Âm Quan Minh Thê

Chương 186: Chương 186: Chương 187




Những bộ xương trắng này phát ra tiếng hét, mà âm thanh của bọn họ lại giống hệt với lưu diệu

Bùm!

Chiếc xe phát ra một tiếng động lớn, dưới sự dẫn dắt của luồng âm khí quỷ dị, nặng nề rơi xuống trên đường, phát ra một tiếng vang lớn, tôi thở phào nhẹ nhõm, mau chóng leo xuống xe

Người đàn ông cao lớn đó đang đứng trước mặt tôi, ánh mắt của ông ta đảo qua tôi rồi dừng lại trong chiếc xe phía sau, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm

Những bộ xương trắng trong xe hét dài lên, họ không để ý đến tôi mà nhìn chằm chằm người đàn ông, trong giọng nói có vài phần kinh sợ

Tuy nhiên trước sự bối rối của những bộ xương trắng, người đàn ông cũng không thèm trả lời mà chỉ nói:”Cậu định tự phá hủy giấc mơ này hay là để đích thân tôi ra tay? “

Câu nói này của người đàn ông không phải nói với tôi mà là nói với những bộ xương trắng, trong giọng nói lạnh lẽo chứa đầy âm khí, như thể truyền từ điện ngục

Những bộ xương trắng này dần biến mất, cửa của chiếc xe đó được mở ra, lưu diệu bước ra từ trong đó, sắc mặt của cậu ta lúc này là vạn phần khó coi

“Ông là ai? “Lưu diệu nhìn về phía người đàn ông, sắc mặt tái nhợt hỏi

“Tôi chỉ là một người qua đường, vô ý mà đi vào giấc mơ của các cậu, mà bây giờ, tôi phải dẫn đỗ minh đi. “Người đàn ông này không trực tiếp trả lời câu hỏi của lưu diệu mà nói như

“Cậu ta không phải người mà ông muốn dẫn đi thì có thể dẫn! Đây là trong giấc mơ tôi tạo thành, tôi mới là chủ nhân ở đây!”Lưu diệu cuồng vọng mà hét lên với người đàn ông, thân thể cậu ta run rẩy một trận, phảng phất như ở trước mặt người đàn ông này cho cậu ta một loại cảm giác vô cùng kinh sợ

“Thật không may, tôi là một biến số. “

Người đàn ông bình tĩnh nói:”Tôi có thể đi vào giấc mơ của cậu, thì tự nhiên cũng có thể dẫn người ra khỏi đây, tuy là trong giấc mơ của cậu, nhưng nếu trong giấc mơ của cậu mà giết cậu, thì đối với tôi đúng là một chuyện quá dễ dàng. “

“Nếu đã như thế, vậy sao bây giờ ông không giết tôi? “

Lưu diệu hỏi người đàn ông, nhưng trong mắt lại không có chút chất vấn nào ngược lại mang theo vẻ hoảng hốt

“Tôi không giết cậu bởi vì cậu không xứng. “Người đàn ông nhẹ giọng nói, giọng điệu tràn đầy sự khinh thường,nhưng cũng khiến người khác bất giác tin tưởng rằng người đàn ông này có năng lực để khinh thường người khác

Lưu diệu không nói gì cả, hướng người đàn ông gật đầu thấp xuống, sau đó cũng không nói thêm gì

Mà lúc này thân ảnh của lưu diệu lại đột nhiên trở nên mờ ảo, từng chút một mà tản ra, hoá thành một làn khói

Sau khi lưu diệu biến mất, tất cả cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên méo mó, con đường bàn sơn, những ngọn núi cao chót vót, khe núi sâu không đáy, lúc này đều xoắn vào nhau, màu sắc hỗn loạn sau đó mờ dần và cuối cùng chìm vào bóng tối…

Mơ, lại lại một giấc mơ đáng sợ hơn cả hiện thực, mà lúc này tôi đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ

Tôi sợ hãi mở mắt ra, phát hiện bản thân vừa tỉnh dậy trong căn phòng thuê ở nhà trọ lúc trước, một tia nắng chiếu qua cửa sổ lên mặt tôi, khiến tôi không thể mở mắt

Sau một lúc cuối cùng tôi cũng thích ứng được với ánh sáng rồi nhìn vào căn phòng

Lúc này người đàn ông đó đang ngồi trên ghế trước giường nhìn tôi

Người đàn ông này mặc một bộ đồ trung sơn màu xám đậm, sắc mặt nhợt nhạt, dáng người cao ráo, có vẻ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng vẻ y hệt với người đàn ông mà tôi thấy trong mơ!

“Bây giờ rốt cuộc là tôi đang ở trong mơ, hay là ở hiện thực? “Trong lòng tôi sợ hãi, sợ rằng tất cả những gì trước mắt tôi bây giờ cũng chỉ là mơ

Người đàn ông này nhìn tôi nói:”Châu công cổ là giấc mơ, những giấc mơ thuộc về ảo ảnh, ảo ảnh này dựa trên những kí ức của người mơ,những người mà cậu thấy trong mơ, đều là những gì cậu quen thuộc trong quá khứ, mà bây giờ cậu nhìn thấy một người lạ, vật nghĩa là cậu đã quay về hiện thực. “

Người đàn ông trung niên này nói rất đơn giản, giọng nói đều đều nhưng lại khiến người khác có một cảm giác không thể nghi ngờ.

“Nhưng làm thế nào để tôi có thể chắc chắn rằng những gì ông nói là đúng hay sai, lại làm sao để chắc chắn rốt cuộc là tôi đang ở trong giấc mơ hay hiện thực? “

Ba giấc mơ liên tiếp nhau đã khiến cả thể xác và tinh thần của tôi mệt mỏi, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hồi hộp, khiến tôi không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tôi nhìn người đàn ông này, không dám buông lỏng cảnh giác chút nào

“Cậu tin, thì cậu đang ở hiện thực, cậu không tin, thì có nghĩa là cậu đang trong giấc mơ, giấc mơ và hiện thực, chỉ trong một ý niệm của cậu, không ai có thể ép buộc được. “Người đàn ông trung niên nói như thế với tôi

Lúc này tôi cau chặt mày lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên này, trong lòng đột nhiên có chút mâu thuẫn

Có lẽ người đàn ông này không phải do lưu diệu biến thành, mà tôi cũng đã trở về hiện thực

Dù sao lúc lưu diệu muốn trừ khử tôi, cậu ta hoàn toàn có thể làm khi xe rơi xuống vách núi, thay vì phải tốn nhiều thời gian để biến thành một người đàn ông xa lạ để giải cứu tôi

Nhưng nếu tôi thực sự trở về thực tại thì người đàn ông này là ai? Tại sao ông ấy lại xuất hiện trong giấc mơ và trong phòng tôi?

“Xin hỏi quý danh của tiền bối là gì? “Với cách nghĩ như thế, tôi rời khỏi giường và kính cẩn hỏi ông ấy

“Tôi tên là thẩm thiên phàm, sư phụ của cậu tạ chính đức ở quỷ gian không yên tâm, cho nên để tôi đi tìm cậu. ” Lúc này, người đàn ông nói

“Sư phụ của tôi tạ chính Đức kêu ông tới? Ông là người trong quỷ gian? “tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông tự xưng là thẩm thiên phàm hỏi

Thẩm thiên phàm…. cái tên này có chút quen tai, nhưng tôi nghĩ lại thì nhất thời nhớ không ra đã từng nghe ở đâu

Đáp lại, thẩm thiên phàm gật đầu

“Vậy sư phụ của tôi gần đây thế nào? “

Tôi vội hỏi, từ lúc bắt đầu đến giờ tôi và tạ chính đức không gặp nhau cũng đã là một khoảng thời gian dài, trong lòng cũng bất giác mà có chút hoài niệm với ông ấy

“Ông ấy khá tốt, nhưng có vẻ trước mắt thì cậu không ổn tí nào. “

Thẩm thiên phàm nhìn tôi và nói như thế

“Tiền bối,không dám dối gạt, trong khoảng thời gian này vãn bối bị đường chủ âm quan môn lưu khởi sơn hạ huyết cổ, mà bây giờ, lưu khởi sơn đã chết, vãn bối cung khôg còn cách nào khác phải tìm con trai độc nhất của ông ta la lưu diệu, muốn dùng máu của cậu ta để giải huyết cổ trên người, nhưng lại rơi vào giấc mơ của cậu ta, nếu không phải có tiền bối kịp thời ra tay cứu giúp, e rằng bây giờ tôi đã trở thành một cỗ thi thể rồi. ” tôi nói với thẩm thiên phàm

“Lưu khởi sơn? “

Ánh mắt u ám của thẩm thiên phàm lộ ra tia sáng, nói:” Lưu khởi sơn mới chân chính là môn chủ của âm quan môn, cậu có thể giết được ông ta, thật là người trẻ tài năng. “

Lúc này tôi lắc đầu nói:”tiền bối ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ vì làm lưu khởi sơn trọng thương, đã hy sinh đi 6 người, mà người chân chính giết lưu khởi sơn, chính là môn chủ âm quan môn. “

“Ồ? Đây đúng là một chuyện thú vị. “Thẩm thiên phàm gật đầu nói

“Tiền bối, bây giờ trong lòng tôi có chút khó hiểu. “

Tuy rằng đã trở lại từ giấc mơ, nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng vẫn chưa hết được, tôi hỏi thẩm thiên phàm:”Tiền bối, trước giờ tôi vẫn chưa nói cho sư phụ biết về những ngày tháng sau này, làm sao ngài lại có thể tìm thấy tôi? “

Trong lòng có sự phòng ngự cũng là không thể thiếu, tuy rằng tôi là do thẩm thiên phàm cứu, nhưng vẫn có một số vấn đề tôi cần hỏi rõ mới có thể yên tâm

“Tạ chính Đức đã dạy cậu đoạt hồn thuật, vì vậy trên người cậu sẽ lưu lại hơi thở của quỷ gian, mà tôi thân là bạn tốt của tạ chính đức, muốn tìm thấy cậu rất đơn giản. “Thẩm thiên phàm nói

Nghe xong trong lòng tôi nhẹ nhõm một hồi, sau đó nghiêm túc nhìn người đàn ông này

Thẩm thiên phàm là bạn cũ của tạ chính Đức, đồng thời cũng là người trong quỷ gian, lúc trước tôi trực tiếp thấy ông ấy đi vào giấc mơ cứu tôi, thực lực nhất định cũng không sai biệt lắm, nếu như ông ấy có thể giúp tôi bắt lưu diệu, vậy chẳng phải tôi chỉ cần ra phân nửa sức lực là có thể thành công hay sao?

“Tiền bối, vãn bối có chuyện cần nhờ vả, không biết tiền bối có thể đáp ứng không? “Đem theo cách nghĩ này, tôi liền hỏi thẩm thiên phàm

“Cậu là muốn tôi giúp cậu đối phó lưu diệu? “Thẩm thiên phàm phảng phất như nhìn thấu ý nghĩ của tôi, trực tiếp nói rõ

Lúc này tôi liền gật đầu

“Nhưng mà cậu ta không đáng để tôi ra tay. “

Thẩm thiên phàm lắc đầu, đôi mắt u uất của ông ấy nhìn về phía tôi nói:”Tôi chỉ đến thăm cậu dựa theo yêu cầu của tạ chính đức, chứ không có ý định phải là bùa hộ thân cho cậu. Hơn nữa, giết lưu diệu giải huyết cổ là chuyện của bản thân cậu, tôi không có nghĩa vụ phải giúp cậu. Nếu như chuyện gì cũng phải nhờ vào người khác để hoàn thành vậy thì cũng không xứng làm đệ tử của tạ chính đức, càng không xứng có loại đạo hành xa hơn những người cùng tuổi. “

Nghe những lời của thẩm thiên phàm, tôi xấu hổ cúi thấp đầu,:”Đạo hành của lưu diệu không mạnh, cùng cậu ta đấu tôi cũng không sợ, nhưng để tôi khó phòng bị là châu công cổ của cậu ta, một khi rơi vào giấc mơ của cậu ta, tôi sợ rằng mình sẽ không thể thoá khỏi đó. “

“Cậu yên tâm, cậu ta đã dùng châu công cổ đối phó cậu một lần, thì tuyệt sẽ không có lần thứ hai. “Lúc này thẩm thiên phàm nói

“Vì sao?”

“Vì tôi không cho phép. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.