Chương 27
Sòng bạc bọn họ đang chơi nằm ở đại sảnh khách quý, ở đây có bài trí khu ăn uống.
Lộ Miểu đi theo cô gái váy đỏ lấy cà phê, cô gái váy đỏ chủ động tự giới thiệu: Đúng rồi, tôi là Ngô Man Man, em tên gì?
Lộ Miểu mỉm cười với cô ấy: Em là Lộ Miểu.
Tên hay lắm. Ngô Man Man cười nói, nghiêng đầu nhìn bàn bạc, Sếp em nhìn khá trẻ đấy chứ, đã kết hôn chưa?
Lộ Miểu lắc đầu: Cái này thì chưa.
Ngô Man Man cười: Thế sao không nghĩ đến việc chọn anh ta đi, dáng người phong nhã, ra tay cũng xa hoa.
Anh ấy cũng ra tay xa hoa với đám phụ nữ khác thôi. Lộ Miểu mím môi cười với cô ấy, Đàn ông có tiền mà, cô cũng biết đấy. Chỉ cần thỏa mãn là đủ, không dám nghĩ đến những chuyện đó, dù sao đi nữa bây giờ anh ấy đối xử với tôi cũng không tệ.
Ngô Man Man gật đầu, khá có vẻ cùng cảnh cùng thương*: Quả thật thế, đàn ông có chút tiền, chỉ cần muốn là gái xinh trẻ đẹp đều có đủ, có mấy ai chịu một lòng với một cô gái đâu.
(*Nguyên văn là tinh tinh tương tích, thành ngữ chỉ những người có tính cách, cảnh ngộ giống nhau thường sẽ bảo vệ, đồng tình lẫn nhau.)
Đúng thế, nên đừng suy nghĩ đến mấy thứ có không kia, có thể vét được bao nhiêu thì cứ vét thôi. Lộ Miểu thẳng lưng, quay đầu nhìn Thương Kỳ, Anh ta... là bạn trai chị đấy à? Cảm thấy anh ấy khá thương chị đấy chứ.
Ngô Man Man khẽ cười khì, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu: Đâu có thể chứ. Nói dễ nghe thì là bạn gái, khó nghe thì, chỉ là bạn tình mà thôi.
Rồi nhìn cô một cái: Cũng không khác em là bao.
Đàn ông không có gì tốt đẹp cả.
Lộ Miểu cười mắng, lấy hai ly cà phê với cô ấy, rồi cùng nhau quay về.
Bầu không khí trên bàn bạc đã bắt đầu trở nên gay cấn hồi hộp, trên bàn chỉ còn lại Kiều Trạch và Thương Kỳ.
Số chips trước mặt Kiều Trạch càng lúc càng nhiều, ngược lại chips trước mặt Thương Kỳ ngày càng ít đi.
So với Kiều Trạch bình tĩnh không nhanh không chậm, rõ ràng Thương Kỳ đã sốt vó cả lên, mặt càng lúc càng đanh lại.
Người chia bài là một cô gái trẻ xinh đẹp lạnh lùng, tay chân lanh lẹ, cả quá trình mặt cứ nghiêm nghị.
Đến giây cuối cùng, Kiều Trạch đẩy hết đống chips trước mặt ra, ván này thua, toàn bộ số chips đã thắng vào hết trong tay Thương Kỳ.
Trên gương mặt căng ra của Thương kỳ cuối cùng cũng lộ ý cười nhạt, lúc đứng lên còn chủ động giơ tay ra với Kiều Trạch: Rất vui được gặp.
Kiều Trạch cũng cười, bắt tay với anh ta.
Chơi xong, cô gái chia bài liền thu lại vẻ mặt lạnh lùng khi làm việc, khẽ mỉm cười với hai người: Ván này của anh Kiều và anh Thương quả thật đặc sắc, mọi người khó có duyên gặp nhau ở đây, cùng đi uống một ly nhé?
Lộ Miểu rất tự nhiên sắm vai người phiên dịch, nghiêng đầu cười nhìn sang Kiều Trạch: Đúng thế, khó có cơ hội ở cùng nhau thế này, chi bằng đi uống một ly đi?
Kiều Trạch gật đầu, nhìn sang Thương Kỳ: Ý của anh Thương thì sao?
Ngô Man Man cũng kéo tay Thương Kỳ nài nỉ: Hiếm khi hợp nhau, cùng đi đi mà.
Dường như Thương Kỳ rất nghe lời Ngô Man Man, bản thân cũng là người sảng khoái: Đương nhiên không thành vấn đề, tôi mời khách.
Tầng ba sòng bạc có khu giải trí, Thương Kỳ bảo người ta dọn một phòng bao KTV.
Anh ta là người đã quen với chốn đèn mờ hỗn tạp, trông dáng vẻ có mấy phần anh tuấn, lại mang theo vẻ bất cần của công tử ăn chơi, bản thân cũng không phải kẻ câu nệ tiểu tiết, vừa ngồi xuống ghế liền ôm lấy Ngô man Man, cúi đầu hôn môi cô ấy một cái, mảy may không thèm để ý đến người bên cạnh.
Kiều Trạch cũng ôm Lộ Miểu ngồi xuống, một tay thân mật đặt lên vai cô, đè đầu cô dựa vào ngực mình, tay kia tùy ý khoát lên lưng ghế, quả rất có dáng vẻ của người làm ăn.
Lộ Miểu biết anh đang đóng kịch, nên không tính toán với anh, chỉ mặc anh đùa giỡn.
Thương Kỳ cười: Anh Kiều và bạn gái tình cảm quá.
Thân phận bạn giường này không phải là do Lộ Miểu và Kiều Trạch quyết, mà là cô vì để lôi kéo Ngô Man Man làm quen mà nhất thời nghĩ ra, cô sợ lát nữa Kiều Trạch lại nói gì sai, liền cười ngồi dậy: Tổng giám đốc Thương nói gì thế chứ, em cũng đâu phải bạn gái gì của tổng giám đốc Kiều đâu.
Cầm lấy chai rượu rót ra bốn li, lần lượt đặt trước mặt mấy người, rồi cầm lên một ly, cười kính với Thương Kỳ: Người ta tối đa có 'bốn cái cùng', cùng ăn cùng uống cùng chơi cùng cược.
Kiều Trạch liếc mắt nhìn cô.
Khóe miệng cô trước sau vẫn treo nụ cười nhạt, nhìn Thương Kỳ.
Thương Kỳ cúi người cầm ly rượu lên, chạm vào ly cô, mắt nhìn bàn tay Kiều Trạch đang ôm eo cô đầy ý tứ: Là năm cái cùng mới đúng.
Lộ Miểu hơi khó xử nhưng vẫn cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Ngô Man Man như bất mãn chuyển sang Thương Kỳ: Vậy em đây không phải năm cùng sao?
Không phải đang ăn giấm đấy chứ? Thương Kỳ lại cúi đầu hôn lên môi cô ấy, làm yên lòng con mèo nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô ấy, lúc này mới nhìn sang Kiều Trạch, Anh Kiều làm gì ấy nhỉ?
Khuỷu tay Lộ Miểu tỉnh bơ huých vào sườn Kiều Trạch: Danh thiếp.
Rồi lại cười áy náy với Thương Kỳ: Thật là ngại, tai của sếp em không nhạy lắm, phải nói to mới có thể nghe được.
Thương Kỳ giật mình: Là sau này mới bị chứ? Tôi thấy anh Kiều cũng nói chuyện có khó khăn gì đâu.
Lộ Miểu gật đầu: Vâng ạ, năm trước bị tai nạn xe cộ, nên mới bị thương, đến giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Bác sĩ nói có chữa được không? Ngô Man Man nhìn cô lo âu, Tôi có quen một bác sĩ chuyên chữa trị bệnh về tai, rất nổi tiếng, hồi nào về tôi sẽ giới thiệu với hai người.
Lộ Miểu lập tức cười: Tốt quá, cám ơn chị Man.
Dáng người cô nhỏ, gọi một tiếng chị Man này cũng không khiến Ngô Man Man không vui, trái lại sinh ra mấy phần gần gũi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, rồi sau đó cửa mở ra, là cô gái chia bài ban nãy, cùng đi vào còn có một người đàn ông cao gầy, hai má hơi hóp, nhìn khá nghiêm túc.
Thương Kỳ đứng dậy, chỉ vào người đàn ông cao gầy giới thiệu: Để tôi giới thiệu, đây là bạn tôi, Tô Minh.
Kiều Trạch, Lộ Miểu.
Kiều Trạch đứng lên, bắt tay với Tô Minh.
Cô gái chia bài cười bước lên, tự giới thiệu: Thang Mộc Ngân.
Kiều Trạch cũng khách khí gật đầu với cô ta, Thang Mộc Ngân liền ngồi xuống cạnh Kiều Trạch, không cần quan tâm đến Lộ Miểu bên cạnh, cầm ly rượu lên bắt đầu lôi kéo làm quen.
Ngô Man Man nhìn Lộ Miểu một cái.
Lộ Miểu ngỡ ngàng quay đầu lại, rồi lại ngỡ ngàng nhìn cô ấy, trong mắt còn mang theo dấu hỏi.
Ngô Man Man ném cho cô ánh mắt tiếc không rèn sắt thành thép, sau đó cười duyên với Thương Kỳ: Em vào nhà vệ sinh chút.
Rồi nói với Lộ Miểu: Miểu Miểu, đi cùng không?
Ngô Man Man chủ động hẹn cô, đương nhiên Lộ Miểu sẽ không bỏ qua cơ hội này, cũng đứng dậy đi theo.
Vào nhà vệ sinh, Ngô Man Man không nhịn được căn dặn cô: Cô cẩn thận cô gái họ Thang kia chút đi.
s... Lộ Miểu ngây ngô nhìn cô, Vì sao?
Ngô Man Man nhìn cô trong gương: Có phải cô bị ngốc không thế? Người đàn ông của cô được người ta để ý đến, cô không thấy sao?
Lộ Miểu chợt tỉnh ngộ: À... Nhưng anh ấy cũng đâu phải người đàn ông của em, là người bao nuôi, anh ấy muốn tìm gái em cũng không giữ được.
Ngô Man Man không dám gật bừa với ngôn luận của cô, nhịn không được chọc vào người cô: Đừng vờ ngớ ngẩn, có thể tóm được thì cứ nghĩ cách mà giữ cho chặt vào, bây giờ là bạn giường, ai biết sau này thành kiểu gì, đúng không?
Cô ấy cao hơn một mét bảy, so với Lộ Miểu thì hơn một cái đầu, vóc người trưởng thành xinh đẹp, Lộ Miểu đứng trước mặt cô ấy cứ như một em tóc vàng hoe vừa bước chân vào xã hội, nhưng có thể là do mặt mũi khá vô hại, cả tối tiếp xúcs, tính cách của cô cũng không có chỗ nào khiến người ta ghét, còn hơi đần, thoạt như cô hầu nhỏ, nghe cô nói, không có vẻ gì là uy hiếp, ấn tượng của Ngô Man Man với cô không tệ, nên nhịn không được muốn cảnh tỉnh cô.
Lộ Miểu thẹn thùng gật đầu, cũng không nói có hay không, lúc quay về nhịn không được len lén quan sát Thang Mộc Ngân một phen, quả thật có cảm giác hình như cô ta khá coi trọng Kiều Trạch, cả tối đều tìm Kiều Trạch nói chuyện, nhưng có lẽ không phát hiện người ngồi trước mặt mình là một người điếc, nên luôn tự mình lải nhải, còn Kiều Trạch mãi cũng không thốt một câu, sắc mặt thản nhiên ngồi đó, đến một chữ “ừ” cũng không thèm đáp, nhưng trên mặt cô ấy không hề có nửa phần xấu hổ, trước khi tan cuộc còn đưa cho Kiều Trạch một tờ danh thiếp.
Lộ Miểu nhìn mà không nhịn được thông cảm cho cô ta, người đàn ông cô ta muốn theo đuổi không chỉ là bồ tát không có thất tình lục dục, mà còn là một kẻ điếc, nói đôi ba câu với người bị động còn có thể nhận được hồi âm, nhưng mà nói chuyện với Kiều Trạch, dù lải nhải không ngớt cũng không có ai trả lời.
Cô lo Kiều Trạch tai điếc không để ý đến tờ danh thiếp cô ấy đưa, nên chủ động đưa tay ra lấy.
Lát về em sẽ đưa lại cho sếp.
Nói xong liền thấy Thang Mộc Ngân nhìn cô đầy cảnh giác, nhưng suy cho cùng ở đây nhiều người đang nhìn, với cả trong trường hợp này, đàn ông dẫn bạn gái tới không ít, nên khách khí cười: Làm phiền rồi.
Về lại phòng, Lộ Miểu đưa danh thiếp cho Kiều Trạch: Hoa đào của anh đó.
Kiều Trạch không thèm nhìn: Vất đi.
Người đứng thẳng trước bàn, quay đầu nhìn cô: Cô ngồi đó cả tối, không lo làm chuyện chính, lại đi cản hoa đào hộ tôi?
... Lộ Miểu căm tức, quơ quơ tờ danh thiếp trong tay, Tôi giúp anh cản hoa đào hồi nào? Số điện thoại của người ta tôi đều lấy về cho anh còn gì.
Lại nhịn không được nói: Cô Thang kia cũng thật không dễ dàng gì, còn tâm sự nửa ngày với một kẻ điếc nữa chứ.
Kiều Trạch duỗi tay ra, nắm lấy tay cô xách đến trước mặt: Trọng điểm sai rồi.
Rồi nói: Thời gian hỏi đáp, tối nay bọn họ trò chuyện những gì, trọng điểm là gì?
... Lần này Lộ Miểu không để tâm thật, cô tưởng chỉ cần lôi kéo làm quen, nào biết đến uống rượu cũng đưa vào bài kiểm tra.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nhíu mày nhìn anh: Chẳng phải tôi vẫn chưa ký tên vào bản thỏa thuận sao? Sao lại để tôi làm việc cho anh?
Đây gọi là kiểm tra. Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, Kiểm tra đầu tiên là để phân tích xem năng lực trinh thám của cô đến đâu, bài kiểm tra thứ hai là để biết khả năng cơ thể cùng khả năng phòng vệ cá nhân. Bây giờ là bài kiểm tra thứ ba, kiểm tra độ ăn ý phối hợp giữa chúng ta.”
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch buông tay cô ra: Rõ ràng chúng ta không đủ ăn ý rồi, tiểu thư năm cùng ạ.
Nói đến hai chữ năm cùng này còn cố tình dừng lại, rồi sau đó nhìn cô một cái đầy ý vị: Đến bạn giường mà cô cũng nghĩ ra được, cô đúng là nhân tài.
Lộ Miểu không phục: Thân phận này không phải dùng tốt hơn so với bạn gái hay vợ sao. Một cô gái nhanh chóng nảy sinh thiện cảm với cô gái lạ khác, phần nhiều là dựa vào cảm giác cùng cảnh cùng thương. Rõ ràng Ngô Man Man và Thương Kỳ không phải quan hệ bạn trai bạn gái bình thường, nếu tôi dùng thân phận bạn gái chính thức của anh tiếp cận cô ấy, có khi cô ấy còn thấy tôi diễu võ dương oai hay xem thường nữa đó, chắc chắn ngay từ đầu sẽ đề phòng tôi. Nhưng nếu tôi và cô ấy không khác nhau lắm, đều là đồ chơi, bạn cặp không lên được bàn tiệc, ngược lại sẽ khiến cô ấy cảm thấy như có tiếng nói chung.”
Đồ chơi? Kiều Trạch như cười như không nhìn cô, Cô hoàn toàn hi sinh bản thân đấy.
Rồi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: Sao cô lại đoán cô ta với Thương Kỳ không phải quan hệ trai gái bình thường?
Tự bọn họ nói lên còn gì. Lúc trưa đi ngang đại sảnh, Ngô Man Man ôm anh ta nũng nịu đòi mua này mua kia, tất cả đều là mấy món đồ quý báu xa xỉ, Thương Kỳ ôm hôn cô ấy cũng khá ngả ngớn phóng đãng, có bạn trai bạn gái bình thường nào như thế đâu. Hơn nữa đối với hoa cỏ dại bên ngoài, đàn ông các anh không phải toàn để mặc họ thích gì thì đòi sao, chứ đâu có hào phóng với vợ mình như thế.
Nói xong liền bị ăn đập vào gáy.
Đừng có nói như cô hiểu đàn ông lắm.
Lộ Miểu phồng má không thèm để ý đến anh: Tôi là nói đàn ông bình thường.
Kiều Trạch không tính toán ý tứ của cô trong lời này, dù sao trong lòng cô anh cũng đã vượt qua khái niêmj nam nữ bình thường.
Anh xoay người cầm laptop trên bàn, bật máy: Thương Kỳ là người phụ trách của công ty đầu tư mạo hiểm Kỳ Tấn, công ty đó chuyên rửa tiền. Ngô Man Man là thư ký riêng kiêm bạn giường của anh ta, hiện nay Tô Minh là trợ thủ đắc lực nhất của anh ta. Cô nghĩ cách đi, xây dựng liên hệ bình thường với Tô Minh.
Lộ Miểu nhíu mày: Việc này với chuyện anh cần điều tra thì có liên quan gì?
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: Rửa tiền là rửa tiền, cô nói có quan hệ không?
Lộ Miểu hơi hiểu.
Hôm Châu Tuấn bị bắt còn có người phụ nữ gọi là chị Nghê, tên khai sinh là Nghê Yến Hồng, chủ yếu giao dịch ma túy loại mới, trên khẩu cung của cô ta có nhắc đến qua lại làm ăn với đầu tư mạo hiểm Kỳ Tấn, vừa khéo, manh mối năm trước của chúng tôi, cũng đứt gãy ở chỗ đầu tư mạo hiểm Kỳ Tấn này.
Lộ Miểu gật đầu rõ ràng: Bây giờ anh thật sự muốn hợp tác với tôi?
Chỉ là làm thí nghiệm độ ăn ý phối hợp giữa tôi và cô thôi. Kiều Trạch nói, Nên cô còn một cơ hội lựa chọn nữa, tôi cũng thế.
Cô chọn tôi, hoặc tôi chọn cô, đều phải xem biểu hiện của cô. Kiều Trạch gấp laptop lại, Được rồi, đi tắm trước đi, tiểu thư năm cùng ạ.
... Lộ Miểu không nói gì, Tôi chỉ nói tôi là bốn cùng.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn giường lớn: Tôi cho phép cô năm cùng.
Lộ Miểu không đẻ ý đến nh, tắm rửa xong đi ra, Kiều Trạch vẫn còn bận rộn trước máy tính, cô không quấy rầy anh, yên lặng sấy tóc, không lên tiếng mở tủ quần áo ra, lấy ra giường chăn mền trong tủ ra.
Kiều Trạch cũng vừa lúc xong việc, mới quay đầu lại đã thấy cô cúi người trải chăn trên thảm sàn, đuôi mày anh hơi nhướng lên: Làm gì thế?
Đi nghỉ chứ làm gì. Lộ Miểu quay đầu nhìn anh, chỉ vào giường, Giường tặng lại cho anh.
Kiều Trạch: ...
Anh đi đến lấy lại chăn mền: Con gái sao nằm ngủ dưới đất được.
Lộ Miểu nhìn dáng người cao của anh: Không lẽ anh ngủ à, chăn không đủ dài.
Tôi không ngủ trên sàn. Kiều Trạch nhét chăn mền vào lại tủ quần áo, quay đầu nhìn chiếc giường lớn rộng hai mét, Trong mắt cô tôi đều thành Phật đến nơi rồi, còn sợ Phật tổ có mưu đồ quấy rối với cô sao?
Lộ Miểu: ...
Chương 28
Kiều Trạch ném bộ chăn ra lên giường, chỉ vào đằng trong: Cô ngủ trong đó.
Giường rất rộng, chăn mền mỗi người lại một cái.
Lộ Miểu nghĩ ngợi, rồi đồng ý, quấn chăn rúc vào góc mép giường.
Lúc Kiều Trạch tắm gội xong đi ra, trông thấy cô đã ngủ, ôm chăn, cả người cuộn tròn như tôm.
Kiều Trạch nằm xuống ở phía giường còn lại.
Đưa cô theo, đặt phòng một giường cũng không phải vì gì khác, chỉ là vì công việc, để che dấu tai mắt người ta mà thôi.
Mặc dù hai người nằm chung giường, nhưng chiếc giường rộng đến hai mét, mỗi người ôm chăn gác một góc, thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến nhau.
Kiều Trạch sớm lâm vào giấc ngủ, nhưng đến nửa đêm lại tỉnh dậy vì giường rung lên.
Theo thói quen nghề nghiệp, tính cảnh giác của anh từ trước đến nay rất cao, cho dù bây giờ nghe không được, nhưng một chấn động nhỏ thôi vẫn sẽ ảnh hưởng đến anh.
Anh nhanh chóng mở mắt, trừ tiếng chấn động nhỏ của ván giường ra, còn có cả tiếng rên khe khẽ.
Âm thanh này vọng lại từ chỗ Lộ Miểu.
Hình như cô gặp ác mộng, cả người gần như cuộn tròn thành quả bóng, rúc vào trong chăn, tay chân thỉnh thoảng lại xé gì đó, miệng phát ra âm thanh kì quái.
Kiều Trạch nhớ lại buổi tối khi cô phát hiện ra thi thể mục rữa ở nhà nghỉ, cũng phát ra tiếng kì quái hệt như thế này, lúc ấy anh cho là cô vì chuyện thi thể mà mơ thấy ác mộng, còn nói thẳng tố chất tâm lí của cô không vững, nhưng hai ngày qua không có chuyện gì quá đáng để đêm mơ, hơn nữa tình trạng của cô cũng luôn ổn định.
Kiều Trạch vỗ nhẹ lên ván giường: Lộ Miểu?
Cô không dậy, vẫn cuộn tròn trong chăn như cũ.
Lộ Miểu? Kiều Trạch lại nâng cao giọng, nhưng vẫn không đánh thức cô dậy được.
Kiều Trạch không thể không vén chăn, mở đèn đầu giường, xoay người sang cô, kéo chăn cô ra.
Quả thật cô như gặp ác mộng.
Kiều Trạch không biết cô đang gặp ác mộng gì, cả người cô gần như cuộn tròn, giống bào thai trong bụng mẹ, một tư thế bảo vệ bản thân tuyệt đối, cả người run rẩy, hai tay dùng sức gập lại, giống như đang đối kháng với thứ nào đó, sắc mặt tái nhợt đến mức làm người ta giật mình, hai mắt nhắm chặt, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, lăn dài không tiếng động, môi bị răng cắn gần như trở nên trắng bệch, gương mặt bất lực lại đau đớn.
So với những lúc cô tỉnh táo, hoàn toàn không giống.
Ngốc nghếch cũng tốt, ngẩn ngơ cũng được, hoặc cứ là dáng vẻ cười nhạt ấy, dù sao nhìn cũng tràn đầy sức sống trẻ trung, không như bây giờ, đến cả bóng lưng cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng bi thương không nên có ở độ tuổi này của cô.
Đột nhiên Kiều Trạch nhớ lại hai ngày trước, anh hỏi cô vì sao cứ cố chấp vào đội truy bắt ma túy, cô cẩn thận hỏi anh, có thể không trả lời được không.
Trong mắt cô cất giấu câu chuyện cũ.
Kiều Trạch khẽ than, vỗ nhẹ lên vai cô: Lộ Miểu?
Cô vẫn không chịu tỉnh, vẫn bị vùi trong ác mộng, răng cắn chặt môi dưới, nước mắt thấm ướt cả ra giường dưới người cô, cô lại hoàn toàn không có ý thức.
Anh khẽ lật người cô ra, cơ thể cô theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, cả người gần như chôn vào trước ngực anh, giống con mèo láu lỉnh.
Tay Kiều Trạch định đẩy cô ra thì bất chợt dừng lại, ánh mắt phức tạp cụp xuống nhìn cô.
Nếp nhăn giữa ấn đường cô từ từ giãn ra, nhưng lệ châu vẫn còn đọng lại nơi đó.
Tay Kiều Trạch đặt trên vai cô, lại đổi thành rơi lên lưng cô, khẽ khàng ôm cô vào trước ngực, cô dần dần yên giấc trở lại.
Cả đêm Kiều Trạch không ngủ.
Sáng hôm sau theo thói quen Lộ Miểu dậy sớm, mới sáu giờ đã bị đồng hồ sinh học gọi tỉnh, vừa mở mắt đã cảm thấy không thích hợp, cô đang làm tổ trong lòng Kiều Trạch.
Khi thông tin này vừa chui vào đại não cô, cô thất kinh thụt lùi về sau, giây tiếp theo kéo luôn chăn ra khỏi người Kiều Trạch, cả người lập tức trở nên lúng túng.
Kiều Trạch rất bình tĩnh, từ đầu chí cuối, đôi mắt sâu hoắm yên lặng nhìn cô, như đang tìm hiểu, lại như trầm tư.
Lộ Miểu không thể nói rõ, chỉ cảm thấy hôm nay anh hơi khác, ánh mắt nhìn cô còn mang theo mấy phần suy nghĩ cẩn thận, thậm chí không giống dáng vẻ tranh cãi với cô như hôm qua, chỉ trầm mặc im lặng nhìn cô.
Lộ Miểu bị anh nhìn thành ra không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, gãi đầu đổi đề tài.
Chuyện này... Xin lỗi... Cô không giải thích rõ được, Tướng ngủ của tôi... Có thể không tốt lắm.
Cô luôn biết tướng ngủ của mình không tốt, nhiều lúc rõ ràng trước khi ngủ cô nằm ở phía này, đến hôm sau tỉnh lại lại thành ngủ ở bên kia, có khi thậm chí không biết thế nào mà nằm ngã trên sô pha nữa.
Chuyện đó... Hẳn tôi không bị mộng du đấy chứ? Cô dè dặt nhìn anh, hỏi.
Không có. Anh lạnh giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt trên mặt cô, như muốn nhìn thấu cô vậy.
Lộ Miểu ở chung với Kiều Trạch chưa từng mất tự nhiên bao giờ, nhưng ánh mắt của anh, sự im lặng của anh vào lúc này, lại khiến cô cảm thấy áp lực.
Cô thậm chí không dám đón ánh mắt anh.
Tôi... vào rửa mặt trước đây. Cúi đầu nói, cô vội vàng nhảy xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Từ đầu đến cuối Kiều Trạch chỉ ngồi dựa vào đầu giường, nét mặt im lặng sa sầm, trên mặt mang theo vẻ suy nghĩ xâu xa.
Lộ Miểu rửa mặt chải đầu xong đi ra, phát hiện anh vẫn duy trì tư thế vẻ mặt đó, điều này làm cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh như bình thường được.
Cô bất giác cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, im lặng ngồi trước gương trang điểm, thoa đồ dưỡng da.
Cuối cùng Kiều Trạch cũng đứng dậy, im lặng đi rửa mặt.
Lộ Miểu len lén đưa mắt nhìn nhà vệ sinh, rồi lại lén thu lại tầm mắt, Kiều Trạch như thế khiến cô hơi sợ, cô không dám hỏi anh, liệu có phải tối qua cô đã làm chuyện gì cực kì bi thảm với anh hay không.
Cô ngủ như chết, hoàn toàn không có ấn tượng.
Kiều Trạch nhanh chóng bước ra.
Lát nữa đi ăn sáng, sau đó đến sòng bạc làm một vòng, đến chiều đi chơi golf với Thương Kỳ Ngô Man Man.
Lộ Miểu ờ, lén nhìn Kiều Trạch, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, lại có chút xa cách, không dám hỏi nhiều, chỉ biết làm theo ý anh.
Lúc ăn sáng, Lộ Miểu cảm giác rất rõ, Kiều Trạch không có vẻ hiền hòa của hôm qua.
Anh đúng là hay thay đổi khí chất, hoặc lười biếng hoặc nhàn hạ hoặc lạnh lùng hoặc nghiêm túc, mỗi đặc chất anh bày ra đều khác nhau, cũng mang đến cảm giác khoảng cách khác nhau.
Anh bây giờ là lạnh lùng mà xa cách, điều này làm cô không dám càn quấy tùy tiện, im lặng cơm nước với anh xong, rồi cùng đến sòng bạc với anh.
Bọn họ không có chút bất ngờ nào khi gặp Thương Kỳ và Ngô Man Man ở đây.
Hai người họ cũng vừa ăn sáng xong, thuận đường đến thăm thú sòng bạc.
Cả Thương Kỳ lẫn Kiều Trạch đều không có tâm trí làm ván bài, chỉ dẫn theo bạn gái dừng chân ở khu khách nghỉ ngơi.
Kiều Trạch của hôm nay không giống trước, Lộ Miểu cũng không dám ngồi dựa vào người anh như hôm qua nữa, chỉ ngồi một cách quy củ, rồi sau đó thân thiết hỏi anh có muốn cà phê không, nhanh chóng đứng dậy đi lấy cà phê cho mọi người.
Giờ này ở khu ăn uống không đông lắm, Lộ Miểu lấy bốn ly cà phê xong, xoay người toan đi về phía khu nghỉ ngơi, không ngờ lúc xoay người lại đang suy nghĩ, không ngẩng đầu, khay đụng phải người ta, cà phê bắn ra, còn dính lên người.
Tôi xin lỗi tôi xin lỗi. Lộ Miểu theo bản năng nói xin lỗi, ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, đối phương đã lên tiếng trước.
Lộ Miểu?
Lộ Miểu kinh ngạc nhìn bà ta, rồi sau đó sửng sốt, người đến là Từ phu nhân, từng là mẹ của cô, Trần Kỳ.
Đi cùng còn có chồng bà ấy là Từ Dương, cùng với Từ Gia Thiên cô con gái nhà họ Từ.
Lộ Miểu không biết làm sao chỉ một ánh mắt mà bọn họ đã nhận ra cô, đã nhiều năm cô chưa gặp lại họ, cô cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lí để mà gặp họ, lập tức sững sờ tại chỗ.
Trần Kỳ ngạc nhiên nhìn cô: Sao cô lại ở đây?
Rồi nhìn khay cô đang bưng, nhíu mày: Phục vụ ư?
Kiều Trạch ngồi ở chỗ đối diện, cách không xa, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt tái nhợt của cô, giật mình nhìn ba người đang chặn đường.
Anh khẽ nhíu mày, áy náy ném một câu xin lỗi, tôi đi đây chút với Thương Kỳ, rồi đứng dậy, đi về phía Lộ Miểu.