Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 45: Chương 45




Chương 73

Từ tối qua lúc ở dưới nhà Từ Gia Diên, trong khoảnh khắc Kiều Trạch trông thấy hai người dán lên cửa ôm hôn kịch liệt, đột nhiên trái tim như bị người ta đập liên tục, đập đến mức tim anh rơi thẳng xuống.

Trong vòng một phút ngắn ngủn đi lên lầu, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói, cô ấy yêu Từ Gia Diên? Thì ra cô ấy yêu Từ Gia Diên sao?

Hơn nữa ánh mắt xấu hổ lẩn tránh của cô khi nhìn dấu răng trên cổ, không ngừng tăng thêm suy đoán của anh.

Anh không sợ cô kém nhạy bén, nhưng lo rằng khi cô dần thoát khỏi cái chậm chạp đó, thì trong lòng cô đã có người khác mất rồi.

Khi cô nói mình cần ở lại chăm sóc anh ta thì lòng anh đã rơi xuống cùng cực, sự ung dung từ trước đến nay của anh đã bắt đầu trở nên không rõ ràng.

Từ Gia Diên làm bạn bên cạnh cô nhiều năm, bất tri bất giác thay đổi ảnh hưởng đến cô, anh không biết liệu có phải từ lúc anh không phát hiện ra thì cô đã yêu Từ Gia Diên rồi hay không, hoặc chỉ bởi vì thân phận anh trai của Từ Gia Diên và cả quá khứ giữa cô với nhà họ Từ, nên mới khiến cô đè nén phần tình cảm này lại, mà tối qua chỉ là một lần bộc phát giữa bọn họ.

Trong mấy giây anh nhìn thẳng vào mắt cô, rất nhiều hình ảnh chung giữa họ lướt qua trong đầu.

Lần đầu anh hôn cô, sự kháng cự của cô.

Anh ép hỏi cô rốt cuộc có cảm giác với mình hay không, vẻ mặt bối rối mờ mịt của cô.

Cho đến nay anh đều tự nhận là mình hiểu cô, anh chỉ cho rằng cô ngốc nghếch, không thông suốt mà thôi.

Anh có thể kiên nhẫn đợi cô thông suốt, chỉ riêng không thể chấp nhận được việc trong lòng cô đã có người đàn ông khác.

Anh tự nói với mình rằng, anh không có lập trường ngăn cấm cô thích ai, điều kiện đầu tiên với điều kiện tiên quyết là cô không làm ảnh hưởng đến công việc, thì anh không thể nào ngăn cô được, cho dù lúc trước anh ép cô ký tên lên bản thỏa thuận, nhưng cũng chỉ có thể hạn chế hành vi, còn người trong lòng thì không ràng buộc được.

Ngay từ đầu anh cũng chỉ dựa vào công việc mà cân nhắc. Nghĩ đến công việc, nghĩ đến bản thỏa thuận kia, trong nháy mắt đó lý trí đã để anh minh mẫn lại, anh hẳn phải lấy công việc làm trọng, anh cũng nên tôn trọng lựa chọn của cô.

Nên anh mới để cô một mình ở lại nhà Từ Gia Diên.

Trên đường về nhà, suốt cả một tối đó, trong lòng anh vẫn không thể bình tĩnh lại như trước.

Anh rất rõ ràng, anh thích cô. Thoạt nhìn người không có gì thu hút, nhưng sớm chiều bên nhau, bất tri bất giác đã gắn vào tim, thậm chí anh còn mất tự giác quá mức, bản năng để cô về dưới đôi cánh, để cô trở thành của mình, làm ảnh hưởng đến nguyên tắc mà chính mình đã đề ra, nhưng rồi lại bằng lòng nghĩ, cô cũng sẽ như anh, từ từ mà để ý.

Anh có thể hiểu được bóng ma tâm lý của cô, thậm chí anh cố tình không đâm thủng nó, chỉ nghĩ dùng cách nước nóng đun ếch, để mọi chuyện nước chảy thành sông, mỗi bước đi của anh đều tính toán kĩ lưỡng, dùng sức cầm nắm, chỉ riêng tính sai một bước, đó là có thể Từ Gia Diên có ý nghĩa với cô.

Cũng đều là nước nóng, vài tháng so với vài năm, anh đã thua trên trục thời gian rồi.

Cả đêm qua anh không hề chợp mắt, hình ảnh cô cùng Từ Gia Diên dây dưa kịch liệt cứ tái hiện trong đầu anh, khiến anh mấy lần đã cầm lấy chìa khóa xe, muốn bất chấp cướp người về, nhưng rồi lý trí lại ép mình phải đặt chìa khóa xuống.

Anh nghĩ, anh thích cô, nhưng không đến mức không phải cô thì không được, sẽ ra nông nỗi cưỡng ép chiếm đoạt cô. Anh tôn trọng toàn bộ lựa chọn của cô, nhưng nếu hành vi của cô trái với bản thỏa thuận, ảnh hưởng đến công việc, thì tất cả đều dựa vào quy định cả.

Vào buổi sáng trước khi cô quay về, quả thật anh đã nghĩ như vậy.

Anh ngồi ở sô pha phòng khách suốt đêm, lòng bị dày vò không cách nào ngủ nổi.

Vào sáng cô về, cô rất cẩn thận, lén lút vội vàng muốn đi tắm.

Trong khoảnh khắc đó, sợi dây mang tên lý trí trong đầu anh gần như đứt bung, suýt nữa anh đã muốn bất chấp tất cả chất vấn cô, rốt cuộc tối qua cô với Từ Gia Diên là thế nào.

Anh kiềm chế, anh tự nói với mình nhiều lần rằng, cô không thể có gì với Từ Gia Diên được, một người đầu toàn rễ, chỉ biết đến nhiệm vụ, căn bản cô không thể nào làm bậy được.

Cho dù Từ Gia Diên có cố chấp, nếu cô không chống cự thì đó là tự do của cô, anh không có quyền can thiệp, mục đích của anh chỉ có một, đó là để nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi.

Suốt cả ngày anh đã nghĩ, anh nên tìm một cơ hội nói chuyện cùng cô, để xác định lại lần nữa, liệu cô còn đồng ý, còn thích hợp nhiệm vụ này hay không. Anh không thể vì phỏng đoán của mình mà phủ nhận sự cố gắng của cô trong khoảng thời gian này.

Đến chiều khi cô gọi anh báo cáo hành tung của mình, thì anh nghĩ, dựa vào cấp trên, vào lập trường hợp tác, trước khi chấm dứt hợp tác, anh có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cô.

Nên khi anh đến nhà hàng nơi cô dùng cơm, anh ngồi trong xe ngay cửa để chờ cô ra, cũng chuẩn bị cho việc bất cứ lúc nào cô có thể cầu cứu, nhưng anh không ngờ khi người đi ra, lại đi cùng với Từ Gia Diên, hệt một cặp tình nhân, cùng nhau tản bộ, rồi nhẹ nhàng ôm nhau.

Bây giờ anh đang ngồi trong xe, nhìn hai người ở cách đó không xa, nhìn từ mặt bên mà nói, anh không thấy rõ môi của họ, tất cũng không thấy được họ nói gì, chỉ có thể thấy dáng vẻ cô ngẩng đầu nhìn anh ta. Bước đến đầu đường, nắng chiều khẽ xuống đây, một ngẩng đầu một cúi đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nhau, năm tháng dường như tĩnh lặng.

Kiều Trạch xoay đầu đi, tay nắm chặt vô lăng, rồi lại buông lỏng ra, nhắm chặt ha mắt, đến khi mở mắt ra thì không biết hai người họ đã rời nhau lúc nào, đang đi về phía này, Lộ Miểu thấy anh.

Anh thấy bước chân cô dừng lại, cùng vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên xẹt qua mặt cô.

Từ Gia Diên cũng nhanh chóng phát hiện ra cô không được tự nhiên, theo tầm nhìn mải miết của cô đưa mắt về bên này, bước chân cũng dừng lại.

Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe.

Lộ Miểu không ngờ anh lại ở đây, cô không biết anh đến bao lâu rồi, ánh mắt bình tĩnh của anh không hiểu sao lại khiến cô hoảng hốt, vẻ bình tĩnh này khác hẳn hoàn toàn bình tĩnh của thường ngày, trong mắt anh không hề có nhiệt độ nào, thậm chí cô không dám nhìn anh, chào anh một câu.

Kiều Trạch lên tiếng trước.

Từ Gia Diên cũng khách khí chào hỏi lại, sau đó quay người nhìn Lộ Miểu: Để anh tiễn em về nhé?

Lộ Miểu chần chừ nhìn Kiều Trạch: Không cần đau, em ngồi xe anh ấy về là được rồi.

Từ Gia Diên gật đầu, không cố chấp: Nhớ chú ý an toàn. Về đến nhà thì gọi cho anh.

Lộ Miểu khẽ gật đầu.

Tầm mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt cô một lúc, cuối cùng dời sang chỗ khác, chào tạm biệt Kiều Trạch rồi về.

Chỉ còn lại mình Lộ Miểu và Kiều Trạch ở đó.

Kiều Trạch không nói gì, quay người lên xe.

Lộ Miểu nhìn theo bóng anh một lúc, mấp máy môi, nhưng cũng không thốt điều gì, chỉ đi theo sau anh.

Hôm nay làm việc thế nào? Vừa thắt đai an toàn vào thì Kiều Trạch mở miệng nói, ngữ khí bình tĩnh, hoàn toàn là thái độ giải quyết công việc.

Lộ Miểu cũng không dám nhiều chuyện: Chỉ làm quen nhau rồi tìm hiểu quy trình làm việc, đến tối thì tụ tập ra ngoài đi ăn, coi như là một bữa tiệc chào mừng nhỏ.

Kiều Trạch quay đầu sang nhìn cô: Uống nhiều rượu không?

Lộ Miểu gật đầu: Liên tục bị chuốc.

Kiều Trạch lại quay sang đánh giá cô một hồi: Không sao chứ?

Lộ Miểu nhẹ nhàng lắc đầu: Không sao.

Kiều Trạch gật đầu, không nói gì thêm.

Không khí trong xe trở nên nặng nề hơn.

Lộ Miểu lén nhìn anh, lại không hiểu được thái độ của anh, sau một lúc chần chừ thì không nhịn được mở miệng hỏi: Sao anh lại ở đây?

Kiều Trạch: Tôi không hi vọng có người vào ngày đầu tiên đã xảy ra bất trắc.

Lộ Miểu mấp máy môi, giọng nhỏ dần: Tôi cũng không biết.

Suy nghĩ một chút lại không nhịn được mà giải thích: Vừa nãy anh tôi là đến tìm tôi...

Không cần báo với tôi về vấn đề tình cảm. Kiều Trạch lạnh giọng ngắt lời cô.

Lộ Miểu há miệng, cuối cùng hậm hực rũ mắt, ờ một tiếng, rồi không nói gì.

Lúc về đến nhà, Lộ Miểu đi sát sau lưng Kiều Trạch vào nhà, Lộ Bảo vẫn như trước vui vẻ nhào vào Lộ Miểu, nhưng lần này Lộ Miểu không có tâm trạng chơi với nó, chỉ im lặng theo sát Kiều Trạch, lu ai oán gâu gâu hai tiếng, đi theo Lộ Miểu.

Kiều Trạch vừa quay đầu lại, liền bắt gặp một người một chó, như cái đuôi đi theo sau anh.

Đuôi mày anh thoáng nhíu lại: Còn việc gì?

Lộ Miểu khẽ mở miệng, do dự một lát, rồi sau đó ngẩng đầu hỏi anh: Có phải anh còn giận không?

Trong giọng nói mang theo chút cẩn thận.

Kiều Trạch nhìn cô: Giận cái gì?

Cô cắn môi, không dám hỏi.

Kiều Trạch xoay người rót một ly trà giải rượu, đưa cho cô: Uống chút trà giải rượu đi.

Lộ Miểu nhận lấy, cầm trong hai tay nhưng lại chần chừ không uống.

Kiều Trạch xoay người ngồi xuống sô pha, nhìn cô cầm ly trà đứng một bên không nhúc nhích, im lặng một lát rồi ngẩng đầu hỏi cô: Có phải cô với Từ Gia Diên yêu nhau không?

Lộ Miểu lắc đầu: Chúng tôi không có.

Kiều Trạch gật đầu, hỏi cô: Cô cảm thấy mình còn có thể tiếp tục công việc này không?

Lộ Miểu giật mình: Anh... có ý gì?

Kiều Trạch đứng lên, giọng điệu ôn hòa: Tôi không có ý nào cả, chỉ là hơi lo lắng trạng thái bây giờ của cô, muốn để cô xác định lại, với cô lúc này lệu còn thích hợp tiếp tục công việc hay không.

Lộ Miểu hít mũi: Tôi có thể.

Kiều Trạch gật đầu: Vậy là được rồi.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: Trời không còn sớm nữa, cô đi nghỉ ngơi đi.

Vòng qua người cô, đi về phòng.

Lúc cửa phòng đóng lại, Lộ Miểu có chút giật mình, bỗng trong lòng khó chịu vô cùng.

Cô không biết vì sao Kiều Trạch lại đột nhiên lạnh lùng như thế, có phải vì tối qua, vì Từ Gia Diên hay không, anh không nói gì, cũng chẳng hỏi câu nào, cô không biết nên giải thích thế nào với anh, cô không hề có bất cứ điều gì với Từ Gia Diên, nhưng rồi sợ sau khi giải thích thì chỉ có mình nghĩ ngợi nhiều, căn bản anh không hề có ý đó, đến lúc ấy ngược lại càng thêm xấu hổ, anh đã nói trong lúc hợp tác cấm yêu đương.

Lộ Bảo còn đang ai oán đảo xung quanh cô, trong lòng Lộ Miểu khó chịu, cũng không biết nên làm gì bây giờ, người ngồi xuống nhìn nó, nhưng lại không thể nói gì với nó cả, mà cũng không dám nói, Kiều Trạch còn ở trong nhà chỉ cách một cánh cửa.

Trà giải rượu trong tay đã từ từ nguội lạnh, hơi rượu vẫn chưa tan, men rượu vẫn còn tác dụng, đầu cô hơi đau, nhưng cô không muốn uống, thậm chí còn muốn học theo Từ Gia Diên, trực tiếp uống rượu, muốn nói gì, muốn làm gì thì cứ mạnh dạn nói mạnh dạn làm, đến ngày mai chỉ cần một câu say rượu không nhớ, sẽ có thể rũ bỏ sạch sẽ mọi thứ.

Cô siết chặt ly trà rồi lại buông ra, lỏng đi rồi lại nắm chặt, khẽ cắn môi, dứt khoát đứng lên, lấy một chai rượu trắng trong tủ ra, rót một ly đầy ắp cho mình, một hơi uống hết, rồi lại tiếp một ly nữa, cho đến khi uống hết rượu trong chai.

Người vẫn chưa say, nhưng mấy ly rượu đã xuống bụng, thêm số rượu uống trước đó, bỗng chốc lá gan to hơn.

Cô chống bàn đứng dậy, đi đến gõ cửa phòng Kiều Trạch.

Vừa gõ hai tiếng thì cửa bị giật vào từ bên trong, Kiều Trạch đứng ở cửa, vừa mở cửa ra thì đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô bay đến, lập tức ấn đường nhíu chặt lại.

Sao lại uống rượu? Anh hỏi, thậm chí trong giọng đã có vẻ nghiêm nghị.

Lộ Miểu bị vẻ nghiêm nghị anh dọa, ấp úng một lúc lâu: Tôi... tôi chỉ muốn luyện tửu lượng...

Làm càn! Kiều Trạch trách một tiếng, đi ra ngoài ngâm trà giải rượu cho cô, nhưng vừa đi mấy bước thì góc áo đã bị cô giữ lại từ đằng sau.

Anh quay đầu lại nhìn cô.

Cô đang ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, nhìn như chực khóc.

Sao đến cả anh lại lúc lạnh lúc nóng với tôi thế? Cô hỏi, Tôi làm sai chỗ nào không thể nói rõ với tôi được sao, vì sao mấy người đều như thế...

Giọng khàn khàn nức nở như cây búa, liên tục gõ lên ngực anh, gõ đến mức ngực anh vừa đau vừa siết chặt, gần như không thở nổi, nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Cô hít mũi: Tôi với anh trai tôi có thể ra sao chứ, tôi lại không thích anh ấy...

Chỉ một câu, đã đập vỡ hoàn toàn lý trí của anh, cảm xúc cố kìm nén trong hai ngày qua lập tức sụp đổ, anh gần như không kiềm chế được kéo mạnh cô vào lòng, liên tục hôn cô.

Lộ Miểu bị dọa, cô vẫn chưa có cảm giác say ngất, tuy đầu hỗn loạn, chỉ nói theo bản năng, nhưng không phải hoàn toàn không có ý thức, Kiều Trạch mãnh liệt như thế dọa đến cô, theo bản năng cô muốn vùng vẫy, nhưng lại bị anh giữ chặt cánh tay đặt bên người, anh gần như hung hăng đè cô lên vách tường gần đó, điên cuồng hôn cô, hôn đến mức môi lưỡi cô đau nhức, thế nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, hai tay giữ vai cô, kéo áo xuống, rồi sau đó ôm ngang lấy cô đặt lên giường, người cũng nhanh chóng đè lên, hoàn toàn không để cô hoàn hồn, cũng không cho cô cơ hội né thoát.

Chương 74

Lộ Miểu, tôi muốn em.

Anh nói, giọng nặng trĩu, cơ thể cũng đè sát lên người cô, vùi cả người cô ở trên giường, anh nhìn cô chăm chú, như muốn nuốt lấy cô vào bụng, hai mắt đỏ đậm hung dữ...

Anh nguy hiểm và xa lạ như thế khiến Lộ Miểu hoảng hốt, bất kể là ánh mắt hay lời nói của anh, cũng đều khiến cô không khỏi hoảng sợ, đầu óc rối rắm, hoàn toàn không suy nghĩ được gì khác, chỉ theo bản năng dùng lưng chống lên ván giường, né tránh nguy hiểm.

Anh không để cô trốn, bàn tay luồn vào tóc mai cô, ngón tay hơi dùng sức, khiến cô hơi ngẩng đầu đối mắt với anh.

Em thích tôi. Anh nói, giọng khàn khàn như có thì đó cản trở, Lộ Miểu, em thích tôi. Đúng không?

Như xác nhận, lại như thuyết phục cô, thuyết phục cô thừa nhận, cô thích anh.

Cô thấy mình khe khẽ gật đầu.

Bỗng chốc sau gáy bị siết chặt, một bóng đen bao trùm, miệng hơi mở ra lại bị phủ lên liên tục, gặm cắn, tiến sát, trong sự chiếm đoạt hoàn toàn lại có đó dịu dàng kiềm chế, dùng phương thức dày vò người ta một cách chậm rãi, mạnh mẽ chiếm lấy hơi thở và mềm mại của cô.

Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, ý thức bị cồn xâm chiếm vào lúc bị anh chiếm đoạt vỡ nát như núi băng, trong mơ màng, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh chậm rãi hỏi bên tai cô: Cho tôi, nhé?

Cho... cho cái gì?

Cô mở to đôi mắt mông lùng ngây ngốc nhìn anh, trong lúc hỗn độn không có bất kì ý thức nào, nhưng cơn say lại chậm rãi ùa đến.

Anh khẽ hôn lên môi cô, giọng nặng đi mấy phần, lặp lại câu kia: Lộ Miểu, tôi muốn em.

Cô cứ thế đáp được, cũng không biết mình đang làm gì, tay giơ ra theo bản năng, vén áo sơ mi anh lên.

Bỗng anh không còn kiềm chế được nữa, cầm lấy tay cô đặt sau lưng, liên tục hôn cô, từ môi cô đi đến khóe miệng, bên cổ, xuống đồi ngực... Nụ hôn của anh liên tục rơi xuống, hoàn toàn mất không chế, cũng chẳng có quy tắc.

Chuyện giường chiếu với cô rất là xa lạ, chỉ bị động theo tiết tấu của anh, hoảng sợ, lại rùng mình, người đàn ông ở trước mặt thật lạ quá, anh trút bỏ vẻ lạnh lùng và nghiêm cẩn trước mọi người, trở nên nguy hiểm ngập tràn xâm chiếm, nhưng cũng có chỗ trầm ổn như anh thường này, cùng cách thức chủ đạo tuyệt đối, công thành đoạt đất trên người cô, khiến cô khóc cô hét, khi lùi về phía sau lại bị anh bóp lấy thắt lưng kéo lại, xoa lấy cô rồi hôn, động tác vừa nhanh vừa mạnh, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống, rơi xuống người cô, dung hòa với mồ hôi của cô.

Anh không kiềm chế nổi với cô mất khống chế, khiến hai người như trở thành con thú không biết thỏa mãn là đâu, quấn lấy nhau suốt đêm, cuồng điên một đêm, đến lúc trời hửng sáng mới mệt mỏi ngủ say.

Sáng hôm sau là Lộ Miểu tỉnh dậy trước, đầu đau nhức vì cơn say khiến cô bừng tỉnh, đầu như phình ra, có kim đâm vào.

Cô vừa mở mắt thì lập tức một làn da màu đồng cùng vân da rắn chắc tráng kiện đập vào mắt, một cánh tay dùng sức đang ôm chặt lấy cô, cô kinh hãi đến mức ngây ra tại chỗ.

Kiều Trạch bị động tĩnh của cô đánh thức, đôi mắt mở hờ nhìn cô, người vẫn còn mệt đến vô cùng, lẩm bẩm hỏi cô một câu: Còn sớm mà dậy làm gì?

Rồi lật người lại, kéo hơn nửa người cô từ sau lưng vào lòng, ôm cô ngủ tiếp.

Lộ Miểu sợ đến mức hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ, tay chân cứng đờ, hai mắt mở to, không dám nhúc nhích.

Kiều Trạch đang mệt nhoài cảm nhận rõ cô cứng người, mí mắt khẽ hé mở một đường nhỏ, nhìn cô một cái: Sao thế?

Không... không sao... Đến giọng cô cũng trở nên cứng ngắc, Tôi... tôi đi vệ sinh...

Tay chân luống cuống lăn ra khỏi lòng ngực anh, cánh tay run lên, kéo tấm chăn mỏng cuộn chặt lấy mình, ngồi một đầu cả một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hành hạ một đêm, Kiều Trạch đã sớm mệt đến mức không dậy nổi, chỉ lẩm bẩm dặn cô một câu đừng để bị cảm rồi lại ngủ tiếp.

Suýt nữa Lộ Miểu ngã lăn xuống giường.

Áo quần của anh và cô rải đầy trên nền, khắp nơi đều tản ra mùi vị của phóng túng.

Lộ Miểu chỉ thiếu nước không khóc, giơ đôi tay run rẩy ra, cẩn thận rút nội y từ trong quần của anh ra, ôm lấy chăn, bối rối rời khỏi phòng Kiều Trạch.

Lộ Bảo ở ngay phòng ngoài, đang mở to mắt tha thiết nhìn cô, thấy cô đi ra còn vui mừng sủa mấy tiếng, Lộ Miểu sợ đến mức suỵt với nó, cẩn thận nhón chân vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Cô cực kì không thoải mái, cả người đau nhức, nơi giữa hai chân đau nhức vô cùng, nửa thân trên là những dấu hôn xanh tím, không ngừng nhắc lấy, cô và anh đã phóng túng.

Lộ Miểu không dám cúi đầu nhìn, chuyện tối qua cô vẫn còn lờ mờ nhớ được chút, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đầy cảnh anh hôn cô, điên cuồng ra vào trên người cô, nóng đến mức cô thậm chí không dám ở lâu trong phóng tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Lộ Miểu thấy chai rượu trên bàn, cô nhớ lại việc cô uống rượu để tiếp thêm can đảm.

Cô cũng không biết lúc đó làm sao lại dại thế, không phải muốn tìm anh hỏi rõ sao, kết quả còn chưa hỏi gì, cô còn tìm anh nói một đống câu không rõ đầu rõ đuôi, rồi còn biến thành...

Lộ Miểu không dám nghĩ tiếp, đầu cô lại bắt đầu đau nữa rồi, vì say rượu nên chuyện tối qua cô không nhớ trọn vẹn lắm, chỉ nhớ cô đi gõ cửa, nói lung tung một hồi với anh, sau đó anh hôn cô, thô bạo đặt cô xuống giường...

Cả quá trình này có cảm giác, giống như là... cô quyến rũ Kiều Trạch vậy.

Cô nhớ lại dáng vẻ lúc anh tỉnh táo, trong lòng rất hoảng, hoàn toàn không biết lát nữa nên đối mặt với Kiều Trạch đã tỉnh lại thế nào.

Cô không biết anh sẽ nói cô thế nào, với tính cách cẩn thận của anh, liệu có trách cô không để tâm vào công việc, liệu có thể ghét cô hya không.

Trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua những dáng vẻ có thể có của Kiều Trạch sau khi tỉnh lại, hời hợt, nghiêm mặt, áy náy, bình tĩnh... đủ loại, chỉ riêng không thể nào là dịu dàng được.

Cảm giác này giống như cô ngủ với Kiều Trạch, cho dù rõ ràng cô mới là người bị ngủ, nhưng cũng vì sự chủ động của cô, khiến cô mất trong lúc bất ngờ mất kiểm soát, trở thành tên đầu sỏ gây tội, nên rất có khả năng Kiều Trạch chỉ trích cô.

Theo cô thấy, tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô vì uống rượu mới dẫn đến điều ngoài ý muốn.

Nếu không phải trước đó cô uống rượu, căn bản cô không thể nào bướng bỉnh đòi đáp án từ anh, đầu óc sau khi uống rượu không thể nào so được với đại não tỉnh táo lúc này.

Lộ Miểu chán nản rất muốn biến mất tại chỗ, để khỏi gặp Kiều Trạch nữa.

Lúc quay về phòng thì chuông báo của điện thoại vang lên nhắc nhở cô, hôm nay cô phải đi công tác.

Cô suýt nữa muốn cám ơn Ngô Man Man với Tô Minh, họ đã cho cô một lí do quang minh chính đại biến mất, không cần phải đối mặt với Kiều Trạch tức giận hay thờ ơ sau khi dậy nưa.

Cô lén thu dọn hành lí, lén ra khỏi cửa, thậm chí không dám gọi điện hay nhắn tin cho Kiều Trạch, chỉ để lại cho anh một tờ giấy rồi rời đi.

————

Một tiếng sau khi cô đi, Kiều Trạch mới tỉnh lại.

Tối qua anh hoàn toàn mất khống chế, vừa nới lỏng lý trí, toàn bộ cảm xúc kìm nén hai ngày nay như trút hết ra, phát tiết tất cả lên người cô như trừng phạt. Anh như con thú không thể nào thỏa mãn nỗi, không ngừng muốn cô một lần lại một lần, không ngừng hành hạ khiến cô mệt nhoài, cũng vắt cạn thể lực của anh. Hồi sáng khi cô ngồi dậy thì anh có chút ấn tượng, nhưng thực sự quá mệt, người vẫn còn đó nên khá yên tâm, không nghĩ gì nhiều, thả lỏng ngủ tiếp, đến khi tỉnh lại mới phát hiện bên cạnh đã không còn ai, vị trí trong lòng sớm đã không có người.

Lộ Miểu? Anh nhíu mày gọi tên cô, nhấc người đứng lên, không thấy cô đâu, cũng không nghe thấy hồi âm.

Anh nhíu chặt mày, mở cửa ra, tìm quanh khắp phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.

Trong phòng cũng không có người.

Căn phòng tróng vắng, chăn mền được gấp chỉnh tề, không thấy vali đâu, kể cả quần áo treo trong tủ, một cảnh người không nhà trống.

Một nhóm lửa nhỏ nhen nhóm lên ở ngực.

Kiều Trạch chưa từng nghĩ, tối qua người vẫn còn dưới thân anh nức nở, sáng sớm liền không từ mà biệt rời khỏi anh.

Anh về phòng tìm điện thoại gọi cho cơ, không ngờ đến điện thoại cũng tắt, chạy trốn một cách dứt khoát.

Anh ném điện thoại lên bàn, ngồi xuống sô pha.

Lộ Bảo tung tăng chạy đến gần anh.

Anh nghiêm mặt, hất cằm về phía phòng Lộ Miểu: Cô ấy đâu rồi?

Lộ Bảo xoay người chạy đến bàn ăn, hai chân chó đặt lên trên bàn.

Kiều Trạch nhìn theo động tác nó, trông thấy trên bàn ăn có một tờ giấy được đè lại.

Anh rút ra.

Bên trên là những con chữ xiêu vẹo của Lộ Miểu: Tôi đi công tác, công ty Thương Kỳ, với Tô Minh.

Câu chữ không có vẻ thận trọng thường ngày của cô, Kiều Trạch xem chừng khi ấy cô run tay, vội vàng viết.

Kiều Trạch thở hắt ra, đè nén nhúm lửa trong lòng, xoay người cầm điện thoại, nhắn tin cho cô: Đọc được tin nhắn này thì gọi điện cho tôi.

Hai tiếng sau, Lộ Miểu xuống máy bay thì trông thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của anh.

Cô nắm chặt điện thoại xoắn xuýt với tin nhắn này cả một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám gọi điện cho anh.

Tô Minh đứng ngay cạnh cô, thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại đến sững người, bèn nhìn cô một cái: Sao thế?

Lộ Miểu lắc đầu: Không có gì, chỉ đọc tin thôi.

Cất điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh: Bây giờ chúng ta đi đâu?

Về khách sạn trước đã. Tô Minh nói, cùng cô đi ra bãi xe taxi đợi sẵn bên ngoài, lên xe.

Tối qua gần như Lộ Miểu một đêm không ngủ, vừa nãy trên máy bay cũng chỉ chớp mắt được một lúc, vừa lên xe liền nhịn không được vào cửa kính gật gù.

Tô Mình thấy cô dọc đường toàn ngủ, không nhịn được hỏi: Tối qua ngủ không ngon à?

Lộ Miểu chần chừ rồi gật đầu.

Tô Mình cười: Tổng giám đốc Kiều lợi hại thế ư?

Hai má Lộ Miểu đỏ bừng, không biết anh ta đang cười nhạo mình hay có ý khác.

Cô với Tô Minh không tính là quen thuộc, chỉ là gặp mặt vài lần, trong mắt cô anh ta luôn là người đàn ông cứng nhức, gương mặt gầy nghiêm túc, điều này khiến cô không thể đoán ra anh ta đang nói đùa hay là gì.

Cô với tổng giám đốc Kiều có quan hệ gì? Khi cô đang cân nhắc về anh ta thì đột nhiên Tô Minh mở miệng.

Lộ Miểu cảm thấy câu hỏi của anh ta có chút kì quái.

Cũng như tổng giám đốc Thương với chị Man vậy đó. Cô nói, cô còn nhớ lúc ở Macau, khi mọi người gặp mặt nhau thì có giới thiệu, anh ta là người của Thương Kỳ, hẳn sẽ biết.

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô: Một gã điếc, cô đi theo anh ta không cảm thấy vô nghĩa sao?

Không nghĩ đổi người ư? Anh ta hỏi, rồi chỉ vào mình, Ví dụ như tôi.

Từ đầu đến cuối gương mặt khi nói đều nghiêm túc, Lộ Miểu không đoán được lời này của anh ta có hàm ý đùa giỡn không.

Cô kéo khóe môi: Giám đốc Tô đừng nói đùa nữa.

Tôi nghiêm túc. Quả thật sắc mặt anh ta có vẻ nghiêm túc, Là chê tôi không đẹp trai bằng anh ta? Hay là thấy tôi không đủ tiền?

Khi nói, cơ thể đã nghiêng về phía cô, cánh tay chống lên cửa kính, gần như giam cô vào một góc.

Lộ Miểu thẳng người không cử động, chỉ có chút khó xử cười cười với anh ta: Giám đốc Tô à, chị Man với tổng giám đốc Thương cũng biết quan hệ của tôi với tổng giám đốc Kiều, nếu tôi đi theo anh, bị tổng giám đốc Kiều biết được, anh ấy sẽ không vui, lúc đó làm ăn với bên tổng giám đốc Thương hay chị Man đều không tốt đâu.

Tô Minh: Bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô không nói, tôi không nói, ai biết chứ?

Lộ Miểu đẩy anh ta ra: Anh ấy sẽ biết.

Tô Minh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười, buông cô ra, không quấy rối cô nữa, đến khách sạn thì một người một phòng riêng.

————

Kiều Trạch đợi đến tối cũng không đợi được điện thoại của Lộ Miểu, cũng không có tin nhắn.

Anh đang ở nhà Thẩm Ngộ, tối nay đến tìm anh ta có việc, di động cầm trong tay, đôi lúc không tự chủ cúi đầu nhìn một cái.

Kiều Thời ôm Tiểu Tiểu Kiều ngồi một bên, cô chưa từng trông thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, nhịn không được chọc lên cánh tay anh: Anh chờ điện thoại hả? Là Lộ Miểu?

Kiều Trạch không trả lời cô, đặt điện thoại xuống, vừa đưa tay ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều, vừa nói: Sinh nhật cô nhóc này sắp đến rồi đúng không?

Kiều Thời: Đúng thế. Thẩm Ngộ còn thong thả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con bé đấy.

Kiều Trạch cúi đầu nhéo mặt cô bé: Nha đầu, có muốn quà sinh nhật gì không? Cậu mua cho cháu.

Kiều Thời tiếp lời: Muốn mợ.

Tiểu Tiểu Kiều lập tức bập bõm nói lại: Muốn mợ.

Kiều Trạch liếc Kiều Thời một cái: Cô ấy không bán.

Kiều Thời: ...

Khóe mắt trông thấy điện thoại anh rung lên, bèn nhắc nhở: Bạn gái nhỏ của anh gọi kìa.

Kiều Trạch vội cầm lấy điện thoại, nhưng chỉ là tin nhắn rác, không phải điện thoại của Lộ Miểu.

Anh đoán có lẽ cô sẽ không gọi cho anh, đầu gỗ có đâm cũng không nhúc nhích, huống gì bỏ mặc vào xó không quan tâm.

Anh cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi ra ngoài ban công, vừa gọi điện cho Lộ Miểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.