Âm Thầm Tìm Cách Đảo Khách Thành Chủ

Chương 2: Chương 2




Lúc về lớp học Tôn Thiếu Kiều vẫn còn cười ngu.

Tới khi ngồi xuống ghế thì nụ cười đó tắt luôn.

Đau quá đi, Lý Thời Khánh lấy sức ở đâu ra mà mạnh tay quá, đánh đau quá trời.

“Đại ca bị sao vậy?” Đàn em của Tôn Thiếu Kiều hỏi.

Tôn Thiếu Kiều ngồi trên ghế làm ra bộ dạng như ngày thường, đau thì đau, dù sao cũng do vợ đánh.

Tìm đại lý do, “Không có gì, hôm nay không có xu nào, bực mình.”

“Vậy sau giờ học đi kiếm chút chứ?” Đàn em hỏi.

Mông Tôn Thiếu Kiều vẫn còn đau, không muốn cục cựa, “Được rồi, để mai tính.”

Lý Thời Khánh lúc quay lại lớp học đột nhiên hỏi bạn cùng bàn một câu: “Cậu thấy Tôn Thiếu Kiều lớp bên cạnh như thế nào?”

“Côn đồ, sao vậy?”

“Cậu không thấy cậu ta rất đẹp sao?”

“Hở? Cái gì cơ?” Bạn cùng bàn mở to mắt nhìn Lý Thời Khánh, tiên nhân không màng khói lửa trần gian sao tự nhiên nói như vậy chứ, sợ hết cả hồn.

“Không có gì.”

Cậu ấy rất đẹp mắt, chắc chắn dáng vẻ khóc lóc còn đẹp hơn. Lý Thời Khánh không nhịn được mà thèm khát.

Ngày hôm sau

Tôn Thiếu Kiều lại đem tới một cây bút máy.

Lý Thời Khánh nheo mắt nhìn, “Ở đâu ra?”

“À, người ta cho.” Trước giờ Lý Thời Khánh chưa từng hỏi tới, nay đột nhiên hỏi khiến Tôn Thiếu Kiều hơi lơ mơ.

Lý Thời Khánh gật đầu, “Để xuống đó đi.”

Dù cảm thấy ngồ ngộ nhưng Lý Thời Khánh nhận đồ của cậu, đây là lần đầu tiên Lý Thời Khánh nhận đồ của cậu đó, Tôn Thiếu Kiều vui vẻ muốn bay lên trời.

Từ hôm đó trở đi ngày nào Tôn Thiếu Kiều cũng tới đưa đ2ô cho hắn, có khi là đồ ăn, khi thì chai nước, có khi là đồ dùng học tập.

Lý Thời Khánh cũng thu nhận toàn bộ.

Cho đến một ngày

Lý Thời Khánh thấy Tôn Thiếu Kiều ngoài đường, cùng với đồng bọn vây quanh một thiếu niên có vẻ như xuất thân từ một gia đình có điều kiện.

Trong lòng Lý Thời Khánh hơi không vui, nhưng mơ hồ hơi hưng phấn.

“Cậu đang làm gì vậy?” Câu nói giống hệt như hôm đó, Tôn Thiếu Kiều giật mình.

“Đâu có làm gì đâu.”

Tôn Thiếu Kiều có cảm giác không tốt, nói nhỏ với mấy người bên cạnh mấy câu rồi kéo Lý Thời Khánh đi.

Nhưng chưa đi được bao lâu thì biến thành Lý Thời Khánh kéo Tôn Thiếu Kiều, đi không chậm.

Lý Thời Khánh nắm cổ tay Tôn Thiếu Kiều.

Tôn Thiếu Kiều nhìn chỗ mình và Lý Thời Khánh đang tiếp xúc, trong lòng không nhịn được đập thình thịch.

Tới nổi Lý Thời Khánh dừng lại Tôn Thiếu Kiều cũng không biết.

Lúc ngẩng đầu lên, là một nhà nghỉ.

Hở? Tới đây làm gì? Nhanh quá rồi đó? Làm sao đây? Làm sao đây? Mình còn chưa biết ngủ với đàn ông là như thế nào cơ mà.

Trong lúc Tôn Thiếu Kiều đang suy nghĩ mê man, Lý Thời Khánh đã thuê phòng xong, kéo cậu vào trong.

“Nè, tụi mình tới đây làm gì vậy?”

Tôn Thiếu Kiều ngồi ở mép giường, nhìn Lý Thời Khánh đang cởi áo khoác lại không nhịn được suy nghĩ lung tung, chút nữa cậu ấy cởi xong có muốn làm luôn không? Nên nói gì đây ta? Mình chủ động được không? Mình có nên cởi đồ luôn không ta? Rồi ai ở phía trên?

Lý Thời Khánh đập tan ảo tưởng của Tôn Thiếu Kiều, “Đánh cậu.”

Lý Thời Khánh cầm một cái móc áo tới, là loại bằng gỗ, nhìn rất chắc chắn.

Tôn Thiếu Kiều muốn chạy trốn.

Lý Thời Khánh nhanh chân chặn lại, đè cậu lên tường.

“Cậu mà chạy là tôi chặt đứt chân cậu.”

Tôn Thiếu Kiều bị uy hiếp, sợ run người, khẽ ho hai tiếng: “Đâu có chạy đâu, tôi không có nhát gan như vậy đâu à nha.”

“Còn nhớ lần trước nói đánh bao nhiêu không?”

Giờ mà nói không nhớ thì không biết cậu ấy có nghĩ mình coi thường cậu ấy không ta? Nhưng nếu nói nhớ thì mắc cỡ lắm, rốt cuộc có nên nói không ta?

Lý Thời Khánh nhìn cậu xoắn xít, lười phí thời gian với cậu, thẳng thừng nói ra, “Ba mươi, khi nào cậu đếm thì bắt đầu.”

Tôn Thiếu Kiều không nhịn được nghĩ, đếm? Mình đếm? Mắc cỡ lắm, không chịu đâu.

Móc treo đánh lên mông rất đau, đau hơn cây gậy hôm bữa.

Hắn đánh năm sáu cái, Tôn Thiếu Kiều cắn răng không mở miệng, đau quá à, cậu ấy không biết đau lòng hả trời?

Lý Thời Khánh nhìn Tôn Thiếu Kiều thả hồn vào gió, bèn tăng thêm lực. Thẳng tay đánh cho Tôn Thiếu Kiều đứng không nổi, run người lên.

Phòng thủ trong lòng lại lần nữa rút lui, Tôn Thiếu Kiều đột nhiên cảm thấy, sao có thể đánh nhau với vợ chứ, vợ muốn đếm thì phải đếm, không được cãi lời.

“Một.”

Theo tiếng của Tôn Thiếu Kiều, Lý Thời Khánh thu lại hai phần sức mạnh, đánh cậu theo quy luật, không muốn dọa người ta sợ nữa.

Bốp~

“Hai”

Bốp~

“Ba”

Bốp~

Mở miệng cầu xin chắc sẽ được tha thứ ha.

“Mười hai, đau quá, tôi đau quá à.”

Lý Thời Khánh nghe tiếng nài nỉ của Tôn Thiếu Kiều chỉ cảm thấy dễ nghe quá trời, cũng nhẹ tay chút.

Tôn Thiếu Kiều vẫn thấy đau, ước cái mông này không nằm trên người mình.

“Mười lăm~ đau~ nhẹ chút đi mà~”

Khi được hai lăm cái, Lý Thời Khánh nhíu mày, người ở trên tường không có vẻ gì là sắp khóc.

Trên tay tăng lực.

Vút~

Quả nhiên, nước mắt sinh lý của Tôn Thiếu Kiều rơi ra, thân thể cũng dán lên tường, “Đau quá, tôi chịu không nổi, nhẹ, chút, nhẹ chút đi mà.”

Tôn Thiếu Kiều xoay người lại ôm Lý Thời Khánh, nước mắt rơi trên vai hắn, “Đừng đánh nữa mà, đau, đau quá à.”

“Còn bốn cái, tôi sẽ nhẹ tay.”

Nghe được giọng nói dịu dàng của Lý Thời Khánh, Tôn Thiếu Kiều rầu rỉ ừ một tiếng, ngoan ngoan tiếp tục chống tay lên tường.

Bốn cái còn lại quả nhiên đã nhẹ đi nhiều, nhưng thấy trên tường có một vết nước, Lý Thời Khánh lại giơ móc treo, Tôn Thiếu Kiều không khỏi run người.

Sau khi đánh xong, Tôn Thiếu Kiều gục đầu im ru.

Lý Thời Khánh nâng cằm cậu lên, nhìn thấy giọt nước mắt vẫn còn ở khóe mắt, Lý Thời Khánh khẽ cười.

Tôn Thiếu Kiều nhìn tới ngây người, người trước mặt đẹp quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.