Âm Quan Minh Thê

Chương 238: Chương 238: Chương 239




ầm ầm ầm

khoảnh khắc tôi và phù băng chạy ra khỏi ngôi biệt thự,cả ngôi biệt thự sụp đổ,biến thành một bãi phế thải,khói bụi bay mù tròi

tôi nhìn thấy màn này,trong lòng vô cùng ngạc nhiên

một gia đình đang yên ổn,chỉ trong một ngày đã bị giết sạch,một ngôi nhà đang vững chắc,chớp mắt đã biến thành bãi phế thải,một loạt sự thay đổi này làm cho tôi hoàn toàn không kịp phản ứng

xung quanh ngôi biệt thự,những người trước đó giúp đỡ trong biệt thự cùng đi cúng viếng trên mặt còn vương nỗi sợ

‘ ngôi nhà này làm sao vậy,sao đang yên đang lành lại biến thành thế này,tưởng kim quý đâu?”

“ ko biết,bây giờ cũng ko nhìn thấy ông ấy,cũng khong biết liệu có phải bị chôn ở bên trong rồi hay ko”

“ haizz…xem ngôi nhà cao tầng của ông ấy,xem vinh hoa phú quý của ông ấy,nhưng chớp mắt ddeuf bị sụp đổ,người…cũng ko còn rồi”

Mọi người bàn tán sôi nỏi,còn cảnh sát chữa cháy lúc này nhanh chóng đi đến

Phù băng có vẻ ko quan tâm bất kì chuyện gì,trong đoàn nười này,duy chỉ có trên mặt cô ấy còn nở một nụ cười rạng rỡ

Nếu như là trước đây,lúc tôi nhìn thấy nụ cười này của phù băng,tôi có lẽ sẽ cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp,dáng vẻ ngốc nghếch rất đáng yêu

Nhưng mà,nụ cười của cô ấy xuất hiện lúc này,ở đây,thì lại làm cho tôi không biết vì sao có một tia lạnh lẽo

Bà tưởng,tưởng kim quý,còn có phạm toàn,bọn họ trước lúc chết,ánh mắt đều nhìn vào người phù băng,tràn đầy sợ hãi,chuyện này lẽ nào đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?”

Tôi thăm dò nụ cười của phù băng,tron lòng càng ngày càng nặng nề

Không biết vì sao,cô gái tôi mới quen biết hai ngày này,tôi đột nhiên cảm thấy rất xa lạ

Phù băng cười típ mắt nhìn tôi,cô ấy nhìn tôi một cái,sau đó ôm lấy cây đàn tranh yêu thích,nhảy tưng tưng đi qua đám người,đi vào trong thị trấn

Tôi không biết phù băng lúc này rốt cuôc đang muốn làm cái gì,nhưng tôi vẫn đi theo cô ấy,tạm thời đặt chuyện tưởng gia sang một bên

Phù băng cứ thế tung tăng đi,mỗi một đoạn,cô ấy đều quay lại nhìn tôi một cái,dường như sợ tôi không cẩn thân sẽ lạc mất cô ấy

Lúc xác định được tôi vẫn theo sau,trên mặt phù băng lập tức nở một nụ cười rạng rỡ,sau đó quay người lại,tiếp tục đi vui vẻ

Lúc này,trong lòng tôi rất nặng nề,không biết vì sao,tôi bây giờ tràn đầy cảnh giác với phù băng,một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng làm tôi rất nặng nề

Phù băng..cô ấy rốt cuộc là ai?

Vấn đề này trước đây tôi chưa từng nghĩ,nhưng bây giờ suy nghĩ đến chuyện này,lại làm cho tôi vô cùng khó hiểu

Một cô bé lang thang ko có nhà để về…tôi lại ko cho nhà như vậy

Phù băng rất xinh đẹp,cho dù là dáng vẻ lôi thôi,ấn tượng của tôi về cô ấy là ngây thơ thật thà,chỉ cần cho cô ấy ăn no thì sẽ theo bạn ngay

Nếu như phù băng thật sự là một cô gái ngây thơ như vậy,e rằng sớm đã bị mấy tên buôn người lừa bán lâu rồi,làm gì còn đến lượt cho tôi gặp chứ

Nghi hoặc trong lòng tôi càng sâu thêm,nhìn phù băng cũng thấy trở nên xa lạ,nhưng phù băng dường như không hề cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của tôi,cô ấy lúc thì quay đầu nhìn tôi,ánh mắt biết nói nhìn tôi cười ko ngừng

Phù băng cứ thế đi về phía trước,tôi cũng theo sau,cô ấy dường như không quan tâm thứ gì,chỉ một mạch muốn đi về phía trước

Tôi cứ thế đi theo,nhưng chưa được bao lâu,tôi liền dừng lại,bởi vì tôi lúc này,lần nữa đi qua cửa hàng nhạc cụ lần trước

Cửa hàng đang mở cửa,đồ đạc bên trong chưa có ai động vào,nhưng giống như trước đây,bên trong vẫn ko một bóng người,lão tien sinh kia đã ko còn thấy bóng dáng đâu

Chỉ có điều,ko giống với lúc này là,lần này tôi đi qua cửa hàng này,lại ngửi thấy một mùi thi thể thối rữa ở bên trong

Tôi chau mày,một cảm giác bất an ập đến,tôi lậ tức dừng lại bước chân,do dự một hồi lâu rồi đi vào trong cửa hàng

Trong cửa hàng,mùi hôi thối đó rất nhẹ,nhưng tôi vẫn có thể nghe tháy tiếng ruồi bay,tôi đi vào theo tiếng ruồi đó

Cây đàn nhị vẫn chưa làm xong kia rơi trên mặt đất như cũ,dường như từ đầu đến giờ chưa từng có ai đến đây,tôi đi qua chiếc tủ cao,đi vào bên trong chỗ sâu nhất của cửa hàng,nhưng khung cảnh trước mặt làm cho tôi lạnh sống lưng

Lão tiên sinh kia ko hề rời đi,ngược lại từ đầu đến giờ vẫn ở trong cửa hàng,chỉ có điều chớp mắt ông ấy đã biến thành một xác chết lạnh lẽo

Lão tiên sinh này,lúc này đang dựa vào tủ đồ,khuôn mặt vì đau đớn mà méo xệch,đôi mắt trừng to,miệng há ra,tay của ông ấy nắm chặt vào vùng ngực phía bên trái,sức lực rất mạnh,thậm chí còn cào rách áo,móng tay đâm vào trong da thịt,máu tươi chảy ra đã biến thành màu đen

Bây giờ đã là mùa hè,người sau khi chết cần mấy tiếng mới có thể bốc mùi,dòi đục

Rất nhiều con ruồi đang bay lượn xung quanh xác ông ta,trong miệng ông ta,lúc này thấp thoáng có thể thấy những con dòi đang lúc nhúc,bởi vì cửa hàng của ông ấy làm ăn rất bết bát,khách ko đông,vì vậy sau khi chết,đến giờ mới được tôi phát hiện

Tôi nhìn dáng vẻ sau khi chết của ông ta,trông thì giống như chết vì bệnh tim

Lão tiên sinh này tặng phù băng đàn tranh,nhưng chiếc đàn tranh đó giúp cô ấy ngăn được bùa ý hình của lưu trường vân,tôi vốn dĩ cho rằng ông ta là một người cao nhân đạo hành cao

Nhưng giờ xem ra,cảm giác của tôi đã sai rồi,lão tiên sinh này chỉ là một nghệ nhân ko thể bình thường hơn mà thôi,thứ ko bình thường,có lẽ là chiếc đàn tranh trong tay phù băng,hoặc là chính bản thân phù băng

3 người nhà họ tưởng,phạm toàn,thêm lão tiên sinh tôi ko biết tên họ này nữa,hôm nay người chết trong thị trấn phan gia dường như có hơi nhiều

Tôi hít một hơi thật sâu,liên tiếp những sự kiện tử vong này,tôi ko thể xem chúng là một sự trùng hợp đơn giản được,có lẽ bên trong còn có rất nhiều chuyện cổ quái mà tôi chưa biete

Phù băng…

Không biết vì sao,tôi bất chợt nghĩ đến phù băng,có lẽ thời gian này,trong số những người tôi từng gặp,cũng chỉ có phù băng là đáng nghi nhất

Nghĩ đến đây,tôi vội vàng đi ra khỏi cửa hàng nhạc cụ,đi ra bên ngoài,đồng thời nói một tiếng chuyện lão tiên sinh chết cho thím ở tiệm may bên cạnh,sau đó vội vàng đuổi theo phù băng

Phù băng dường như ko có ý đợi tôi,lúc tôi đi ra ngoài,trên đường sớm đã ko còn bóng dáng của cô ấy nữa

Nhưng thị trấn này cũng bé xíu,cô ấy nghĩ cần chưa rời khỏi đây,thì tìm được cô ấy là một chuyện vô cùng đơn giản

Hoàng hôn từ từ buông xuống,tôi men theo con đường đất đỏ bước đi,không bao lâu,một tiếng đàn tranh thê lương thu hút sự chú ý của tôi

m thanh đàn tranh truyền đến từ ngôi trường sụp dổ kia

Sau khi trường đổ,nhân viên phòng cháy cùng các đơn vị liên quan của chính phủ nhanh chóng đi đến tìm kiếm người mắc kẹt và xử lí hiện trường

Lúc này, trên bãi đổ nát còn chỉ có mấy chiếc xe máy xúc và xe chở hàng,công nhân đều đã về nghỉ ngơi

Phù băng,lúc này ngồi trên một bãi đổ nát đã được dọn dẹp,ở đó là nền của tầng dạy học

Ánh mặt trời phía tây chiếu sau lưng phù băng,chiếu một ánh sáng vàng kim lên bộ đồ trắng tinh của cô ấy,cô ấy cúi đầu nghiêm túc đàn,khuôn mặt xinh đẹp và diềm tĩnh,trước mặt cô ấy,lại là chiếc giếng khô chôn lã duy 9 năm

Tiếng đàn thê lương dừng lji,đôi tay cô ấy nhẹ nhàng đặt lên chiếc đàn

Phù băng từ từ ngẩng đầu,nhìn tôi đang đi về phía cô ấy,khuôn mặt thanh khiết lộ ra một nụ cười rạng rỡ,vừa ngây thơ vừa lương thiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.