Chương 20
Tiếu Trạm theo Kiều Trạch đi vào.
Co gái tóc vàng cắn thuốc lắc, say sưa nhảy nhót theo điệu nhạc trong phòng bao, bây giờ cả người hư thoát gục xuống, mệt mỏi nằm sấp trên bàn, ánh mắt lạc lõng, vẻ mặt chết lặng, mắt mở he hé, còn lại gần như đắm chìm trong mê ảo do ma túy gây ra, Kiều Trạch đến gần cũng không có bất kì phản ứng nào.
Anh kéo tay phải cô, quan sát kỹ đầu ngón tay, rồi lại kéo tay trái nhìn xem, lúc này mới thả xuống, đi ra ngoài.
Tiếu Trạm mù mịt không hiểu chuyện.
Sao thế? Anh ta hỏi.
Xem trên tay cô ta có thương tích không. Kiều Trạch nói, quay đầu nhìn cô gái tóc vàng gục mặt xuống bàn, Vết thương trên mặt Lộ Miểu là do cô ta cào, tôi lo trên tay cô nhóc đó cũng có vết thương hở, lây nhiễm qua máu gì đó rất dễ.
Cẩn thận. Tiếu Trạm cười, tầm mắt lướt qua bả vai anh, nhìn về cô gái tóc vàng phía sau anh, Tay cô ta không bị thương nhỉ.
May là không có. Kiều Trạch cười lắc đầu, Cô gái kia vẫn cẩu thả khinh thường mấy việc này.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ: Tôi qua bên cô ấy xem sao.
-
Lộ Miểu lấy thân phận người thân vào thăm Đinh Lệ.
Đinh Lệ được giam ở một phòng riêng khác, Lộ Miểu trực tiếp vào tìm chị ta.
Đinh Lệ ngồi thu lu trong góc tường, tay chân bị trói tạm thời, chị ta bị bắt khi ngửi thuốc ở phòng Kara, lúc này cơn nghiện đnag phát tác. Để tránh chị ta không khống chế được khiến bản thân bị thương, nên tạm thời trói tay chân lại. Bây giờ tình thần chị ta đang trong trạng thái hỗn loạn, tinh thần không rõ, nhưng so với cô gái tóc vàng vẫn khá hơn, dù ánh mắt lờ đờ, nhưng tốt xấu gì vẫn biết ai đang đến, chỉ là không tỉnh táo lắm, lúc thấy Lộ Miểu thì vẫn còn mù mịt một lúc lâu.
Miểu Miểu? Sao em lại về đây? Chị ta thì thào hỏi, cố gắng giãy tây ra, không ngừng hỏi cô, Có mang hàng theo không, cho chị chút, mau cho chị chút có được không?
Đúng lúc Kiều Trạch đi đến giữa cửa, xuyên qua cửa thủy tinh nhìn thấy cảnh này, lập tức nhíu mày, Sao lại để cô ấy vào?
Là cô ấy yêu cầu. Tiếu Trạm giải thích, Đáng lẽ phải đến phòng thẩm vấn, nhưng cô ấy thấy Đinh Lệ đang lên cơn nghiện, bảo nhốt cô ta vào phòng đơn đã, cô ấy có thể hỏi chuyện cô ta được.
Vỗ vai Kiều Trạch: Cậu đừng quá lo lắng, dù sao cô ấy vẫn là cảnh sát, không phải trong đó còn có người trông chừng sao?
Quả thật ở cửa còn có hai cảnh sát canh chừng, tuy tay Đinh Lệ mất khống chế, nhưng Lộ Miểu luôn duy trì phạm vi an toàn với chị ta, người nhìn cũng không còn vẻ ngẩn ngơ.
Kiều Trạch gật đầu, không cố chấp nữa, quay về phòng theo dõi.
Trên màn hình theo dõi, Lộ Miểu ngồi xổm trước mặt Đinh Lệ.
Chị Lệ, chị ráng nhịn chút đã. Cô dịu giọng khuyên chị ta, Chịu qua cơn này là ổn rồi, chúng ta sẽ cai nghiện, bắt đầu lại lần nữa, được không?
Bắt đầu lại lần nữa ư? Chị ta cúi đầu líu ríu những từ này, cả người khó chịu, ý thức đan xen không rõ, rất muốn có ma túy mang đến trạng thái sảng khoái, nhưng trong tiềm thức lại sợ tiếp tục quay lại cuộc sống đó, cả người như bước vào cuộc giao chiến, tay cũng vì kiềm chế, dùng sức giãy dụa.
Lộ Miểu khẽ cầm lấy tay chị ta xoay lại, chị ta im lặng, giật mình nhìn cô.
Lộ Miểu nắm tay chị ta không buông.
Tay chị ta rất lạnh.
Đôi tay này cách đây không lâu còn cản lại ma túy thay cô, ung dung đẩy cô rời đi.
Lộ Miểu khẽ siết chặt thêm.
Chị Lệ à. Cô nhìn chị ta, Cố chịu đựng nào, cắn răng chịu đựng là ổn cả.
Được... gắng chịu... Chị ta vô ý thức nỉ non theo, tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, túm lấy tay Lộ Miểu khiến cô đau, nhưng cũng để mặc chị ta túm, ngồi trước mặt chị ta không nhúc nhích, tựa như đang trò chuyện, nhẹ nhàng hỏi chị ta, Chị Lệ, anh Tuấn đi đâu rồi?
Âm điệu cô dịu dàng ấm áp, từ tốn chậm rãi, như đang thôi miên, từng chút rót vào đại não của chị ta, ý thức của Đinh Lệ vẫn chưa tỉnh táo khỏi cơn nghiện, chỉ trả lời cô theo bản năng, Ra ngoài lấy hàng rồi.
Đến chỗ chị Nghê lấy à? Lộ Miểu hỏi, Ở đâu?
Ngay phố Sa Cát, nhà chị Nghê.
Số mấy?
Là… Là... Chị ta lại bắt đầu khó chịu, lắc đầu liên tục, Khó chịu quá... Cho chị đi, một chút thôi, chị chỉ cần hít một chút...
Lộ Miểu siết chặt tay chị ta, khẽ gạt mớ tóc rũ xuống hai bên mặt chị ta, nhẹ giọng trò chuyện với chị ta: Chị Lệ à, đã tối rồi mà anh Tuấn để Mân Mân ở nhà một mình, em không yên tâm lắm, muốn đi tìm anh Tuấn lấy chìa khóa, chị nói em hay anh Tuấn đang ở đâu được không?
Lời của cô đã thành công thu hút sự chú ý của Đinh Lệ, thoát khỏi trận dày vò của ma túy, những lời này là chị ta lấy cớ để cô đi, kiếm cớ để mọi người lúc đó có thể tin vào, Lộ Miểu nghĩ nhất định tối nay Châu Tuấn có giao dịch, Đinh Lệ đang lên cơn nghiện nên không phan biệt được thật giả trong lời cô, chỉ theo bản năng nói theo lời cô: Đúng đúng... Để một mình Mân Mân ở nhà rất nguy hiểm, chị đã sớm nói để con bé ở lại bên chỗ chị, chị cũng có thể giúp chăm sóc con bé, nhưng nó lại ghét chị, nó nói chị bẩn, không chịu đi theo chị...
Đúng thế. Con bé còn nhỏ thế, để nó ở nhà một mình rất nguy hiểm. Lộ Miểu ngắt lời lải nhải của chị ta, dịu giọng nói, Địa chỉ nhà chị Nghê, để em đi tìm anh Tuấn lấy chìa khóa.
Đại viện số 15... tầng... tầng hai...
Tầng hai đại viện số 15 ư? Lộ Miểu lặp lại, quay đầu nhìn camera, cô biết bên kia camera có người đang theo dõi cô và Đinh Lệ.
Kiều Trạch với Tiếu Trạm ở ngay trong phòng theo dõi, camera nối liền với máy tính.
Kiều Trạch và Tiếu Trạm đều thấy ánh mắt của cô, Tiếu Trạm rụt cánh tay đang chống trên bàn lại, nói với hai cảnh sát khác trong phòng, Tầng hai đại viện số 15 phố Sa Cát, qua đó xem sao.
Kiều Trạch không đi theo, đứng trước máy tính như trước, hai tay vòng trước ngực, theo dõi Lộ Miểu.
Anh không nghe rõ hai người trao đổi điều gì, nhưng chắp vá từ những câu vụn vặt của Lộ Miểu cũng hiểu đại khái, Lộ Miểu trước máy giám sát không hề bỏ đi ngay, tau vẫn nhẹ nắm lấy tay Đinh Lệ như trước, hỏi chị ta: Chị Lệ, em đi tìm Mân Mân trước đây. À đúng rồi, vì sao chị Văn lại bỏ Mân Mân lại?
Vì chính chị ấy không chịu nổi...
Đinh Lệ thì thào đáp, nói gì thì Kiều Trạch không nghe rõ, Tiếu Trạm sắp xếp đâu vào đấy liền đến tìm anh, hỏi anh có đi không, vì mải nói với Tiếu Trạm nên bỏ lỡ đoạn đối thoại này của hai người, đến khi anh quay lại trước máy tính thì sắc mặt Lộ Miểu mơ hồ tái nhợt, đang hạ giọng khuyên Đinh Lệ gắng chịu đựng, phải nhẫn nhịn, rồi người đứng lên.
Kiều Trạch đến cửa phòng tạm giam.
Lộ Miểu cũng vừa bước ra, trông thấy anh.
Không sao chứ? Anh đi về phía cô.
Lộ Miểu lắc đầu: Tôi không sao.
Quay đầu nhìn Đinh Lệ vẫn còn đang đấu tranh với cơn nghiện trong phòng, khẽ thở hắt ra, hạ giọng nói với anh: Lúc ở phòng bao, Đinh Lệ vì để tôi thoát thân, nên lấy Mân Mân ra làm lá chắn, có nhắc đến việc tối nay Châu Tuấn đi lấy hàng. Một đám con nghiện bọn họ đến tối lại hẹn nhau ở KTV, thông thường đều tụ đập đông đủ mới hít, lại ở nơi màu mè đến thế, tôi đoán có lẽ là thuốc lắc tác động lên thần kinh, hậu quả gây ảo giác khá nghiêm trọng, Đinh Lệ có nhắc đến với tôi, cô ấy từng vì hít thuốc lắc gây ảo giác mà xảy ra quan hệ với tên trọc đánh cô ấy, chuyện này khẳng định không phải lần một lần hai, nên tôi nghĩ không bằng nhân cơ hội diệt cỏ tận gốc một phen, nhân lúc cô ấy chưa tỉnh táo mà moi tin tức ở chỗ cô ấy, miệng đóng không chặt.
Cô lại xoay đầu nhìn Đinh Lệ trong phòng, cô không ngờ tối nay chị ta sẽ khống chế mà không chạm vào ma túy, có lẽ trong tiềm thức vẫn còn tồn tại mấy phần ý thức bài xích thuốc phiện.
Kiều Trạch vỗ vai cô: Về trước thôi.
Lộ Miểu gật đầu, theo anh đi ra ngoài, vừa đến cửa thì điện thoại vang lên.
Lộ Miểu bắt máy, không ngờ là điện thoại của Mân Mân.
Trong điện thoại là tiếng tủi thân và sợ hãi của Châu Mân Mân, dường như cô bé đang khóc nức nở: Chị ơi... Chị có thể đến giúp em không, em không biết bố đi đâu hết, em ở nhà một mình sợ lắm... Em không mở cửa ra được, em không ra ngoài được...
Nói xong liền òa khóc.