Edit: Thỏ
Tôi nhắm chặt đôi mắt, trong môi không ngừng niệm thầm tên Trần Lập Châu, giống như y đã trở thành nhành cỏ để bám víu cuối cùng. Nắp gỗ đột ngột bị xốc lên, lộ ra ánh sáng. Tôi càng nhắm tịt mắt, cơ thể khẽ run.
“Ơ? Trống không?”
Quỷ kia sững sờ, tôi cũng sững ra, vừa định mở mắt xem thì có một bàn tay càng che kín mắt lại. Tôi kích động đến run rẩy, Trần Lập Châu! Không chờ quỷ kia phản ứng tôi đã nghe thấy một tiếng gào thảm thiết nổ bên tai mình.
Loại đau khổ này giống như linh hồn bị xé vụn, cứ thế dội thẳng vào màng tai khiến tôi càng thêm sợ hãi. Tôi gắt gao siết chặt đôi tay, không dám mở mắt. Chờ tiếng kêu kia im bặt, xung quanh lại yên tĩnh như trước. Trong tay bỗng nhiên bị nhét vào một vật, tôi sững ra, cẩn thận sờ sờ mới biết đó là bài vị của Trần Lập Châu. Nắp quan tài chậm rãi đóng lại, mà bàn tay chắn trước mắt tôi cũng buông xuống.
Vừa mở mắt, không gian lại đen tối một màu. Tôi toan mở miệng gọi tên y, Trần Lập Châu tựa hồ đọc được suy nghĩ của tôi: “Đừng lên tiếng!”
Tôi vội vàng nuốt lời vào bụng.
“Sắp đến rồi, đừng lo.” Tưởng như y đang mỉm cười.
Tôi liều mạng gật đầu, vươn tay muốn tóm lấy y dù cho chỉ là một góc áo. Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy tôi, tựa như dùng hành động nói với tôi rằng, ta vẫn bên cạnh em đấy thôi.
Đôi mắt tôi nóng lên, tâm lý tràn ngập cảm giác an toàn, thật giống tiết trời mùa đông ăn một bát mì vằn thắn nóng hầm hập, vô cùng thỏa mãn. Chẳng hiểu vì sao, khung cảnh đêm mưa ngày đó hiện lên trước mắt tôi, y cầm đèn lồng dẫn tôi đi phía trước.
Qua nhiều ngày như vậy, đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao Trần Lập Châu một chốc dạng này, một chốc dạng kia. Mà dù rằng có là ai, Trần Lập Châu vẫn là duy nhất. Đời này kiếp này, tôi và y cùng trói buộc bên nhau.
Y không thể rời tôi, mà tôi cũng không xa y được.
Không biết đi bao lâu, bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng côn trùng râm ran, vô tình nghe luôn tiếng cú mèo giục giã. Tôi mừng rỡ trong lòng, xem ra đã trở về dương gian.
Trần Lập Châu nhẹ nhàng véo tay tôi một cái, sau đó buông lơi.
Tôi căng thẳng trợn con ngươi, kỳ thực vốn không nhìn thấy y. Muốn gọi y nhưng nhớ tới y đã từng căn dặn, không thể làm gì hơn đành miễn cưỡng kìm nén. Chẳng biết do đến dương thế hay không, tôi cảm thấy quan tài lắc lư trái phải, nhẹ nhàng phát ra âm thanh cọt kẹt. Nằm bên trong, tôi bị đưa đến váng cả đầu, chỉ muốn nôn thôi.
Bỗng nhiên, quan tài ngừng lại.
Tôi cố gắng ổn định tinh thần, lắng nghe động tĩnh ngoài kia.
“Cung nghênh đại thiếu gia hồi phủ!” Một người đàn ông khàn khàn cao giọng hô, sau đó đồng loạt âm thanh cũng hô to, “Cung nghênh đại thiếu gia.”
Quan tài nhẹ nhàng đặt xuống.
Không ngờ Trần gia đón chào khủng vậy, tôi âm thầm tặc lưỡi một cái.
“Đại thiếu gia, thân thể phu nhân bất an, bà nằm trong phòng vẫn hôn mê bất tỉnh. Tam tiểu thư phận nữ nhi không thể đến. Đêm nay Trần Hà cả gan thay cậu nhấc quan tài.”
Tôi nằm bên trong sợ đến nín thở, chỉ e bị hắn phát hiện ra. Bước chân người nọ dội vào tai tôi, thậm chí tôi có thể nghe thấy bàn tay hắn chạm vào áo quan, vuốt nhẹ.
“Đại thiếu gia, cậu rốt cục quay về.” Thanh âm kia vừa chậm vừa khẽ, tựa hồ đang đè nén điều gì đó.
Theo sau là một hồi yên lặng. Tôi nắm chặt bài vị của y, không biết làm sao.
“Quản gia, đến giờ rồi.” Tựa như dừng lại quá lâu, bên cạnh có người khẽ khàng nhắc nhở.
“Đem đại thiếu gia nhấc đến đông sương phòng.”
“Vâng.” Mấy người cùng đồng thanh đáp.
Quan tài chầm chậm nâng lên, di chuyển về phía trước. Tôi cảm nhận bọn họ đi qua một đường thẳng rất dài, vượt qua bậc thang, rẽ liền mấy cua quẹo mới ngừng.
“Các ngươi lui.” Quản gia ra lệnh, mấy người hầu liền rời đi. Tôi muốn nhổm dậy nghe ngóng một chút tình hình, chỉ nghe Quản gia ở cạnh quan tài đi tới đi lui, không biết làm chi.
Qua một hồi lâu, hắn mới ngừng lại.
“Đại thiếu gia, phòng này từ khi cậu đi rồi, tôi liền để hạ nhân mỗi ngày quét tước, dọn dẹp, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như trước.”
Hắn đứng bên quan tài thì thào bảo.
“Hằng đêm tôi đều thắp sáng nến trong phòng cậu, chờ một ngày cậu có thể quay về. Cuối cùng điều tôi mong cũng thỏa.” Giọng hắn có hơi nghèn nghẹn.
Tôi cảm thấy cõi lòng hơi khó chịu, nào ngờ vị Trần quản gia này lại là một quản gia tốt.
Trần quản gia lẩm bẩm rất lâu, lúc đầu tôi còn nghiêm túc nghe, về sau tôi muốn ngủ luôn cho khỏe. Cả đêm thức trắng cũng vì thần kinh căng như dây đàn, không thấy buồn ngủ. Nhưng bây giờ đã đến Trần gia, tôi cũng không cần sợ sệt gì. Đầu hơi ngoẹo kèm theo hiệu ứng gây mê bằng lời nói của quản gia, tôi sắp nhập mộng Chu công.
Trước khi ngủ, tôi còn mơ hồ nghe thấy nhị thiếu gia gì đó, rồi tam tiểu thư; tôi cũng không để ở trong lòng, nhắm mắt lại, triệt để thiếp đi.
Ngay lúc tôi đang ngủ say chợt nghe tiếng khóc nức nở của con gái vang lên bên cạnh. Tôi mơ màng mở mắt, tiếng khóc kia càng rõ rệt mấy phần, bên trong còn kèm theo tiếng gọi đại ca.
Đại ca?
Tôi có phần thanh tỉnh.
“Đại ca, em rất nhớ anh.” Là cô nương trẻ tuổi chất giọng uyển chuyển, dịu dàng, tựa như oanh yến hót ca.
Tôi nghĩ một hồi, lẽ nào nàng là em gái Trần Lập Châu?
“Vì sao anh muốn bỏ em, nếu anh không đi văn trấn mà cưới em, sao em có thể ra bộ dạng này.” Lời chưa nói xong đã vang lên âm thanh gào khóc.
Lòng tôi giật nảy! Mẹ nó, thì ra cô em muốn làm vợ của anh mình!
“Đều tại mẹ! Nếu không vì mẹ, sao anh lại cự tuyệt em? Anh à, từ nhỏ anh là người hiểu em nhất. Đời này ngoại trừ anh, ai em cũng không lấy làm chồng!” Tôi nghe cô nàng này bắt đầu nói năng lộn xộn, tưởng chừng quá mức đau thương, ngay cả đầu óc cũng trở nên hồ đồ.
“Bọn họ nói anh kết minh hôn! Tại sao không là em? Em cũng có thể vì anh mà chết! Tại sao không là em!” Cô nàng bỗng khản giọng gào to.
Rất nhanh đã có người xông vào: “Tiểu thư! Sao cô lại đến đây! Phu nhân có lệnh không cho cô đi đến!”
“Đều là mẹ! Đều do mẹ! Nếu không tại mẹ, đại ca đã sớm là của ta rồi! Đại ca, đại ca, giờ em đến với anh đây, anh chờ em nhé!” Nói xong muốn nhào tới quan tài.
Người đằng sau vội ngăn nàng lại.
“Tiểu thư phát bệnh, mau gọi người tới đây!” Một hạ nhân tri hô.
Trong lúc nhất thời, cả gian phòng gà bay chó sủa; có kêu gào, cũng có than khóc, còn có muốn quyên sinh, khung cảnh thật sự rối rắm cực kỳ!
“Còn ở đây làm chi? Dám kinh động đến đại thiếu gia, ta đây lột da từng đứa!” Trần Hà xuất hiện quát lên như vậy.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, ngoại trừ em gái của Trần Lập Châu đang khóc om sòm bỗng nhiên bật cười ha hả. Nàng vừa khóc vừa cười khiến người khác hú hồn luôn.
“Mau đưa tiểu thư quay về, không cho phép nàng bước vào gian nhà này nửa bước!”
“Vâng.”
Mấy nha đầu lập tức đáp lời, sau đó bọn họ lật đật rời khỏi.
“Chuyện đêm nay nếu ai lẻo mép, ta sẽ cắt lưỡi hắn đuổi khỏi phủ!”
“Tiểu nhân không dám.”
“Lui!”
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh.
Dường như Trần Hà đứng trầm ngâm một lát, chợt thở dài, tiếp theo cũng quay người rời đi