Âm Quan Minh Thê

Chương 48: Chương 48: Cái chết của Thẩm Trường Thu




Tiếng sóng vỗ trong mặt hồ sau lưng chúng tôi,một chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện từ dưới đáy hồ,chui ra khỏi mặt nước

Trước đây người lái đò đưa chúng tôi đến chỗ này,lúc này đột nhiên xuất hiện trước mặt toi,ông ta vươn khuôn mặt tràn đầy mụn mủ ra: “ khách quan,số tiền những người này đưa cho tôi nhiều hơn các vị đưa rất nhiều,vì vậy tôi đã đưa họ đến đây”

“ ồ,rất tốt”

Thẩm Trường Thu gật đầu,cũng không quan tâm đến tên lái đò kia nữa,ánh mắt tập trung lên hai người khác ở trên thuyền

Lưu Khởi Sơn lúc trước đến giết Thẩm Trường Thu,lúc này đang đứng trên mũi thuyền,vết thương của hắn ta vẫn còn,trên đùi còn bó bột rất dày,hắn ta chống một cây gậy,lạnh lùng nhìn Thẩm Trường Thu

Bên cạnh Lưu Khởi Sơn lúc này,còn có một người mặc áo khoác màu đen

Tên này cao tầm 2m,hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu đen,toàn thân tỏa ta một luồng khí màu đen,làm cho người ta không thể nhìn rõ mặt hắn,ngó một chút khuôn mặt tối tăm của hắn,tôi thấp thoáng cảm thẩy ánh mắt của hắn lúc này đang nhắm vào trên người Thẩm Trường Thu

Hắn ta cứ đứng trên thuyền,không nói không rằng,cho người ra một cảm giác xơ xác tiêu điều

Còn Thẩm Trường Thu lúc này sau khi nhìn thấy tên mặc áo đen đó,trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một sự sợ hãi trước giờ chưa từng có

Lúc này,Thẩm Trường Thu khiêm tốn cúi người,quỳ xuống với tên mặc áo đen đó

“ bái kiến môn chủ”

Câu nói này cuar Thẩm Trường Thu làm cho tôi vô cùng hoảng hốt,người mặc áo đen trước mặt,lẽ nào chính là môn chủ của Âm quan môn,bây giờ ông ta vì Thẩm Trường Thu,mà tự mình tìm đến chỗ này

“ Trường Thu,ngươi đã trốn chạy nhiều năm như vậy,hôm nay vì sao không chạy nữa?” hắn ta mở miệng,làm cho tôi trong lòng không khỏi ớn lạnh

Thẩm Trường Thu cúi đầu càng thấp hơn,trong âm thanh của ông ta rõ ràng cũng lộ ra sự run rẩy: “ bởi v Trường Thu biết,Lưu Khởi Sơn nhất định sẽ thông báo hành tung của thuộc hạ cho môn chủ,môn chủ tự mình đến đây,Trường Thu cho dù chạy đến chân trời góc bể,cũng khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay môn chủ

Thân là một vị khách ngoài cuộc như tôi lúc này lần nữa giật mình,lúc đầu khi rời khỏi quỷ trấn tôi hỏi Thẩm Trường Thu đi đâu,ông ta nói tìm một nơi có thể sắp xếp ổn thỏa,giúp bản thân cố gắng được sống lâu một chút

Lẽ nào,bắt đầu từ lúc đó,ông ta đã biết môn chủ của Âm quan môn sẽ đến tìm mình?

lúc tôi đang nghi hoặc,môn chủ Âm quan môn thở dài

“ thân là người của Âm quan môn,kết hôn sinh con là chuyện đại kỵ,Trường Thu thân là trưởng lão của Âm quan môn,lại vì chuyện đó mà bội phản đạo môn,thật sự là làm cho ta thất vọng”

“ môn chủ,mạng của thuộc hạ có thể trả lại cho người,chỉ xin người tha cho cháu gái thuộc hạ” thẩm Trường Thu hèn mọn khẩn cầu

“ cháu gái ngươi? Ngươi đã truyền thụ Âm quan bí thuật cho con bé?” môn chủ hỏi

Thẩm Trường Thu lắc đầu: “ liên quan đến đạo pháp của Âm quan môn,thuộc hạ không hề truyền thụ”

“ nói như vậy,tha cho nó một con đường cũng không có gì không được”

Môn chủ Âm quan môn gật đầu sau đó nhìn về phía tôi

Cùng với chiếc áo đen,sắc mặt của ông ta trở nên hắc ám,nhưng tôi lại có thể cảm giác được rõ ràng ông ta đang nhìn tôi,làm cho lòng tôi nảy sinh một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có

“ một thuần dương chi nhân?” trong ngữ khí của môn chủ,thể hiện một tia kinh ngạc

Thẩm Trường Thu vội vàng nói: “ môn chủ,thuần dương chi nhân này là người duy nhất có thể cứu được cháu gái của thuộc hạ,xin môn chủ khai ân”

“ thuần dương chi nhân tuy là hiếm có,nhưng hôm nay ta không phải vì hắn ta mà đến,cứ để hắn đi đi” môn chủ gật đầu nói

Nghe vậy,tôi thở dài một tiêng,còn Thẩm Trường Thu cũng đứng dậy,giao chày giáng ma vào trong tay tôi

“ cậu bé,quay về trong nhà lá,đưa Băng Dao rời khỏi đây,sau này an nguy của con bé,tôi toàn quyền giao cho cậu” Thẩm Trường Thu nói với tôi,trong âm thanh rõ ràng có một cảm giác bất lực

Tôi nhận lấy chày giáng ma,ngơ ngác nhìn ông ta: “ Thẩm lão gia,vậy còn ông?”

“ tôi?” trên mặt ông ta nở một nụ cười khổ: “ chắc cậu biết rõ,kết cục của tôi đã được định rồi”

Nghe vậy,trong lòng tôi không khỏi có chút xấu hổ và áy náy,nếu như không phải vì tôi,Thẩm Trường Thu cũng sẽ không tìm Giang Hoài,thì sẽ không gặp phải mai phục của Lưu Khởi Sơn,càng sẽ không thu hút môn chủ của Âm quan môn đến đây,còn tình hình bây giờ,một phần rất lớn là do tôi trực tiếp tạo thành

“ Thuần Dương chi nhân,nếu như cậu không muốn đi,có thể ở lại” Lúc này,âm thanh u ám của môn chủ Âm quan môn lại vang lên

Sắc mặt Thẩm Trường Thu trở nên càng khó coi,ông ta đẩy mạnh tôi một cái: “ nghe thấy chưa,mau đi,đi đi”

Tôi nhếch miệng,trong lòng tràn đầy chua chát,tôi cầm chặt lấy chày giáng ma,gật đầu với Thẩm Trường Thu: “ Thẩm lão gia,xin lỗi…”

Nói xong,tôi quay đầu chạy về phía ngôi nhà lá,sau lưng lúc này một lần nữa truyền đến âm thanh của Thẩm Trường Thu: “ nhớ kĩ,chăm sóc tốt cháu gái tôi”

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Trường Thu một cái,thì nhìn thấy đôi mắt tràn đầy thê lương của ông ta,lúc này môn chủ của Âm quan môn đã chèo lại sau lưng ông ta,không bao lâu,cả người Thẩm Trường Thu đã bị sự hắc ám bao trùm

Thế sự vô thường,mỗi một biến hóa đều làm người ta khó lòng đoán được

Thẩm Trường Thu,lúc mới nhìn thấy ông ta,tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày,ông ta sẽ giúp tôi đối phó với Giang Hoài,sẽ dạy tôi đạo thuật,thậm chí còn vì tôi mà chết.Dù gì lúc bắt đầu,ông ta vẫn là một ác ma muốn giết chết tôi

Trong quãng đường chạy điên cuồng,cát đã bay vào làm nhòe mắt tôi,mắt tôi không biết từ lúc nào đột nhiên lại trở nên mơ hồi,đôi vai cũng không ngừng co giật,tôi bây giờ,ngoài việc bỏ ông ta lại,tự mình rời đi,thì hoàn toàn không có cách nào nữa,bởi vì lần này người muốn đối phó ông ta,không chỉ là tôi,cho dù là bản thân Thẩm Trường Thu cũng không có cách nào kháng cự

Tôi chạy một mạch về nhà lá,tôi đeo chày giáng ma lên eo,hoảng hốt mở cỗ quan tài ra

Lúc này thời gian đã qua 7 ngày,máu thuần dương tràn ngập trong quan tài đã bị Thẩm Băng Dao hấp thụ hết

Thẩm băng dao lúc này đang bình yên nằm trong quan tài,khuôn mặt hiền từ mà cũng lạnh lẽo,theo những gì Thẩm Trường Thu nói,hôm nay thi thể của Thẩm Băng Dao sẽ hợp thể hoàn toàn với linh hồn của cô ta,biến thành một tên đần độn,nhưng bây giờ cô ta dường như không có vẻ sẽ tỉnh lại

Tôi không chắc môn chủ của ÂM quan môn có lật lọng hay không,tôi cũng không chắc Lưu Khởi Sơn có đột nhiên đuổi đến không.điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là,Thẩm Trường Thu lúc này e là đã lành ít dữ nhiều,tôi thì phải mang Thẩm Băng Dao rời khỏi đây

Tôi vội vàng ôm cô ta ra khỏi quan tài,sau đó cõng lên trên lưng đi ra khỏi ngôi nhà lá,nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu

Tôi không biết bản thân đã chạy bao lâu,cũng không biết đã chạy bao xa,nhưng tôi không dám dừng lại,tôi chỉ sợ bản thân một khi dừng lại,môn chủ của Âm quan môn hoặc Lưu Khởi Sơn sẽ đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi

Màn đêm từ từ buông xuống,trên trời một màu tối đen,những ngôi sao tràn ngập bầu trời,còn tôi,lúc này thở hồng hộc,mồ hôi đầm đìa

Tôi liều mạng dùng hết tất cả sức lực của mình,cắn răng băng qua một con dốc,tôi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống,thì nhìn thấy phía xa trong màn đêm có những ánh lửa,cùng mấy bóng dáng ngôi nhà

Tôi lúc này sớm đã mệt lử không chịu nổi nữa,sau khi nhìn thấy ở phương xa có người ở,trên mặt tôi lập tức vui mừng,định đi về phía bên đó

Nhưng lúc này,bước chân của tôi không cẩn thận vấp phải một cục đá,cả người lập tức không khống chế được ngã nhào,sau đó lăn theo con dốc xuống

Trong quá trình lăn xuống,cơ thể tôi mấy lần bị đá trên con dốc đụng phải,đau đến há hốc mồm,nhưng tôi không dám thả Thẩm Băng Dao ra,chỉ sợ bản thân không cẩn thận,sẽ lạc mất cô ta

Tôi và Thẩm Băng Dao lăn xuống con dốc,rơi vào một hẻm núi hẹp,đá đập vào người tôi làm cho trên người bầm tím từng tảng,trên mặt cũng bị cây cỏ cào chảy máu

Nhưng tôi không kip kiểm tra bản thân mình,vội vàng bò dậy xem Thẩm Băng Doa

Tóc của cô ta có chút rối,chiếc váy màu xanh da trời trên người cũng nhuốm một chút bùn đất,nhưng trên người không hề có một vết thương rõ ràng nào,tôi thở phào nhẹ nhõm

Tôi xoa xoa đầu gối sưng phù,khó khăn đứng dật,tôi nhìn một lần nữa thi thể của Thẩm băng Dao,chuẩn bị rời khỏi hẻm núi,nhưng lúc này,tôi phát hiện một vài thứ khác thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.