CHƯƠNG 20
Vài ngày sau đó, chính xác có thể dùng phong vân cuồn cuồn để hình dung. Từ lúc Già La Viêm Dạ trước mặt mọi người từ hôn, đến tam công chúa chỉ hôn cho trưởng tử của Chí thân vương em ruột của hoàng thượng, lại đến Lâu Thanh Vũ bị chính thức chỉ định làm chính phi cho Già La Viêm Dạ, chỉ ngắn ba ngày, tất cả cát bụi lạc định. (mọi việc đã định)
“Viêm Dạ, ngôi vị hoàng đế đối với ngươi mà nói, quan trọng đến vậy sao? So với ta cùng Đồng nhi, còn quan trọng hơn sao?”
“… Ngôi vị hoàng đế là mang gông xiềng, tất cả mọi người nguyện ý vì nó sinh, vì nó chết. Nhưng đối với ta mà nói, nó cũng là thứ duy nhất ta có thể nắm bắt được. Cho dù sử dùng hết tất thảy âm mưu quỷ kế, trả giá hết thảy tình cảm thân tình, vô luận là cái giá gì, chỉ cần cầm giữ nó, dù cho chỉ một chút, có lẽ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.”
Vốn ngươi là sợ cô đơn như vậy. Vốn, ta cũng không thể khiến ngươi quên sự cô đơn.
Đến nhiều năm sau Lâu Thanh Vũ cuối cùng hỏi ra chuyện kia, khi Già La Viêm Dạ cuối cùng thành thật trả lời thẳng thắn hắn, hắn mới hiểu được, ở thân thể kiêu căng lãnh khốc, chôn dấu chính là một khỏa tâm cô độc yên lặng cỡ nào.
“Đã như vậy, vậy xin ngươi, đem ta biếm lãnh cung đi.”
Không phải tức giận, không phải oán giận. Chỉ là hiểu, chỉ là thương tiếc.
Bản thân chưa bao giờ từng đáp lại thân tình của hắn. Tình cảm như thế, quá thống khổ. Vậy, liền xin quên ta. Không thể khiến ngươi không còn cô đơn nữa, là cái sai của ta. Xin ngươi thoát ra, xin ngươi từ bỏ. Trong sa mạc hoang vắng, ta không phải ốc đảo nguồn suối cho ngươi giải khát, ta chỉ là con lạc đà cô đơn, gặp được cây xương rồng cô độc.
Công việc chuẩn bị trong đại hôn đang khẩn trương, tất cả mọi thứ đều đã đến mức không thể nào thay đổi.
Lâu Thanh Vũ vứt bỏ sách thuật văn, vứt bỏ quần áo và trang sức nam tử, mỗi ngày không thể ra cửa, bị ép buộc chuẩn bị thủ tục đại hôn.
Lâu Tương cả ngày mặt mày âm trầm, nhìn không ra thần sắc. Lâu Thanh Dương thấy Thanh Vũ liền thở ngắn thở dài, muốn nói lại thôi. Chỉ có Lâu Thanh Tường vẫn như cũ bản thân khi xưa, làm song nhi kiêu ngạo. Mỗi ngày đến gặp Lâu Thanh Vũ, tiện cùng hắn nói đùa chọc cười, cố gắng giải sầu tâm tình của hắn.
So ra thì mình chính là người liên quan hơn ai hết, nhưng Lâu Thanh Vũ ngược lại thì trấn định không ngờ. Người khác muốn hắn làm cái gì, hắn liền làm cái đó, tựa hồ đối với số phận bản thân sắp lập gia đình đã chấp nhận.
“Tiểu đệ, ngươi suy cho cùng không phải song nhi thực sự, tương lai làm thế nào bây giờ?”
“Làm thế nào bây giờ? Hên xui thôi.” Lâu Thanh Vũ cười nói với Lâu Thanh Tường.
“Đừng nói giỡn, nhị ca là nghiêm túc đó. E là bây giờ còn không sao, thế nhưng lại qua vài năm có thể giấu diếm không được. Ngươi là nam tử, nếu ngươi vẫn hoàn toàn không có gì, chỉ sợ hoàng thất rất khó tha cho ngươi.”
“Nhị ca, không có một ngày như vậy đâu Lâu Thanh Vũ có phần thâm ý cười khẽ.
Lâu Thanh Tường hoang mang: “Thanh Vũ, ngươi là có ý gì?”
Lâu Thanh Vũ không nói gì. Nếu như hắn không đoán sai, còn không kịp chờ mọi người đối với thân phận của hắn sinh hoài nghi, Già La Viêm Dạ đã thuận tiện đạt thành mục đích của bản thân rồi. Cùng thông gia tam công chúa Tân Quốc rõ ràng là Tương thái sư vì để đề cao địa vị Già La Viêm Dạ mà an bài, thế nhưng hắn lại cự tuyệt. Có thể thấy được dã tâm của hắn, so với biểu hiện ra ngoài hiện nay còn phải lớn hơn…
“Nhị ca, giúp tiểu đệ một việc gấp được không?”
“Gấp cái gì?” Lâu Thanh Tường trước sau như một tùy tiện, bị Lâu Thanh Vũ nói mấy câu đưa đẩy vấn đề đi, lúc này nghe hắn nói giúp đỡ, vội vã xuất ra biểu tình anh cả mong muốn có chút biểu hiện.
“Tiểu đệ muốn một vài thứ.” Vừa nói vừa tiến đến bên tai Lâu Thanh Tường nói.
Lâu Thanh Tường lại càng hoảng sợ: “Cái này…”
“Nhị ca đừng lo lắng, Thanh Vũ chỉ là vì để ngừa vạn nhất mà thôi. Ngươi cũng biết ta lẻ loi một mình gả vào vương phủ, chung quy phải có chút chuẩn bị mới không lại ăn thiệt thòi a.” Lâu Thanh Vũ hướng hắn chớp chớp mắt, kéo tay áo hắn làm nũng nói: “Nhị ca, ta cũng chính là thân đệ đệ duy nhất của ngươi. Ta hiện tại bị người hãm hại lấy thân nam tử chờ gả, ngươi còn không giúp ta chút sao?”
Lâu Thanh Tường vẫn là hài tử nhỏ nhất trong phủ, lúc này đột nhiên có một đệ đệ bảo hắn chiếu cố, còn gặp loại chuyện này, đương nhiên cực kỳ gia tăng ý thương hại hắn. Giờ đây thấy Lâu Thanh Vũ bộ dáng này, đầu nóng lên, liền hoàn toàn ứng nhận. Nhìn Lâu Thanh Vũ cười đến mặt mày cong cong, Lâu Thanh Tường quyết định dù cho phụ thân phạt hắn, cũng muốn giúp đỡ tiểu đệ việc gấp này.
Lâu Thanh Vũ ở thế giới thế cô lực bạc , chỉ có thể dựa vào bản thân. Hắn nắm bắt tất cả cơ hội từ Lâu Thanh Dương Lâu Thanh Tường thậm chí trong miệng của tôi tớ do thám biết được tất cả tin tức trên triều đình, mang chúng sắp xếp tập hợp, rút ra tin tức mà bản thân muốn.
Mới đây biên cảnh tây nam Tây Lam quốc gây hấn ngày mạnh mẽ, hoàng thượng quyết định nhanh chóng cho nhị hoàng tử đại hôn, sau đó liền muốn chỉ thị hắn lại khoác quân quyền suất quân ra trận. Thiên uy tướng quân Hách Trạm Liên tuổi tác đã cao, hoàng thượng sợ hắn không thể đảm nhiệm được, lại bởi vì sợ hắn thần cao hơn chủ, cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nghĩ đến nhị nhi tử của mình, cũng chấp thuận đợi Già La Viêm Dạ sang năm xuất chinh trở về, vì hắn cử hành thêm nghi lễ trưởng thành thì ban tặng hắn tước vị thân vương,
Vì những duyên cớ này, ngày định đại hôn phải rất gần, Lâu Thanh Vũ nửa tháng sau chính thức trở thành Vương phi Già La Viêm Dạ.
Mặc hỉ phục song nhi đỏ thẫm, ngồi thẳng ở trước giường cưới rộng lớn, Lâu Thanh Vũ trên mặt phủ khăn đỏ, nhịn giật giật khóe miệng.
Hoá ra làm nữ nhân không dễ dàng, làm song nhi cũng như vậy không dễ dàng. Từ khắc một giờ dần hừng đông bắt đầu đi qua đi lại đến bây giờ, Lâu Thanh Vũ chỉ vào thời gian buổi trưa ăn chút gì đó, cả ngày tiếp theo tựa như một loại búp bê bị người sửa soạn liên tục, mãi đến lúc này đưa vào động phòng, rốt cục an tĩnh lại.
Đưa tay muốn cởi bỏ khăn hỉ, Thu Nhi ở bên kinh hô: “Thiếu gia, không thể.”
Lâu Thanh Vũ xốc lên một góc, đối với người trong phòng nói: “Ngoại trừ Thu Nhi, các ngươi đều đi xuống.”
Hỉ nương nói: “Vương phi, điều này sao được, người sao có thể lưu một tiểu tư lại? Chúng ta theo quy củ là phải bồi người mãi đến khi nhị điện hạ trở về đó.”
Lâu Thanh Vũ lạnh nhạt nói: “Sao? Bản vương phi mới vừa vào cửa, các ngươi liền không nghe lời sao?”
Lời nói nặng nề phát ra, khí thế lại rất áp người, hai vị hỉ nương cùng mấy song thị hầu trong lòng liền nhảy loạn, không dám đáp lời.
“Đi ra ngoài!”
Mấy người lui xuống, Lâu Thanh Vũ nắm hỉ khăn vén mở lên, ngồi vào trước bàn ăn như hổ đói.
“Thiếu gia, người ăn từ từ…” Thu nhi ở bên con mắt khẽ đỏ giúp hắn rót rượu. Từ khi biết tam thiếu gia phải gả cho cái nhị hoàng tử dọa người kia, trong ánh mắt Thu Nhi sắc đỏ trên cơ bản chưa từng tiêu tan.
“Hic hic hic, thiếu gia…”
“Ngươi khóc cái gì?”
“Thiếu gia, từ hôm nay trở đi người chính là vương phi Nhị điện hạ rồi, người, người… Hic hic hic, vậy nên làm cái gì bây giờ … hức…”
“Được rồi Thu Nhi, thiếu gia ta cũng cam chịu số phận rồi, ngươi sao còn liên tục khóc sướt mướt chứ.” Lâu Thanh Vũ bất đắc dĩ, đem hắn kéo lại, ở trên người tìm tìm, không tìm được khăn tay, liền tiện tay xé luôn hỉ khăn lau cho hắn.
“Ta thật vất vả thuyết phục phụ thân cho ngươi theo ta bồi giá, không có thể cho ngươi khóc thành một còn mèo ướt như vậy.”
“Xin lỗi thiếu gia, ngày đại hỉ của người, Thu Nhi thực sự là không nên…” Thu Nhi luống cuống tay chân lau khô nước mắt.
Lâu Thanh Vũ bất đắc dĩ mà cười nói: “Cái gì ngày đại hỉ. Thiếu gia nhà ngươi cũng không phải cưới vợ, ngược lại còn phải xuất giá, từ hỉ là sao.”
“Cái gì ngược lại?” Thu Nhi không hiểu, cũng không hiểu vì sao bản thân thiếu gia đang yên đang lành thế nào liền biến thành song nhi, còn bị hoàng thượng chỉ hôn gả cho cái nhị hoàng tử đáng sợ kia .
Đây cũng làm sao được. Đêm nay là đêm tân hôn nếu như bị nhị hoàng tử phát hiện thiếu gia thân thể nam giới, không biết sáng mai, sáng mai sẽ thế nào… Hơn nữa, thiếu gia nhà hắn là, là nam nhân a, sao hầu hạ nhị hoàng tử a…
Thu nhi đã mười bốn mười lăm tuổi, lần đầu tiên biết việc đời, ở nhà dưới cùng các nha hoàn song thị hầu trêu đùa nói chuyện phiếm, cũng biết chút loại chuyện này, từ khi biết thiếu gia nhà hắn phải lập gia đình, đã âm thầm lo lắng không biết bao lâu.
“Ngươi không biết thì quên đi.”
“Vậy, vậy… Thiếu gia, đêm nay người cùng nhị điện hạ đại hôn, lão gia có hay không, có hay không căn dặn người cái gì?”
Lâu Thanh Vũ thấy bộ dạng hắn lo lắng, nhịn không được phốc cười, sờ sờ đầu của hắn, ôn hòa cười nói: “Hài tử ngốc, yên tâm, thiếu gia nhà ngươi biết nên làm thế nào.”
Già La Viêm Dạ có chút say bước vào phòng tân hôn, vừa lúc nhìn thấy nụ cười thanh nhã động lòng này của Lâu Thanh Vũ.