốt.
Lẽ nào như vậy là đã sai?
“Tuy sự kiên trì của anh khiến em có một chút vui vẻ, chứng minh rằng hình như em vẫn còn có ích đối với anh. Anh có thể lấy một người anh không yêu, nhưng em không thể gả cho người mà em không yêu. Nói đến đây thôi, Hoa Diệp, không cần nói gì nữa, chúng ta hãy lặng lẽ chia tay nhau, vì em đã không còn bất cứ cảm giác gì với anh nữa rồi. Trưa mai, em ở cổng Cục Dân chính đợi anh, nếu anh không đến, em chỉ có thể kiện ra tòa mà thôi.”
Nói xong, cô nhấc chân đi lên lầu.
Diệp Thiếu Ninh đứng trên hành lang, không thể tin được nhìn cô, hình như cuộc nói chuyện của cô và Hoa Diệp, cậu ta đã nghe thấy hết. Cô khẽ nhắm mắt, bình tĩnh hỏi: “Đã thu dọn xong rồi à?”
“Dì và chú Đào đều lên xe rồi, bảo mình đến tìm cậu. Cậu lái xe đến hả?”
“Xe mình đưa đi sửa rồi!” Đào Đào trề môi tự giễu, “Nếu như có thể nói được, chắc nó sẽ chửi mình chết mất, vì mình quá là không trân trọng nó rồi. Vậy chúng ta xuống dưới thôi!”
“Đào Đào...” Diệp Thiếu Ninh không thể tiêu hóa được những lời vừa rồi, nghi hoặc nhìn cô.
Đào Đào trêu chọc: “Phản ứng của người bình thường không phải nên vui mừng hay sao, từ nay về sau, mình không còn là Hoa phu nhân nữa rồi, mà đã khôi phục thành Đào tiểu thư độc thân.”
“...” Diệp Thiếu Ninh nghe mà tim quặn thắt.
Bên phía Đào Đào mắt đã đỏ hoe, vội xoay người đi...