Âm Thầm Tìm Cách Đảo Khách Thành Chủ

Chương 12: Chương 12




Lúc ý thức Tôn Thiếu Kiều đang mơ hồ thì Lý Thời Khánh quay trở lại.

Lý Thời Khánh thấy cậu vẫn còn quỳ, hắn chợt đau lòng.

Hắn giang tay bế cậu lên, thấy người trong lòng đang tính mở miệng nói chuyện, thẳng thừng cắt ngang, “Tâm trạng tôi không tốt, tốt nhất là im đi.”

Tôn Thiếu Kiều vội vàng giơ tay bịt miệng, tỏ ý mình không nói lời nào.

Mình đang được vợ ôm nè, vợ sức lớn vậy hả? Tôn Thiếu Kiều bất giác nhớ lại bức tường bị tróc sơn, éc, hình như trước giờ mình hiểu sai cái gì rồi.

Lý Thời Khánh ôm cậu lên giường.

“Nghỉ ngơi chút đi, chờ cậu khỏe lại tôi tính sổ sau.”

Tôn Thiếu Kiều rụt đầu, kéo áo Lý Thời Khánh, “Cậu lại ra ngoài nữa sao?”

Biết Tôn Thiếu Kiều đang bất an, Lý Thời Khánh vỗ lên chăn của cậu, “Không, tôi ở đây đợi cậu.”

“Vậy cậu nằm chung với tôi nha.” Tôn Thiếu Kiều nghiêng người qua một bên, chừa chỗ trống cho Lý Thời Khánh.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tôn Thiếu Kiều, Lý Thời Khánh đi tới nằm bên cạnh cậu.

Hai người đều không buồn ngủ.

Tôn Thiếu Kiều nhìn Lý Thời Khánh không có ý mở miệng nói chuyện, chỉ đành lắp bắp nói xin lỗi, “Thời Khánh, tọi biết lỗi rồi.”

“Ừ.” Lý Thời Khánh ừ một tiếng coi như trả lời, bày tỏ mình đã nghe.

Tôn Thiếu Kiều nghe trong giọng của lLý Thời Khánh không có chút nào là hài lòng, suy nghĩ chút rồi nói tiếp, “Sau này tôi sẽ không manh động nữa đâu.”

“Ừ.”

Trả lời vậy là sao ta, làm gì giờ? Tôn Thiếu Kiều do dự, “Sau này sẽ nghe lời cậu.”

“Ừ.”

Lý Thời Khánh chỉ nhẹ nhàng đáp lời, thậm chí hắn còn đang nghĩ có phải mình đang quản quá nhiều rồi hay không.

Lý Thời Khánh suy nghĩ, trước mắt giải thích cho cậu chút vậy, “Hôm qua tôi hơi chán, nên đi tới phòng tập quyền anh chơi chút, vết thương từ đó mà ra.”

Nghe llk giải thích cho mình, Tôn Thiếu Kiều ấm áp trong lòng, lại thấy có lỗi, quả nhiên là mình bốc đồng.

“Cậu biết quyền anh nữa hả?” Trong đầu Tôn Thiếu Kiều chợt lóe sáng, tìm ra ý chính.

Lý Thời Khánh xoay đầu nhìn cậu, “Biết chút, đánh vài ba người không thành vấn đề.”

Lời nói này rất ngông cuồng, nếu là người khác thì Tôn Thiếu Kiều đã sớm đấm cho một phát, nhưng hiện tại người nói lại là vợ mình, nên Tôn Thiếu Kiều chỉ gật đầu một cái.

“Hôm nay cậu không đi học rồi giáo viên sẽ tìm cậu chứ?” Hôm nay thứ sáu, Lý Thời Khánh là một học sinh giỏi trong mắt giáo viên, Tôn Thiếu Kiều suy nghĩ một chút, “Xin lỗi cậu, alm2 cậu bị liên lụy rồi.”

Lý Thời Khánh nghe xong, nhíu mày không vui, “Không sao, chỉ một buổi học thôi mà.”

Hai người không biết nói gì nữa, chỉ im lặng tận hưởng thời gian quý báu này.

Khung cảnh Tôn Thiếu Kiều ngồi ở cửa với bà nội lại hiện lên trong đầu Lý Thời Khánh, Lý Thời Khánh nhẹ giọng mở miệng, “Sau này cậu phải học tập cho giỏi, thi vào đại học.”

“Tôi hả?”

“Đúng vậy, cậu.”

“Tôi sẽ cố gắng.” Tôn Thiếu Kiều chỉ đồng ý ngoài miệng chứ thật ra cậu vẫn chưa tính tới chuyện tương lai.

“Cậu còn giận phải không?”

Lý Thời Khánh suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc trả lời, “Hơi hơi.”

Tôn Thiếu Kiều nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn, “Đừng giận nữa mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.