CHƯƠNG 73 PN7: ĐÊM THẤT TỊCH
Giải thích tên các con sẽ xuất hiện của 2 anh nhé:
Trường hoàng tử — Già La Ức Đồng aka Già La Khôn Trạch, mười tám tuổi
Trường hoàng song tử — Già La Vô Song aka Già La Khôn Tĩnh, mười bốn tuổi
Nhị hoàng tử — Già La Vô Kỵ aka Già La Khôn Minh (lão tam), mười hai tuổi (hoặc mười ba tuổi, có thể thay đổi theo chính văn ==)
Tam hoàng tử — Già La Vô Ưu aka Già La Khôn Lam (lão tứ), tám tuổi
Trưởng công chúa — Già La Vô Sầu aka Già La Khôn Yến (lão ngũ), năm tuổi
***********************************
“Thái tử ca ca. Thái tử ca ca!”
“Hả? Có chuyện gì?”
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chậm rãi bước từ ngự thư phòng ra, cẩm y cừu đái (mặc áo gấm khoác áo lông), mặt như quan ngọc, dung tư xinh đẹp tuyệt trần, tinh thần bừng bừng phấn chấn. Hắn vừa cùng mấy đại thần thương nghị xong mấy việc, đang muốn về tẩm cung của mình, lại bị gọi lại. Quay đầu và nhìn, thì ra là trường hoàng song tử mười bốn tuổi đang dẫn nhị hoàng tử, tam hoàng tử và trưởng công chúa, ba đệ muội qua đây.
“Lão tam bọn nó nhớ phụ hoàng và phụ hậu, muốn thái tử ca ca dẫn bọn nó đi tìm thử.” Hoàng song tử Già La Vô Song nói.
“Ai nói ta muốn? Ta không muốn à. Là tiểu tứ tiểu ngũ đó.” Nhị hoàng tử Già La Vô Kỵ mười hai tuổi vội vã chỉ lão tứ lão ngũ thanh minh.
Tính tình nó không được tự nhiên, tuyệt đối không bao giờ nói ra thứ bản thân muốn, vừa vào thời kì ngỗ nghịch, như con vịt đến chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Thái tử Đồng cười nói, “Không được a, phụ… Phụ hậu để phụ hoàng sinh tiểu bảo bảo, chúng ta chờ tiểu hoàng đệ hoặc tiểu hoàng muội sinh ra rồi đến gặp hai người họ được không?”
Tam hoàng tử Già La Vô Ưu mới được tám tuổi túm túm trưởng công chúa Già La Vô Sầu nói, “Thấy chưa, ta đã nói mà. Phụ hoàng và phụ hậu có bảo bảo mới nên không cần chúng ta nữa. Muội muội béo ngươi còn không tin!”
Già La Vô Sầu ngậm ngón tay, nghe vậy miệng nhếch nhếch, oa oa một tiếng khóc lớn, “Ta không muốn ta không muốn! Ta không muốn có tiểu bảo bảo, ta không muốn có hoàng đệ hoàng muội! Ta muốn phụ hậu! Ta muốn phụ hoàng! Oa…”
Thái tử Đồng đen cả mặt, trường hoàng song tử đau đầu.
“Lão tứ, sao lại hù dọa muội muội thế hả? Ngoan ngoan, Vô Sầu không khóc, Vô Sầu không khóc nga…” Già la Ức Đồng trách tam hoàng tử một câu, ôm lấy trưởng công chúa mới được năm tuổi, kiên trì dỗ dành, ôn nhu nói, “Phụ hoàng và phụ hậu sao có thể không muốn Vô Sầu nữa chứ. Phụ hoàng và phụ hậu đều thích Vô Sầu nhất mà.”
Nhị hoàng tử nhướng mày, hừ lạnh một tiếng.
Tam hoàng tử giậm chân nói, “Sao phụ hoàng phụ hậu đi lâu như thế mà còn chưa trở về? Chúng ta đi nhìn cũng không được sao? Nhất định là quên chúng ta luôn rồi!” Nói xong cả vành mắt cũng đỏ, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Trường hoàng song tử đối với cách nói chắc như đinh đóng cột của nó mà không biết phải làm sao, so vai với hoàng huynh, tỏ ý mình cũng bất lực rồi, không nói nổi mấy đứa này đâu.
Thái tử Đồng nói, “Thân thể phụ hậu không tốt, phụ hoàng sợ các ngươi quấy rầy phụ hậu nghỉ ngơi. Nghe nói mấy nữa phụ hậu sẽ sinh; chờ phụ hậu sinh tiểu bảo bảo xong, chúng ta cùng đến thăm họ, được không?”
“Đúng vậy, phụ hoàng phụ hậu sẽ nhanh chóng trở lại thôi, các ngươi phải ngoan ngoãn ở đây chờ a…” Già La Vô Song cũng khuyên bảo.
Nhị hoàng tử sắc mặt lạnh lẽo, nói, “Phụ hoàng bọn họ đã đi hơn nửa năm rồi, nếu như tháng này còn không về, có nói gì thì ta cũng muốn dẫn bọn nó đi. Thái tử ca ca, ngươi đừng ngăn ta.”
Thái tử Đồng tính tính, qua tháng này hẳn không thành vấn đề, liền mỉm cười bảo, “Được. Nếu tháng này phụ hoàng còn không trở về thì ta sẽ tự mình dẫn các ngươi đi tìm họ.”
Nhị hoàng tử lúc này mới có vẻ thôi, kéo kéo lão tứ lão ngũ, nói, “Đi, tam ca dẫn bọn ngươi đi chơi.”
Già La Vô Song vội hỏi, “Chơi cái gì mà chơi, mới đem các ngươi từ hậu hoa viện về, thái phó chờ lâu rồi đó, nhanh đến thư phòng đi.”
Già La Vô Kỵ nói, “Không đi! Lão nhân này nói chuyện dài dòng, phiền muốn chết! Ta không nghe giảng nữa, ta dẫn bọn nó đi cưỡi ngựa!”
Già La Vô Song nhíu mày. Thái tử Đồng quát to, “Hồ đồ! Bọn nó mới được vài tuổi, sao cưỡi ngựa được! Vô Ưu thì thôi, Vô Sầu sẽ bị ngươi làm hư mất. Ngươi là tiểu tử thối, nhanh đến ngự thư đường cho ta! Không thì ta sẽ tự mình xách tai ngươi mang đến đó đấy!”
Nhị hoàng tử rụt vai lại, bĩu môi liếc hắn một cái. Phụ hoàng và phụ hậu rời khỏi hoàng cung hơn nửa năm, ngoại trừ bọn họ thì cũng chỉ có vị huynh trưởng thái tử này mới ép được nó. Già La Vô Song tuy cũng là ca ca nó, nhưng rốt cuộc lại là song nhi, không có uy thế như thái tử.
Thái tử Ức Đồng thấy nó không nói, vẫy vẫy tay với nó.
Nhị hoàng tử đề phòng đi tới bên người hắn, trừng mắt nhìn hắn hỏi, “Gì chứ?”
Già la Ức Đồng vừa nắm vừa kéo, kẹp chặt lấy cổ nó, “Tiểu tử, còn dẫn bọn nó làm ẩu nữa, xem ta khỏi cho ngươi ra cung luôn.”
“Ta làm ẩu cái gì chứ?” Nhị hoàng tử không phục.
“Vậy vì sao không nghe nhị ca ngươi nói?”
Nhị hoàng tử bĩu môi, lầm bầm nói, “Hắn chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, lại là song nhi, sao ta phải nghe hắn?”
“Tiểu tử thối! Lão nhị tuy là song nhi nhưng còn hiểu chuyện hơn ngươi nhiều. Ta thấy nghị sự tháng sau cũng không cần tiến cử ngươi nữa, cứ để Vô Song đi sứ tân quốc là được rồi.”
“Đừng! Đừng!” Nhị hoàng tử luống cuống, vội vã kéo hắn nói, “Lần trước ngươi đã dẫn hắn đi rồi mà, lần này đến phiên ta chứ. Đại ca ngươi đúng là bất công!” Nó quýnh lên, đã quên luôn xưng hô thái tử, trực tiếp gọi ca ca.
Già la Ức Đồng hừ hừ hai tiếng, đè cổ nó lại, thấp giọng nói, “Vậy ngươi biết phải làm sao chứ?”
“… Vâng.” Nhị hoàng tử đấu tranh một lúc lâu mới trưng ra cái vẻ mặt đau đớn, tâm không cam lòng không nguyện mà đáp, “Ta sẽ mang bọn lão tứ đến thư phòng.”
“Còn gì nữa?”
“… Chuyện trong Bích Trừng cung ta cũng sẽ không nói.”
“Ngoan.” Thái tử thoả mãn cười cười, sờ sờ đầu Già La Vô Kỵ, khen, “Thực sự là hảo hài tử.”
Nhị hoàng tử rùng mình một cái, nghĩ ngữ khí đại ca nó thực sự độc ác mà, nhưng cũng không dám hé răng nửa lời. Nhìn đại ca cười rộ lên giống hệt hồ ly, Già La Vô Kỵ phải cảm thán, thái tử đúng thật là chân truyền của phụ hậu a.
Nhìn nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân ngoan ngoãn mang theo lão tứ lão ngũ đi về ngự thư đường, Già La Vô Song cười nói, “Đúng là đại ca có biện pháp a. Vô Kỵ chưa bao giờ nghe lời ta cả.”
Thái tử Đồng nói, “Khổ cực ngươi rồi, Vô Song. Ta gần đây chính sự bận rộn, không trông nom được chúng nó, ngươi chăm sóc chúng một chút. Nhất là lão tam, tiểu tử này ngày càng mạnh, không có phụ hậu và phụ hoàng ở bên cạnh, cũng đừng để nó kiêu ngạo đến trời.”
“Nó nói ta là một song nhi, không chịu nghe lời ta.” Trường hoàng song tử nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Song nhi hay nữ nhi thì sao? Phụ hậu không phải vẫn nói nam nữ song bình đẳng sao? Là tính tình ngươi quá ôn hòa, làm hư nó rồi.”
“Đại ca, ngươi cũng không phải làm hư ta sao?” Trường hoàng song tử cười nói.
“Ngươi là đệ đệ mà ta vất vả lắm mới có được, đương nhiên phải yêu sủng ngươi rồi.” Thái tử Ức Đồng cười cười, kéo tay hắn, nói, “Đi, theo ta dùng bữa đi. Buổi chiều ta còn phải ở trong Bích Trừng cung phê tấu chương cho phụ hoàng đó.”
Thái tử Ức Đồng vô cùng thương yêu đệ đệ là song nhi này. Bởi vì hắn nhớ rõ, Vô Song là hắn thiên cầu vạn phán (ngàn cầu vạn mong), thật vất vả mới được huynh đệ đầu tiên này. Đương nhiên, sau khi lão tam xuất thế thì hắn cũng vô cùng thương yêu, nhưng tiểu tử này không nhu thuận khả ái như Vô Song, thường làm hắn thập phần đau đầu.
Ai… Nghĩ đến chuyện phải dẫn tiểu lão hổ kia đi sứ Đại Tân, huyệt Thái Dương Già La Ức Đồng từ bây giờ đã bắt đầu giật giật.
Phiên ngoại 8: Chúc mừng năm mới
“Minh Nhi, đừng mang đệ muội chạy loạn nữa, mau ngồi xuống.”
“Phụ hậu, Yến nhi không nghe lời, cứ muốn ăn đường.”
“Ô ô ô… Không thích không thích! Phụ hậu, con muốn ăn đường. Con muốn ăn đường a!”
“Phụ hậu, tiểu Nhã lại vừa khóc.”
“Ai nha, phụ hậu, tiểu Nhã hình như tè dầm rồi, ta nói sao lại khóc chứ. Tĩnh nhi, mau lấy tã ra đây.”
“Đại ca, phụ hậu, đó là khăn gấm Giang Nam của con, người đùng lau cho Tiểu Nhã a, mau trả lại con!”
“Tiểu tam, câm miệng! Mang Lam nhi, Yến nhi sang bên kia đi!”
“Đại ca, đừng gọi ta là tiểu tam! Khó nghe muốn chết!”
(Trong tiếng trung quốc, tiểu tam là chỉ con thứ ba trong nhà, nhưng cũng là từ chỉ ‘kẻ thứ ba’ trong tình yêu, chuyên phá chuyện tốt của người khác. Đó là lý do Minh nhi không thích bị gọi là tiểu tam)
“Đại ca, Lam nhi rất thông minh, ngươi không được mắng Lam nhi. Phụ hậu, Lam nhi cũng muốn ăn đường.”
“Phụ hậu phụ hậu, mau cho Yến nhi ăn đường đi.”
“Tĩnh nhi, câm miệng! Mang Lam nhi qua bên kia đi!”
“Đại ca, tã!”
“Đại ca, câm miệng! Mang Lam nhi, Yến nhi qua bên kia đi!”
“Đại ca, khăn gấm của ta…”
(Nhắc lại thứ tự các con của 2 anh: Già La Khôn Trạch (Đồng nhi) – đại hoàng tử aka thái tử; Già La Khôn Tĩnh – nhị hoàng tử; Già La Khôn Minh – tam hoàng tử; Già La Khôn Lam – tứ hoàng tử; Già La Khôn Yến – trưởng công chúa; Già La Khôn Nhã – ngũ hoàng tử aka em út (*0* út thiệt không???)
…
Trong nội điện vô cùng lộn xộn, Lâu Thanh Vũ quả thực rất đau đầu.
Trời ạ, hắn làm sao lại sinh nhiều hài tử như vậy a!
Hôm nay là đêm trừ tịch, dựa theo tập tục của Đại Tề, người một nhà phải ngồi trên đại thông tháp ăn cơm tất niên, cùng nhau đón giao thừa.
Lâu Thanh Vũ vì muốn để người nhà mình được hưởng không khí lễ tết, có thể hiểu lạc thú của dân gian, nên đã để cung nhân lại ngoài điện canh giữ, trong nội điện chỉ có tám người nhà bọn họ.
Thế nhưng bây giờ hắn mới biết cái gì gọi là ‘tự làm bậy không thể sống’.
Một đám nhóc con, một đứa so với một đứa còn ầm ĩ hơn. Đồng nhi lúng túng ôm tiểu Nhã và Tĩnh nhi. Minh nhi tức giận vì cái khăn gấm của mình. Lam nhi và Yến nhi ầm ĩ đòi ăn đường tô 1, tiểu Nhã còn đang oa oa khóc lớn…
Lâu Thanh Vũ xoa xoa cái trán, nhìn lại, Già La Viêm Dạ dựa vào trường tháp, làm ra vẻ chuyện này không liên quan đến mình, nhìn tin tức quốc sự hôm nay.
Tờ báo này là do chính mình kiến nghị, bây giờ bắt đầu được phát hành. Cứ mười ngày ra một kì, thực sự là ai mà ngờ, tiểu quỷ Liên Phiên Đái Ba Cổn phi thân vọt tới cửa, chủ yếu là đưa tin một ít chính sách mới của triều đình, chuyện của một số thế gia vọng tộc và một ít sự kiện trọng đại trong nước. Với tình hình hiện nay, loại báo chí này vẫn không có cách nào phổ biến rộng rãi, chủ yếu chỉ có quan viên, quan to quý nhân mới có thể đặt mua.
Già La Viêm Dạ hưng phấn nhìn kỳ báo mới nhất này đưa tin, nhìn tờ báo thực sự của Tề quốc, coi như không nghe không thấy sự ồn áo nhốn nháo trong nội điện.
Lâu Thanh Vũ tức giận đến răng cũng thấy ngứa, cũng không thể nói cái gì, chỉ đành kiên nhẫn nói, “Đồng nhi, ngươi và Tĩnh nhi mang tiểu Nhã ra ngoại điện cho cung nhân thay tã cho nó đi. Lam nhi, Yến nhi, không được ăn nhiều đường, không tốt cho răng. Phụ hậu nói cái gì có nghe không? Minh nhi, con vừa là nhị hoàng tử đương triều, vừa là ca ca, không nên chỉ vì một cái khăn mà nháo như vậy, mau mang đệ muội ngồi xuống.”
Già La Khôn Trạch nghe xong phụ thân nói, nhanh chóng chạy lên ôm đệ đệ nhỏ nhất, mang theo Già La Khôn Tĩnh ra khỏi nội điện.
Già La Khôn Minh căm giận mà đem Già La Khôn Lam và Già La Khôn Yến khéo tay chúng, mỗi tay một dứa, đặt lên tháp ngôi, nét mặt mỉm cười, vẫn còn hò hét, “Lam nhi, đừng vặn đến vặn đi nữa, phải có phong thái của tứ hoàng tử!”
****************************
Già La Khôn Lam há há miệng, cố gắng không vặn tới vặn lui nữa. Thực sự ai mà biết, nó đang thành thành thật thật ngồi đó, không dám cùng Yến nhi đòi ăn đường nữa.
Già La Khôn Trạch và Khôn Tĩnh đưa Già La Khôn Nhã cho cung nhân ngoài ngoại điện, để bọn họ giúp đứa em mới được nửa tuổi đổi tã. Đồng nhi nhịn không được nói, “Tiểu tam sao hôm nay lại keo kiệt như thế a? Không nên õng à õng ẹo như thế a, để một cái khăn làm ta phát cáu.”
Già La Khôn Tĩnh hé miệng cười, ghé vào lỗ tai nó lặng lẽ nói, “Đại ca ngươi không biết, cái khăn đó a, là do một cô nương tặng nó đó, nên nó mới luyến tiếc như vậy a.”
Già La Khôn Trạch lấy làm kinh hãi, “Tiểu tử này! Hắn mới mười ba mà đã dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài rồi?”
“Ha hả…”
Già La Khôn Trạch nói, “Tĩnh nhi ngoan, mau nói cho ta biết, cái khăn đó là ai tặng nó thế?”
“Ta không lắm mồm như vậy a.”
“Ta là đại ca, nói cho ta biết chuyện gì đi? Ta cũng sẽ không hại nó.”
“Tính tình tiểu tam chẳng lẽ ngươi còn không biết? Nếu nó biết ta nói cho ngươi, chắc chắn sẽ giận ta.”
“Nó dám!”
Già La Khôn Trạch khó có lúc nổi lên lòng hiếu kì, thật sự muốn biết ai mà có bản lĩnh như thế, có thể được tiểu tam nhà nó coi trọng nên cứ quấn lấy Già La Khôn Tĩnh, nhất định ép Tĩnh nhi phải cho nó biết.
“Ai nha, nói cho ta biết xảy ra chuyện gì đi? Ta cũng sẽ không hại nó.”
“Tính tình tiểu tam ngươi còn không biết sao? Đại ca, không nên náo loạn nữa. Ngươi xem tiểu Nhã kìa, nó đang cười đó.”
Già La Khôn Trạch thấy Tĩnh nhi nhất quyết bảo vệ bí mật của Minh nhi thì cũng không cố ép nữa. Nếu đã biết việc này, nó còn sợ không moi được tin tức từ miệng Khôn Minh được sao? Hắc hắc!
“Tiểu Nhã hảo khả ái a.” Già La Khôn Tĩnh và Nhã nhi đều là song nhi, ôm lấy Nhã nhi, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu.
Già La Khôn Trạch ở bên nhìn, nhẹ nhàng cười, “Tĩnh nhi, tương lai ngươi nhất định là mẫu phụ tốt.”
Già La Khôn Tĩnh đỏ mặt lên, sẵng giọng, “Đại ca, ngươi nói cái gì vậy.”
Ánh nến sáng rõ, dáng dấp song nhi hờn dỗi đặc biệt mang theo sự pha trộn giữa thiếu niên và thiếu nữ, đặc biệt có khí tức thanh xuân, xinh đẹp động lòng người.
Già La Khôn Trạch thấy ngẩn ngơ, nhìn nó một lát, bỗng nhiên đưa tay sờ sờ đầu nó, mỉm cười nói, “Tĩnh nhi nhà ta đã trưởng thành rồi.”
Mặt Già La Khôn Tĩnh càng đỏ hơn nữa, thấp giọng nói, “Tĩnh nhi đã mười lăm rồi mà…”
Già La Khôn Trạch đăm chiêu nói, “Đúng vậy. Cũng đến lúc chọn nam đạo hay nữ đạo rồi.” Nói xong lại nhìn nó một chút, “Dựa theo quy củ của Đại Tề ta, hoàng song tử sinh ra chưa bao giờ đi theo nữ đạo, chỉ thỉnh thoảng mới có ngoại lệ, như song hoàng thúc tiền triều. Phụ hậu yêu thương ngươi, cho ngươi tự do lớn lên, suy nghĩ cẩn thận cho tương lai sau này của ngươi, lại cho ngươi tự ý chọn lựa. Bất quá bây giờ ngươi đã mười lăm rồi, không thể trì hoãn bữa, ngươi bắt đầu nghĩ được rồi đó.”
(Nam đạo hay nữ đạo: song nhi có thể làm chồng, cũng có thể làm vợ. Nam đạo hay nữ đạo là ý chỉ nên đi theo con đường của nam nhân (làm chồng người ta) hay đi theo con đường nữ nhân (làm vợ người ta).)
Già La Khôn Tĩnh biết thân thể của mình đã bắt đầu trưởng thành, nếu không mau chóng lựa chọn cũng không thể, sẽ nhanh chóng hiện ra đặc thù sinh lý của nữ nhân.
Nó gục đầu xuống, cắn cắn môi, thấp giọng nói, “Đại ca, ta kỳ thực… đã nghĩ xong rồi. Chỉ là…”
Già La Khôn Trạch cầm tay nó, ôn nhu nói, “Tĩnh nhi, không nên lo lắng, bất luận ngươi chọn con đường nào thì đại ca cũng ủng hộ ngươi.”
Già La Khôn Tĩnh cảm kích nhìn Khôn Trạch, nhẹ giọng nói, “Đại ca, ta, ta muốn theo nữ đạo.”
Già La Khôn Trạch kỳ thực đã có dự cảm, ôn nhu nói, “Được rồi, Vậy thì có gì mà phải lo lắng chứ? Sau này nhất định ta và phụ hoàng sẽ tìm nhà chồng tốt cho ngươi.”
Già La Khôn Tĩnh kêu lên, “Đại ca!”
Già La Khôn Trạch ha ha cười, “Hay ngươi muốn tự chọn phu tế?”
Già La Khôn Tĩnh cúi đầu không nói chuyện.
Già La Khôn Trạch không thấy rõ vẻ mặt của nó, lại thấy Già La Khôn Nhã ‘nha nha’ kêu trong ngực nó, cười nói, “Được rồi, chúng ta trở về đi.” Nói xong liền cầm lấy tay nó, ba người chậm rãi trở lại nội điện.
Lúc này Già La Viêm Dạ đã bị Lâu Thanh Vũ kéo đến cái bàn lùn trước tháp ngồi xuống, ba đệ muội cũng đã thành thật ngồi quanh đó.
Già La Khôn Trạch ngồi xuống vị trí bên cạnh chủ vị của Già La Viêm Dạ xong, đúng lúc Già La Khôn Minh ngồi bên cạnh nó, thế là Khôn Trạch liền nghiêng người qua, nhẹ nhàng nói, “Tiểu tam, yên tâm đi, cái khăn kia ta đã cho người giặt sạch rồi.”
Già La Khôn Minh liếc nhìn thái tử ca ca, lập tức biết tâm tư của mình đã bị lộ rồi, không khỏi đỏ mặt lên, mạnh giọng nói, “Không phải chỉ là một cái khăn thôi sao? Ta không nhỏ nhen như vậy đâu.”
Già La Khôn Trạch thấy nó mạnh miệng, khóe môi khẽ nhếch, không nói gì nữa.
Già La Viêm Dạ và Lâu Thanh Vũ ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nhìn mấy hài tử đều ngồi ở bên cạnh, nhìn nhau cười.
Lâu Thanh Vũ nhận tiểu hoàng song Già La Khôn Nhã từ tay Già La Khôn Tĩnh, thấy nó đã thay tã mới, lại mở đôi mắt to đen tròn ra, hiếu kì nhìn xung quanh dò xét, thích đến nỗi hôn một cái lên mặt nó.
Già La Khôn Yến ở bên thấy như vậy, cũng nói, “Phụ hậu, con cũng muốn.”
“Được, tiểu nữ nhi thông minh của phụ hậu, lại đây cho phụ hậu ôm một cái.”
Già La Khôn Yến lập tức vui vẻ nhào qua, đặt mông ngồi vào lòng phụ hậu, ngang nhiên chiếm lấy vị trí này.
Lâu Thanh Vũ thương yêu nữ nhi khó sinh này của Già La Viêm Dạ nhất, liền chuyển tiểu Khôn Nhã qua lòng Già La Viêm Dạ, chuyên tâm ôm nàng dỗ nàng.
Già La Viêm Dạ ngược lại lại vô cùng yêu quý song nhi út ít này. Không chỉ bởi vì nó nhỏ nhất, mà còn bởi nó rất giống Lâu Thanh Vũ. Tuy rằng vừa mới nửa tuổi thôi, còn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng trên mi gian đã thấy tương lai nhất định là người thanh nhã như Thanh Vũ vậy.
Chỉ tiếc y bị chính vụ quấn chân, không có thời gian bồi hài tử này. Lâu Thanh Vũ cũng vì âm thầm thao túng nền kinh tế Đại Tề, lại muốn quản lý hậu cung, giúp y chia sẻ chính sự triều đình, nên cũng không có nhiều thời gian. Hài tử này phần lớn thời gian đều là do thái tử và hoàng trường song tử chăm sóc.
Có đôi khi Già La Viêm Dạ nhìn dáng Đồng nhi ôm tiểu Nhã nhi chăm sóc, nghĩ bọn chúng không giống huynh đệ, dường như giống phụ tử hơn. Nhưng khi vừa nghĩ như vậy lại ha hả cười to.
Lâu Thanh Vũ nghe tiếng cười của y, hỏi, “Ngươi cười cái gì vậy?”
Già La Viêm Dạ sát vào gần hắn, nói, “Trẫm đột nhiên nghĩ đến, thực sự là núi cao còn có núi cao hơn. Đồng nhi cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên cho nó lập chính phi thôi, để chúng ta làm hoàng gia gia a.”
Lâu Thanh Vũ ngẩn người. Hắn thật đúng là không ngờ đến một ngày mình sẽ làm hoàng gia gia a, thực sự là chuyện quá xa xôi, liền nói, “Có sớm quá không?”
Già La Viêm Dạ nói, “Khi trẫm bằng tuổi nó thì đã cử hành đại hôn với ngươi rồi còn gì. Không nhỏ đâu.”
Lâu Thanh Vũ nghĩ cũng đúng. Tuy hắn vẫn nghĩ Đồng nhi còn nhỏ, nếu ở kiếp trước của hắn cũng đang học đại học thôi. Nhưng ở thời đại này đã đến lúc thành gia (lập gia đình) rồi.
Ngồi phía sau, nghe được cuộc nói chuyện của phụ hoàng và phụ hậu, Già La Khôn Minh kêu lên, “Đúng vậy phụ hoàng, mau cho thái tử ca ca thú chính phi đi. Ta muốn một tẩu tẩu ôn nhu xinh đẹp a.”
Già La Khôn Trạch tức giận gõ nó một cái, nói, “Câm miệng! Lẽ nào bản cung bình thường đối với ngươi không ôn nhu chắc?”
Già La Khôn Minh che trán kêu lên, “Phụ hoàng ngươi xem, đại ca đây là ôn nhu với ta sao?”
Tất cả mọi người cười ha ha. Chỉ có Già La Khôn Tĩnh cúi thấp đầu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
“Được rồi được rồi, đừng nói những cái này nữa. Ngày hôm nay là đại niên trừ tịch, mau ăn cơm tất niên đi!”
Lâu Thanh Vũ vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người quay lại, sau đó là người đầu tiên giơ đũa lên, trước tiên gắp một đũa đồ ăn cho Già La Viêm Dạ. Bọn nhỏ lúc này mới động thủ. Lời nói mới rồi dần dần bị bỏ qua một bên.
Tiếng chuông ngoài điện vang lên, một năm mới đã bắt đầu.
Lâu Thanh Vũ nhìn ái nhân và bọn nhỏ bên cạnh, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Một mùa xuân mới lại tới! Năm mới, mong cho tất cả mọi người đều hạnh phúc mỹ mãn! Đoan đoàn viên viên (sum họp vui vầy)!
~Toàn văn hoàn~