Chương 17
Đây mới là vấn đề. Kiều Trạch nhìn dòng xe phía trước dừng lại khi đèn chuyển đỏ, Đang êm đềm, cô ta vì sao phải tự sát?
Lộ Miểu đã không suy nghĩ cẩn thận.
Kiều Trạch không truy vấn.
Nói thử xem, vì sao cô điều tra được đến hắn ta, vì sao phải lẻn vào salon Văn Tuấn?
Lộ Miểu mím môi, cẩn thận nhìn anh: Ý anh là, để cho tôi tiếp tục điều tra?
Kiều Trạch: Tôi có nói à?
Vậy anh hỏi làm gì. Lộ Miểu không vui, Dù sao anh thông minh như thế, thì tự mình đoán đi.
Kiều Trạch: ...
Anh không để ý đến cô nữa, mắt thấy đèn đỏ chuyển xanh, chậm rãi khởi động xe, Cô có thể nhịn thì cứ nín nhịn đi, dù sao bài kiểm tra của cô, cũng đã kết thúc vào tối qua rồi.
Lộ Miểu phồng má không nhìn anh, đến khi về trước cửa, cô lại xuống nước trước, lặng lẽ giật tay áo anh: Bằng không, tôi và anh cùng phân tích suy đoán của tôi nhé, nếu anh cảm thấy tôi có khả năng, thì cho tôi thêm một cơ hội nhé?
Không thể thương lượng.
Kiều Trạch mở cửa, Lộ Bảo mong mỏi chạy đến anh, theo thói quen Kiều Trạch đá vào chân nó, nhưng chân vừa nhấc lên còn chưa kịp đá, bỗng Lộ Miểu gọi nó một tiếng, nó liền lắc mông bật về phía Lộ Miểu, chân Kiều Trạch rơi vào khoảng không.
Lộ Miểu ngồi xuống ôm lấy Lộ Bảo, ngẩng đầu nhìn anh: Anh xem đi, chó của anh chỉ nghe lời mỗi tôi thôi.
Kiều Trạch nhìn cô, mặt mày bất động: Sau đó thì sao?
Anh muốn sát hạch tôi, không phải là vì nhìn trúng tôi có thể giao tiếp thuận lợi với anh đấy à. Anh nuôi Lộ Bảo, chẳng phải vì lúc đó anh bình thường nên mới thuận lợi thế sao? Nếu tôi dắt chó anh đi mất, anh còn có thể ỷ lại vào ai đây? Lộ Miểu đứng lên, Bây giờ tôi làm cái loa miễn phí cho anh, săn võ song toàn lại có thể tự bảo vệ mình, sẽ không làm liên lụy đến anh, chẳng lẽ so ra còn thua cả một con chó ư?
Kiều Trạch: Chó biết nghe lời, cô thì sao?
Lộ Miểu chỉ Lộ Bảo: Vừa nãy nó cũng đâu nghe lời anh.
Kiều Trạch: ...
Lộ Miểu: Đến cả một con chó anh còn không sai bảo nổi, chí ít tôi đây còn đồng ý nghe anh sai bảo, tính thêm một con chó, lần mua bán này còn không thỏa đáng à?
Kiều Trạch cười với cô: Nghi ngờ của cô còn chưa rũ sạch, tính gì chuyện mua bán với tôi.
Rồi xoay người đi vào phòng.
Lộ Miểu đuổi theo đầy mong chờ: Tôi thì có nghi ngờ gì chứ?
Kiều Trạch đang lấy áo ngủ ở trong tủ quần áo, ngón trỏ tay phải chỉ vào tai phải, không quay đầu nhìn, ý tứ đã rất rõ ràng.
... Lộ Miểu không nói nên lời: Anh ăn cơm bị nghẹn, không lẽ anh còn nghi ngờ cả suất cơm kia?
Kiều Trạch quay đầu quan sát cô: Tối nay còn ở lại không?
Lộ Miểu: ...
Một lần nữa anh đặt áo ngủ vào lại trong tủ: Tôi cho cô năm phút.
Rồi người đi ra phòng khách ngồi xuống sô pha.
Lộ Miểu cầm bản khẩu cung của Châu Hướng và Châu Thăng cùng tấm ảnh chụp ngồi xuống bên cạnh.
Cô cầm tấm ảnh, đặt mạnh xuống bàn, chỉ vào người đàn ông trong hình: Tuy hắn ta đội mũ đeo khẩu trang, nhưng ở đây vẫn lộ ra một nắm tóc, nên tôi đoán tóc hắn hẳn phải dài quá tai đến ngang vai, thông thường đàn ông để tóc dài chỉ có hai loại người, một loại là ở trong giới giải trí, ví dụ như ca sĩ, diễn viên, MC, nhà tạo mẫu hay văn nghệ sĩ gì đó, loại khác là bản thân làm chủ, không có gì bị hạn chế. Sau đó đến trang phục của hắn, áo khoác Givenchy cùng quần jean rách màu trắng, nhãn hiệu phối với hàng vỉa hè, hoặc là cố ý, hoặc giống điều kiện từ nhỏ đã thế, nhưng anh xem đi, đốt tay hắn khá to, hiển nhiên không phải từ nhỏ sống trong nhung lụa, nên tôi đoán hẳn hắn thuộc loại sau. Mà loại người này, thông thường cuộc sống từ nhỏ đã khá gian khổ, sau đó bản thân phải nỗ lực dốc sức mới có chút thành tựu, bắt đầu coi trọng việc nuôi dạy con cái, cho nên nếu có con, nhất định sẽ nghĩ cách cho nó có nền giáo dục tốt nhất. Mà trường tiểu học phụ thuộc An Trung là trường tiểu học tốt nhất ở thành phố An.
Kiều Trạch nhướn mày nhìn cô: Làm sao cô biết hắn có con?
Bình nước đó. Lộ Miểu chỉ vào bình giữ ấm hình hoạt hình màu hồng nhạt mà hắn cầm theo ở bên tay trái, Bình nước này thường chỉ có mấy em gái nhỏ mới dùng, còn dấu hiệu này nhìn qua giống một góc của huy hiệu trường tiểu học phụ thuộc An Trung.
Lộ Miểu cầm lấy kính lúp, khoanh lên một góc trên bình nước, chỉ vào hình cung màu tím cùng một nửa góc của sao năm cánh bên trên: Cả màu sắc lẫn dấu hiệu này nhìn khá giống huy hiệu trường tiểu học An Trung, lại tổng hợp suy đoán với thân phận của hắn, tôi đoán hẳn hắn có con gái học ở trường tiểu học An Trung, bình nước này cho thấy có thể là hoạt động giao lưu bố mẹ con cái, hoặc là phần thưởng của hoạt động khác, nói chung là có ý nghĩa kỉ niệm với cả hắn lẫn con gái, nên hắn luôn mang theo bên mình. Nhng hắn cầm bình nước này đi lấy hàng thì không hợp lẽ thường cho lắm, sau đó tôi xem lại khẩu cung của Châu Hướng và Châu Thăng lần nữa, thời gian mỗi lần giao dịch của chúng đều định là vào ba giờ chiều, mà thông thường trường tiểu học phụ thuộc An Trung khoảng bốn rưỡi mới tan, vừa khéo hắn lấy hàng xong liền đến trường, nên tôi đoán có thể là trên đường đi đón con hắn thuận tiện đi lấy hàng, dù sao người bình thường cũng sẽ không nghi ngờ một ông bố đón con đi học.
Quan trọng nhất là, anh xem đi. Lộ Miểu chỉ vào động tác xoay người của hắn, một điểm trắng nổi bật trên áo sơ mi đen, Đây là hoa trắng cài ngực, chỉ khi người thân qua đời mới cài. Nên tôi lại đoán trong nhà hắn có người nào đó mới mất, nhưng nhìn cách ăn mặc lôi thôi của hắn, cả người cũng luộm thuộm, đến con cũng phải tự mình đi đón, nên tôi mới ngờ rằng người mất là vợ hắn. Bóng lưng trong ảnh còn có thể cảm giác được vẻ đau khổ, một người đàn ông chìm trong nỗi đau mất vợ, đồng thời trầm mê vào ma túy, khó mà tiếp tục chăm sóc con được, thậm chí có lúc ngay cả đi đón con hắn cũng không thể, nên tôi mới nghĩ đến chuyện điều tra ở cô bé nào bị bỏ rơi, nhưng cả trường học lớn như thế, tôi không thể ngày nào cũng chực ở cổng được, bảo vệ người ta cũng không đồng ý để tôi đón về. Nên tôi muốn đưa Lộ Bảo đi thử xem, kiểu trẻ con vừa mới mất mẹ, lại bị bố bỏ quên như nó là kiểu cô đơn bàng hoàng nhất, không có người lớn răn đe, có thể con bé sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại vào động vật, ánh mắt cũng không giống các bạn học khác, nên tối đầu tiền con bé đứng xem trong đám người, những bạn nhỏ khác đều được bố mẹ đón đi ngay, chỉ còn một mình con bé, theo trực giác tôi biết mục tiêu của mình chính là nó. Hôm sau mới đặc biệt để Lộ Bảo làm ngã con bé, con bé tuổi nhỏ không để phòng gì, cứ thế dẫn tôi về nhà nó.
Sau đó tôi gặp bố nó, tuy trên ảnh không thấy rõ mặt, nhưng dáng người rất giống, tôi cố ý ném bóng vào trong phòng hắn, lúc Lộ Bảo đi nhặt bóng đột nhiên không khống chế được với tủ đầu giường. Có thể làm cho Lộ Bảo chợt trở nên nóng nảy, hoặc là thi thể, hoặc là bom đạn, hoặc là ma túy, nhưng ngửi mùi với sức chứa thì hiển nhiên không thể là thi thể, trong nhà của mình, càng không thể nào đặt bom được, vậy chỉ còn lại mỗi ma túy. Nhưng hắn là người cung cấp hàng ở tầng chót hết, hắn đang bán ma túy nuôi nghiện, Châu Triều với Châu Thăng đã bị tóm mấy ngày, hàng của hắn sẽ đến đâu đây? Hắn là đang nuôi ai?
Lúc đó tôi thấy trong phòng khách của hắn có một cái đầu người plastic với đủ loại kéo, nên cơ bản nhận định hắn là nhà thiết kế tóc, hơn nữa nhìn hoàn cảnh hắn và Châu Hướng Châu Thăng giao hàng, không thể nào là nhân viên được, hắn không có nhiều tiền như thế, nên lúc hắn hỏi tôi làm gì thì tôi vờ bảo là mình từng làm thuê trong tiệm cắt tóc, để hắn có ấn tượng trước, kết quả mấy hôm sau trong lúc vô tình anh tôi đã giúp tôi một phen.
Nói xong Lộ Miểu đặt tấm ảnh xuống, nhìn sang Kiều Trạch: Hôm đó không phả tôi nói với anh là muốn câu con cá lớn ư? Hắn muốn cung cấp hàng, khẳng định dưới hắn còn có cả một nhóm người hút, nhưng Châu Triều Châu Thăng đã bị bắt, bọn hắn lấy hàng từ đâu ra đây? Tôi vốn nhân cơ hội điều tra xem mạng lưới tiêu thụ ma túy dưới hắn gồm có ai, thông qua đâu mà tụ tập với nhau, có nguồn hàng cung cấp khác không, nhưng trong khói thuốc tối nay, nếu thật sự có trộn ma túy tổng hợp, đây là ma túy loại mới, bọn Châu Hướng không có hàng, không phải điều này nói lên rằng, bọn chúng nhất định có đường mua hàng khác mà chúng ta không biết đấy ư?
Kiều Trạch như mỉm cười: Cũng không tệ lắm, chẳng qua là vận khí tốt, mới làm xiếc có hai ngày mà cô đã bảo Lộ Bảo đụng đến Châu Mân Mân rồi.
Lộ Miểu bất mãn: Đó là vì tôi hiểu tâm lí của một đứa trẻ bị vứt bỏ, biết không hả?
Nói rồi không nhịn được nhíu mày: Nhưng tôi nghĩ mãi không ra, vợ Châu Tuấn cũng đã mất được nửa năm, vì sao đến giờ hắn vẫn còn cài hoa trắng? Làm tôi tưởng cô ấy chỉ mới mất gần đây. Hơn nữa vì sao vợ hắn phải tự sát? Vì Châu Tuấn chơi ma túy? Nhưng hắn nghiện cũng ít nhất phải ba năm, cô ấy không thể chỉ mới phát hiện ra gần đây, cho dù mới phát hiện, nhưng vì sao cô ấy không khuyên hắn cai nghiện mà lại tự sát? Không phải cô ấy còn đứa con gái bảy tuổi sao? Để con gái lại cho ông chồng nghiện ngập, còn mình tự sát, điều này không hợp với tính cách của một người mẹ, hơn nữa cô ấy với Châu Tuấn cùng gây dựng sự nghiệp, lại làm nghề phục vụ, hẳn tính cách cũng không thể quá yếu đuối được.
Kiều Trạch cầm ly nước lên chậm rãi hớp: Điều này thì cần tự cô điều tra mới rõ.
Mắt Lộ Miểu lập tức sáng lên, cẩn thận nhìn anh: Ý anh là, bài kiểm tra của tôi chưa chấm dứt?
Một cơ hội cuối cùng. Kiều Trạch đứng lên, Nếu để tôi phát hiện cô còn đưa thứ tình cảm vớ vẩn vào công việc, thì đến Lộ Bảo giúp cô cũng vô ích thôi.
Chương 18
Lộ Miểu thấy mình nào có đưa tình cảm nam nữ vào công việc đâu, chẳng phải cô chỉ gọi điện giải thích cho anh trai thôi sao.
Nhưng câu này cô không dám nói vớ Kiều Trạch, trọng tâm vấn đề anh nhìn không giống cô, mà anh đồng ý cho cô một cơ hội nữa là cô đã rất vui sướng rồi.
Mấy ngày sau, cô cứ như được tiêm máu gà* vậy, ngày ngày là người đầu tiên đến cửa tiệm, cũng là người về cuối cùng, hễ là việc đơn giản đều giành làm hết.
(*Một liệu pháp bổ sung chất dinh dưỡng đầy mê tín vào những năm 1959-1965, ngày nay dùng chỉ những người sung sức quá mức.)
Người cần cù ai cũng quý, huống gì là một cô gái trẻ dáng vẻ xinh xắn dễ thương, mấy ngày sau, quan hệ của Lộ Miểu với đồng nghiệp đã trở nên rất tốt, bình thường mọi người không có việc gì làm đều thích tìm cô trò chuyện, nhưng không hẹn cùng nhau đi ăn, cũng không còn cảnh như đêm hôm đó, mọi người nhao nhao bảo cô hút thuốc nữa.
Đến chiều ngày thứ ba Kiều Trạch mới nói kết quả kiểm tra thuốc lá cho cô.
Quả thật có thành phần của ma túy tổng hợp. Anh nói, đích thân gọi điện cho cô, Một mình cô nhớ để tâm chút, đừng làm gì ngốc nghếch đấy.
Lộ Miểu ờ đáp, không thấy bất ngờ trước kết quả này. Con nghiện khi không đủ tiền mua thuốc, phần lớn sẽ quay sang việc bán thuốc để nuôi cơn nghiện, dụ dỗ cũng được, lừa gạt cũng xong, dùng hết loạt thủ đoạn, dụ người bên cạnh hít thứ thuốc này, thử một lần hai lần thì thành nghiện, không dứt ra nổi.
Cô là người Châu Tuấn đích thân đưa đến, là người lạ đối với hội này, những người khác chẳng bận tâm đến việc cô có dính vào hay không, nhiều người sa vào, càng nhiều người “gia nhập”*, càng thêm nhiều con đường để giải quyết cơn nghiện của mình.
(*Từ gốc là 下线, hình dung chiêu săn “gà” trong bán hàng đa cấp.)
Lúc Kiều Trạch gọi đến, cô đang làm trong tiệm, đã đến chiều, là thời gian nhàn rỗi nhất trong tiệm, cũng không có ai để ý đến việc cô gọi điện hay không, gọi cho ai.
Lộ Miểu cũng không cố ý che giấu cuộc gọi, những người khác cười hỏi có phải đang tán gẫu với bạn trai hay không, thì cô chỉ cười thẹn thùng.
Cô chưa tắt máy thì Châu Tuấn đã đến.
Hắn đến không thường xuyên lắm, cách ngày đến một lần.
Trông thấy Lộ Miểu đang gọi điện, hắn thản nhiên nhìn Lộ Miểu một cái, cũng chẳng nói gì.
Có lẽ do chuyện vợ qua đời, nên nhìn hắn trông hơi ủ dột.
Người khác bắt gặp, trên mặt Lộ Miểu sẽ có vẻ xấu hổ khi bị bắt quả tang đang “bắt cá trong giờ làm việc”*, còn lúc hắn đến thì lại đỏ mặt bịt loa chào hỏi với hắn: Chào buổi chiều ông chủ.
(*Tên một trò chơi khá phổ biến, được dùng để chỉ những người đi làm mà không chuyên chính, chỉ lo làm việc riêng.)
Châu Tuấn khẽ gật đầu: Đang gọi điện với bạn trai đấy à?
Hai má Lộ Miểu ửng đỏ, nhìn có vẻ ngại ngùng: Cũng không hẳn...
Sau đó khẽ thấp giọng nói với đầu dây Em bận việc rồi, lát nữa sẽ tìm anh rồi liền tắt máy.
Châu Tuấn mỉm cười: Còn nói không có à.
Cũng không nói gì thêm, chỉ quan sát trong phòng, rồi hỏi cô: Làm ở đây đã quen chưa?
Lộ Miểu gật đầu liên tục: Ừm, mọi người đối xử với tôi rất tốt.
Quen là ổn rồi, làm tốt lắm. Trấn an xong, người bước vào, nhìn quanh đại sảnh một chốc, mọi người đều đã ở trên tầng cả.
Hắn ở trên tầng hai giờ, Lộ Miểu quan sát đại thể, thấy trong hai giờ này, người trong tiệm đều lên đó một lượt, đợi qua một lúc lại đi xuống.
Lộ Miểu đoán hẳn hắn là đến đưa thuốc. Theo quan sát từ cái đêm mọi người ồn ào dụ cô hút thuốc đó, xem chừng mỗi người ở đây có thể đều là con nghiện, bọn họ dụ dỗ làm ăn, cung cấp ma túy cho khách hàng, vô hình trung nơi này đã trở thành cái chợ, cũng cung cấp cơ hội buôn bán cho những kẻ bán thuốc. Số hàng Châu Tuấn đến giao dịch, cũng trở thành nguồn cung cấp cho cái chợ này.
Khoảng bốn giờ, Châu Tuấn với một cô gái tuổi trẻ gọi là chị Nghê đi về. Lộ Miểu có gặp cô ấy hai lần, còn khá trẻ, không cao, dáng vẻ xinh đẹp, lạnh lùng, ngày nào cũng đến chăm sóc mặt, mỗi lần đều là tự Đinh Lệ làm việc cho cô ta.
Hôm nay hình như cô ta đợi riêng Châu Tuấn, rồi sau đó rời đi với hắn.
Lộ Miểu nhìn theo bóng lưng hai người một lúc lâu, lén hỏi Đinh Lệ: Vậy có phải là bà chủ mới không?
Vừa hỏi xong đã bị Đinh Lệ vỗ lên gáy: Đừng nói bậy bạ.
Rồi không nói thêm gì.
Lộ Miểu cũng không hỏi tiếp, bận việc của mình, không ngờ đến hơn sáu giờ thì tiếng chuông cửa vang lên, cô nhìn sang, là Châu Mân Mân đẩy cửa vài.
Tuy là cửa tiệm trong nhà, nhưng cô bé này nhìn nhút nhát, khẽ mím môi, mở to hai mắt, cẩn thận nhìn vào bên trong, lúc nhìn thấy Lộ Miểu thì hai mắt sáng lên, tay chân nhẹ nhàng đi về phía cô.
Chị ơi. Cô bé khẽ kéo tay Lộ Miểu, ngẩng đầu nhìn cô, Chị ở đây thật sao?
Cô bé này mặt mũi rất khá, có vài phần giống với mẹ Trần Nhất Văn của mình, điển hình là mặt trái xoan, cằm nhọn, mắt đen sáng ngời, tóc dài xõa ngang vai, đuôi tóc còn cong tự nhiên, cả người thoạt nhìn vừa xinh xắn lại đáng yêu, tính tình dịu dàng, là nguyên nhân gì mà phải khiến cô ấy bỏ mặc đứa bé này rồi tự sát chứ?
Còn đang xuất thuần, bàn tay bị giật nhẹ.
Chị ơi, chị làm sao thế?
Không sao. Lộ Miểu gập nửa người, nhìn cô bé, Sao em lại đến đây? Bố lại không đi đón em nữa à?
Châu Mân Mân lắc đầu: Lại không thấy ạ.
Tự em đến đây.
Rồi kéo tay cô: Chị ơi, chị có thể về nhà chơi với em không? Em không thích ở nhà một mình?
Lộ Miểu khó xử gãi đầu, rồi nhìn Châu Kỳ ở bên kia: Quản lí...
Châu Kỳ cũng nghe thấy hai người nói chuyện, đưa mắt nhìn khách ngoài cửa tiệm: Không sao đâu, chiều nay cũng không có khách mấy, em cứ đưa con bé về trước đi.
Vừa đúng lúc Đinh Lệ gội đầu xong cho khách đi ra, cười nói: Em còn thích chơi với con nít à.
Khom người véo mũi Mân Mân, nhưng lại bị cô nhóc ghét bỏ đập vào tay.
Đinh Lệ cười có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh đã giấu đi, căn dặn Lộ Miểu: Trời bên ngoài lạnh, Mân Mân lại bị hen, em đưa con bé về thì nhớ mặc thêm áo cho nó, đừng để nó bị cảm nhé.
Lộ Miểu bất ngờ nhìn Châu Mân Mân, cô không biết cô bé bị hen, rồi chợt hiểu vì sao Châu Tuấn phải mang theo bình nước bên mình.
Cô gật đầu, kéo chặt áo cho Châu Mân Mân, rồi lúc này mới đưa cô bé về.
Châu Mân Mân mới lên sáu, đi học trước một năm.
Em không thích cái chị kia, bẩn quá. Ra khỏi cửa, đột nhiên Châu Mân Mân nói.
Trong lòng Lộ Miểu lộp bộp, ngạc nhiên nhìn cô nhóc: Mân Mân, không được nói với chị như thế. Chị ấy làm sao?
Châu Mân Mân mím cái miệng nhỏ nhắn không nói gì, suốt dọc đường cũng không nói thêm.
Về đến nhà, Lộ Miểu nhìn Trần Nhất Văn trên tường, hỏi cô: Mân Mân, đó là mẹ em hả?
Châu Mân Mân nhìn lướt qua, cắn môi, im lặng gật đầu.
Lộ Miểu cẩn thận nhìn sắc mặt cô bé, có phần bi thương, chực khóc nhưng lại không khóc, lại mơ hồ có chút bài xích, sắc mặt nhìn rất phức tạp.
Lộ Miểu không đọc hiểu vẻ phức tạp này.
Lúc này cô bé đã ngún nguẩy dạt tay cô ra: Chị ơi, em đi nấu mì trước đây.
Rồi xoay ngườu chạy vào bếp.
Lộ Miểu đi theo, nhìn cô bé nhón chân, cố sức với lấy ấm đun nước nhỏ trên bếp ga xuống.
Lộ Miểu bước đến giúp.
Mân Mân, bình thường đều là em nấu ăn à?
Trước kia là mẹ nấu, bây giờ có bố ở nhà thì bố sẽ nấu. Bố không có nhà, em đói thì tự nấu mì ăn. Châu Mân Mân thấp giọng nói, thấy Lộ Miểu đặt nồi lên bếp, liền thành thạo vặn ga, sau đó lấy cái ghế đẩu nhỏ đến, đứng lên ghế, nhìn nước trong nồi từ từ sôi, rồi bỏ mì vào.
Lộ Miểu nhìn cô bé mà đau lòng, liền đến kéo cô bé ra, nấu mì giúp cô bé.
Khi mì nấu chín thì Châu Tuấn cũng đã về, thấy Lộ Miểu trong bếp thì nhíu mày, bước đến.
Để tôi.
Lộ Miểu không giành với hắn, chỉ mím môi, rồi không nhịn được mà khuyên: Ông chủ, Mân Mân còn nhỏ như thế, anh để con bé ở trong bếp một mình, rất nguy hiểm.
Tôi biết. Châu Tuấn tranh thủ nhìn cô, Tôi sẽ để ý hơn. Cô nên về đi rồi.
Lộ Miểu gật đầu, về lại tiệm, những người khác vẫn chưa tan làm, có lẽ do Châu Mân mân nói Đinh Lệ bẩn, nên khi Lộ Miểu nhìn chị, cảm giác hơi kì lạ.
Tuy Đinh Lệ phụ trách cô, nhưng thật ra cũng không lớn lắm, cũng chỉ khoảng độ hai hai hai ba, người xinh đẹp, gầy, cao một mét sáu, mái tóc xoăn thực hợp mốt, khá trẻ trung, tính khí tốt, hay chiếu cố đến cô.
Cô nhìn không giống người cấu kết với Châu Tuấn, hơn nữa cô ấy còn là bạn gái của Châu Kỳ.
Chuyện này hai hôm sau Lộ Miểu mới biết, hôm đó là thứ bảy, ngày phát tiền lương, đến chiều hẹn nhau tối đi Kara hát ăn mừng.
Trước khi đi Lộ Miểu lén gửi tin nhắn cho Kiều Trạch: Tối nay tôi không về, đi KTV Hoàng Gia.
Gửi xong tin nhắn, Lộ Miểu thấy cánh tay Đinh Lệ thân mật kéo tay Châu Kỳ, ỏn ẻn gọi gã một tiếng: Châu Kỳ...
Châu Kỳ rút tay ra, nhét vào túi quần, nhìn thật lạnh lùng.
Quản lí với chị Lệ là một đôi đấy. Đồng nghiệp đi với Lộ Miểu khẽ nói bên tai cô, Bọn họ qua lại nhiều năm rồi, cô không nhìn ra à?
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn cô ta: Quả thật không nhìn ra.
Từ khi lên cấp ba chị Lệ đã theo quản lí lăn lộn rồi, vì anh ấy mà phá thai nhiều lần, nhưng vẫn theo một lòng.
Bất giác Lộ Miểu đưa mắt nhìn hai người họ, cánh tay bị hất ra của Đinh Lệ lại quấn lấy tay Châu Kỳ, nhìn có vẻ đanh đá, lần này Châu Kỳ không đẩy cô ra nữa, mãi đến khi vào phòng KTV vẫn không bỏ ra.
Lộ Miểu vốn tưởng tối nay sẽ tụ họp với người làm cùng ở Văn Tuấn, không ngờ còn có một nhóm người khác nữa, năm sáu người, không chênh lệch tuổi tác lắm, đều là những nhân viên ở các salon tóc gần đó, ba nam ba nữ, nhìn có vẻ quen thân với đám người, nhất là một cô gái trẻ nhuộm tóc vàng trong đó, thấy Châu Kỳ thì còn duyên dáng cười gọi một tiếng A Kỳ, người liền bước lên.
Châu Kỳ rút cánh tay bị Đinh Lệ ôm lấy ra, mỉm cười với cô ta, rồi ngồi xuống ghế, cô nàng tóc vàng cũng ngồi xuống cạnh gã.
Đinh Lệ sầm mặt, tay chỉ vào cô nàng nọ: Châu Kỳ, anh vẫn còn qua lại với con khốn không biết xấu hổ này ư?
Người đàn ông ngồi cạnh cô nàng tóc vàng cười nhìn Đinh Lệ, rồi quay sang phía Châu Kỳ: Châu Kỳ, mày để bạn gái cưỡi lên đầu đó hả? Mày còn là đàn ông không thế?
Rồi chậm chạp rút một bọc đồ trong túi tiền ra, bọc bằng giấy trắng, ném lên bàn: Mày giáo huấn nó, thứ này cho mày.
Châu Kỳ liếc nhìn hắn ta một cái, khóe miệng cười cười.
Cô ả tóc vàng cũng thảy túi đồ tương tự lên bàn, tay bò lên tay gã, nhả hơi bên tai: A Kỳ, nếu anh dám cho nó hai tát, thứ này cũng là của anh, còn cả em nữa...
Châu Kỳ nhìn cô nàng một cái, đột nhiên đứng lên, bốp bốp hai cái, ngay tại chỗ cho Đinh Lệ hai cái bạt tai, cái tát vừa tàn nhẫn vừa mạnh, Đinh Lệ lảo đảo, loảng xoảng ngã lên bàn, mọi người vỗ tay cười to.
Lộ Miểu khiếp sợ nhìn tình cảnh này: Quản lí, sao anh lại có thể...
Lời đến bên miệng lại đè xuống, mấp máy môi, đỡ Đinh Lệ không rên một câu dậy, lo lắng nhìn cô ta: Chị không sao chứ?
Hai bên má Đinh Lệ sưng phồng lên, lực của Châu Kỳ khá lớn, đánh khiến rắng cô bập xuống môi dưới, cắn ra máu, bên khóe miệng còn vương tơ máu, nhìn rất khổ sở.
Cô ta giơ tay quệt miệng: Chị không sao.
Ngước mắt lên, nhìn Châu Kỳ và cô ả tóc vàng bên cạnh gã đầy căm phẫn.
Cô nàng tóc vàng cười duyên dáng dựa vào ngực Châu Kỳ, ngẩng đầu nhìn gã: A Kỳ, nó còn trừng mắt với em kìa.
Thấy Châu Kỳ không có động tĩnh, miệng cong lên: Anh chẳng thương người ta.
Rồi đi lên định tát Đinh Lệ, nhưng lúc này Lộ Miểu theo bản năng giơ tay ra ôm lấy Đinh Lệ, cô quay lưng lại, chắn trước người Đinh Lệ, một tát của cô nàng tóc vàng quét qua trán cô, móng tay cào một đường vệt máu nhợt nhạt trên trán cô.
Đinh Lệ nhìn cô đầy phức tạp.
Chúng ta vào nhà vệ sinh sửa sang lại chút đi đã. Lộ Miểu cúi đầu nói với cô ta.
Đinh Lệ chần chừ gật đầu.