Âm Thầm Tìm Cách Đảo Khách Thành Chủ

Chương 15: Chương 15: Phiên ngoại




Hai năm sau.

Lý Thời Khánh năm hai đại học, còn Tôn Thiếu Kiều năm nhất.

Lý Thời Khánh cũng coi như là đàn anh, tới đón sinh viên năm nhất mới nhập học, thật ra là đặc biệt tới đón Tôn Thiếu Kiều mà thôi.

Tôn Thiếu Kiều kéo va li, thấy Lý Thời Khánh ở xa, vội vàng vẫy tay, “Ở đây, ở đây, em ở đây.”

Lý Thời Khánh không còn thư sinh như hai năm trước, Lý Thời Khánh trưởng thành đã cường tráng hơn nhiều, cũng bỏ cặp mắt kính làm màu kia rồi, mặc dù tính tình vẫn còn lạnh nhạt nhưng hiện tại trên khuôn mặt đó đang nở một nụ cười, trong tương lai, học trưởng mặc áo sơ mi trắng này vẫn luôn là nhân vật chính trong đề tài của những đàn em ở đây.

“Đây.” Lý Thời Khánh tới bên cạnh Tôn Thiếu Kiều, cầm lấy vali trong tay Tôn Thiếu Kiều, kiềm chế không ôm cậu vào lồng ngực nơi công cộng, “Lâu rồi không gặp.”

Tôn Thiếu Kiều hất mái tóc, ung dung mở miệng, “Lâu cái gì chứ, tụi mình vẫn gặp nhau suốt kì nghỉ hè luôn á, em chỉ tựu trường sau anh hai ngày chứ nhiêu.”

Lý Thời Khánh không tự chủ cười lên.

“Aizz, anh đừng có cười mà.”

Lý Thời Khánh khó hiểu, “Sao vậy?”

“Anh không cười mà cũng gây sự chú ý rồi, cười lên cái nữa bọn họ để ý thêm rồi sao? Anh xem kia, ai nấy cũng đang nhìn anh hết.”

Lý Thời Khánh không nói lời nào, nhìn dáng vẻ khẩn trưởng của Tôn Thiếu Kiều, trong lòng rất ấm áp.

“Đi thôi, anh dẫn em tới ký túc xá.”

Tôn Thiếu Kiều nhìn xung quanh trường học, mặc dù mình từng tới đây mấy lần nhưng đây là đầu tiên bước vào, Tôn Thiếu Kiều vô cùng tò mò, “Anh biết em ở đâu hả?”

“Ở chung với anh.”

“Hở?” Tôn Thiếu Kiều hơi sửng sốt, hai người họ mặc dù học chung ngành nhưng không có cùng năm, sống chung một lầu cũng rất vui vẻ rồi chứ huống chi là chung phòng? Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vốn là không thể học với nhau, năm đó Tôn Thiếu Kiều chăm chỉ học tập vô cùng vất vả, nhưng học lực chênh lệch nhiều năm đâu thể ngày một ngày hai là có thể bù đắp, dù sau khi thi lại cuối cùng cũng chung trường chung ngành với hắn nhưng nếu xét về thành tích, xếp hạng thì nằm ở cuối bảng, trong phòng ký túc xá của các bạn học chung cũng đủ người nên cậu chỉ đành ở với lớp khác.

Lý Thời Khánh thì khác, hắn dùng số điểm xuất sắc để vào trường, tham gia nhiều dự án lớn nhỏ, học kì 2 năm nhất hắn xin được ở phòng hai người, dù tiền thuê đắt hơn chút nhưng môi trường rất khác biệt.

Bạn cùng phòng có hắn đã xin nghỉ học do vấn đề thân thể.

Trong vòng nửa năm Lý Thời Khánh toàn ở một mình, biết Tôn Thiếu Kiều cũng ở ký túc xá nên xin phép quản lý cho cậu chuyển tới. Quản lý cũng đã đồng ý với hắn.

Đến nơi, Tôn Thiếu Kiều lập tức ngây người, phòng tắm riêng thì khỏi phải nói, đã vậy còn có bồn tắm lớn, tiếp hay đổi nhận thức của Tôn Thiếu Kiều về phòng ký túc xá.

Bàn, ghế, giường chẳng khác gì khách sạn.

Sang quá trời luôn.

Lý Thời Khánh dọn giường cho cậu xong, “Chỗ này cách âm rất tốt, em có thể thoải mái mà chơi.”

Tôn Thiếu Kiều nghe xong cứ tưởng là chơi game, vui quá chừng. Ngôn Tình Hay

Buổi tối.

Lý Thời Khánh từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn một cái khăn tắm, từng đường nét cơ bắp rõ ràng, đưa khăn lông mới cho Tôn Thiếu Kiều, “Hôm nay mệt cho em rồi, tắm đi.”

Đây là lần đầu tiên Tôn Thiếu Kiều thấy Lý Thời Khánh khỏa thân, mặt đỏ tới mang tai, cái người này, không xấu hổ chút nào hả ta.

Lý Thời Khánh lau tóc, không để cho Tôn Thiếu Kiều thấy lỗ tai đang đỏ bừng của hắn.

Trong phòng chỉ hai người, Tôn Thiếu Kiều không suy nghĩ nhiều, không thèm khóa cửa phòng tắm lại luôn.

Chợt có một thân thể ấm áp dán lên Tôn Thiếu Kiều.

Tôn Thiếu Kiều hết hồn, xoay người lại hướng nắm đấm về phía sau, Lý Thời Khánh tựa như đã có chuẩn bị, ngăn cả quả đấm của cậu.

“Anh vào đây làm gì? Làm em giật cả mình.”

“Anh muốn tắm với em.” Tôn Thiếu Kiều trầm giọng nói, vô cùng mập mờ, còn chưa kể tới hai người họ đang ở trạng thái nào.

Tôn Thiếu Kiều nuốt nước miếng, vợ tự đưa tới cửa, mình có nên làm chút gì không ta?

Tôn Thiếu Kiều trở tay ôm hắn, chiều cao hai người không lệch nhau mấy, dễ dàng làm một số chuyện.

“Vợ ơi, nóng quá.”

“Ừ, anh cũng nóng.”

Trán Lý Thời Khánh tựa lên trán Tôn Thiếu Kiều, hôn cậu một cái.

Trong lòng Tôn Thiếu Kiều căng thẳng, hơi hoảng loạn, chỉ có thể nương theo động tác của Lý Thời Khánh.

Nhanh vậy hả? Tiến xa thêm nữa được không?

Tôn Thiếu Kiều bỗng cảm nhận động tác của tay Lý Thời Khánh, cậu hơi sửng sốt một chút, anh ấy muốn làm chuyện này sao? Nhưng ảnh là vợ của mình mà, nếu muốn thì cũng không phải không được, “Anh tính làm gì vậy?”

“Làm gì hả? Tất nhiên là làm chuyện vui sướng rồi.”

...

- --------

Editor:

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.