Ngày hôm sau.
Một buổi sáng bình thường như mọi ngày.
Tôn Thiếu Kiều đã tới từ sáng sớm, còn xách bốn cái bánh bao thịt, dự định sẽ ăn hai cái, còn hai cái thì đưa cho Lý Thời Khánh.
Chờ mãi chờ mãi, Tôn Thiếu Kiều đã ăn xong phần của mình rồi mà Lý Thời Khánh vẫn chưa tới.
Tôn Thiếu Kiều hỏi bạn cùng lớp của hắn, bọn họ cũng không biết. Không còn cách nào khác, Tôn Thiếu Kiều đành phải đem bánh bao ủ trong lòng ngồi gần cửa.
Cũng may, không lâu sau Lý Thời Khánh cuối cùng cũng tới.
Lý Thời Khánh mang khẩu trang, che một phần khuôn mặt, nhìn Tôn Thiếu Kiều đang ngồi ở cửa lớp mình, hỏi, “Ngồi ở đây làm gì?”
Thấy Lý Thời Khánh tới, Tôn Thiếu Kiều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy bánh bao trong áo ra, để lên tay Lý Thời Khánh.
“Chưa ăn sáng phải không, mau ăn thử coi có ngon không?”
Đây là lần đầu tiên Tôn Thiếu Kiều đưa cho hắn thứ này, nhìn hình dáng vô cùng xấu xí, e rằng không ngon rồi~
Thấy Lý Thời Khánh vẫn nhìn bánh bao chằm chằm, Tôn Thiếu Kiều vội vàng lên tiếng: “Cậu đừng coi thường nó à nha, thấy vậy chứ ăn ngon lắm đó.”
“Cậu làm?”
“Ò, hahahahaha, òm, phải.” Tôn Thiếu Kiều dù cảm thấy chuyện này không có gì to tát hết, nhưng khi đối mặt với Lý Thời Khánh, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lý Thời Khánh ra sức che mặt, không để cho Tôn Thiếu Kiều thấy.
Hai người cứ thế đứng ở cửa lớp ăn bánh bao.
Nhìn Lý Thời Khánh ăn xong rồi, Tôn Thiếu Kiều không nhịn được hỏi hắn, “Sao, ngon không?”
“Ngon, tôi rất thích.” Đây là nói thật, Lý Thời Khánh cảm thấy mùi vị không tệ.
Trong nháy mắt Tôn Thiếu Kiều cảm thấy bận bịu hôm qua thật đáng giá, vợ thích là được, sau này nhất định phải nấu cho vợ nhiều đồ ăn ngon hơn nữa, nuôi vợ béo béo tròn tròn.
Lý Thời Khánh cầm khăn giấy lau miệng rồi tính kéo khẩu trang lên.
Tôn Thiếu Kiều nắm tay hắn, muốn hắn kéo xuống, “Sao hôm nay cậu lại đeo khẩu trang vậy? Rảnh quá hả?”
Khẩu trang bị kéo lệch một bên, Tôn Thiếu Kiều thấy vết bầm trên gò má của Lý Thời Khánh.
Tôn Thiếu Kiều lập tức đứng dậy, trong mắt như muốn phun lửa ra, “Ai bắt nạt cậu? Đứa nào đánh? Nói đi, tôi trả thù cho cậu.”
Lý Thời Khánh không biết nói như thế nào, chỉ đành uyển chuyển nói, “Không có gì đâu, là tôi tự làm.”
Tự làm kiểu gì thành vậy? Tính lừa gạt ai? Tôn Thiếu Kiều chạm lên mặt Lý Thời Khánh, “Đau lắm phải không? Còn chỗ nào không?”
Tôn Thiếu Kiều vừa nói vừa mò lên quần áo Lý Thời Khánh.
Lý Thời Khánh khó xử, đang ở trước phòng học mà làm cái gì đó. Hắn tính đè tay Tôn Thiếu Kiều lại nhưng nhìn cậu như vậy khiến hắn không tỉnh táo được.
Lý Thời Khánh trực tiếp đè người lên tường, giơ tay đánh mông cậu hai cái.
Dù chỉ dùng tay thôi, nhưng cậu bị thương sẵn rồi, giờ đau càng thêm đau, quả nhiên là hiệu quả nhanh, Tôn Thiếu Kiều bình tĩnh lại ngay. Sau đó phát hiện ở sau lưng là một đám đông đang hóng chuyện.
Thể diện của cậu mất tiêu rồi.
Tôn Thiếu Kiều nhanh chóng chạy về lớp, ngồi xuống chỗ mình.
Bạn học bên cạnh nói hôm qua Lý Thời Khánh tới tìm cậu.
Tối hôm qua à, “Lúc đó trên mặt Lý Thời Khánh có bị thương không?”
“Không có, rất đẹp trai.”
Trong đầu Tôn Thiếu Kiều đột nhiên bão táp mưa sa kéo tới, tối hôm qua không bị, giờ học buổi sáng rất sớm, không có khả năng phát sinh mâu thuẫn với người khác, nhìn vết thương đó cũng không giống mới bị vào hôm nay.
Nhưng Tôn Thiếu Kiều bình thường rất đàng hoàng, làm gì có gây chuyện với người khác, trừ khi là đám người hôm kia.
Là bọn họ?
Càng nghĩ càng thấy tức.
Tôn Thiếu Kiều trực tiếp xông ra ngoài, mẹ nó, dám khi dễ người của bố mày.
Bọn họ chỉ tụ tập ở một chỗ, Tôn Thiếu Kiều đi thẳng tới đó.
Ban đầu còn tử tế nhẹ nhàng hỏi: “Tối hôm qua tụi bây làm cái gì?”
“Thằng nhóc này đang nói cái gì vậy?” Mặc dù cùng là đồng bọn với Tôn Thiếu Kiều, nhưng côn đồ thật sự thì làm gì có chuyện ở yên trong trường học.
“Tao nói, tụi mày hôm qua đã bắt nạt một học sinh phải không?”
“Nếu phải thì sao? Làm như mày chưa từng đi bắt nạt người ta vậy á?”
Những lời này khiến Tôn Thiếu Kiều đỏ hết cả mắt, trực tiếp vung nắm đấm.
“Mày chán sống rồi chắc? Đừng thấy tụi tao cho mặt mũi rồi làm tới.”
Dù Tôn Thiếu Kiều biết đánh nhau, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, còn thường xuyên đi cướp tiền.
“Lên hết cho tao, để tao dạy nó cách làm người.”
Lát sau, Tôn Thiếu Kiều bị đánh hội đồng, cậu ôm đầu để bảo vệ.
Dù sao cũng là người quen nên bọn họ cũng nương tay, không sử dụng vũ khí.
Lý Thời Khánh khi biết tin vội vàng tìm tới.
Lúc tới nơi, Lý Thời Khánh chỉ thấy Tôn Thiếu Kiều nằm im một chỗ, đã bất tỉnh.