Chương 89
Lộ Miểu trằn trọc cả nửa đêm, rạng sáng hôm sau mới ngủ được.
Bất kể là cơ thể hay là tâm lí, cô đều có phản ứng dữ dội với chất gây nghiện, nôn đến mức cả người xanh lét.
Kiều Trạch ôm chặt cô, cả đêm không hề chợp mắt, vừa nhắm mắt lại là trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh lúc anh vọt vào văn phòng, một mình cô ôm bàn thảm hại nôn khan, còn những kẻ khác lại vây xung quanh nhìn cô. Gân xanh trên cánh tay hằn lên, lại phải cố sức nén xuống.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, tinh thần của cô rất tệ, thậm chí còn trốn tránh ánh mắt anh.
Lộ Miểu không biết phải đối diện với Kiều Trạch thế nào, tất cả sự bất kham và thảm hại cô đều đã bày ra trước mặt anh rồi.
Lúc mở mắt trông thấy anh, theo bản năng cô cụp mắt xuống.
Em xin lỗi. Rất tự nhiên buột miệng nói ba từ này, vì tối hôm qua khóc lóc ói mửa quá mức nên giọng đã khàn.
Kiều Trạch nghẹn ngào, theo bản năng ôm chặt cô thêm, cúi đầu hôn lên trán cô.
Anh xin lỗi mới đúng. Anh nói, giọng nói luôn rõ ràng của anh lúc này khàn kì lạ, tay vuốt khẽ lên tóc cô như an ủi, ngoài câu xin lỗi ra, anh không biết nên nói gì.
Cả đêm anh đã nghĩ, vì sao không đoán sớm sẽ có người giả cảnh sát, vì sao không đến sớm hơn, cho dù chỉ cần sớm hai phút thôi, cô cũng không phải thành ra...
Tay đặt trên eo cô siết chặt, anh khó mà kiềm chế cúi đầu hôn lên trán cô, Hôm nay đã khá hơn chút nào chưa?
Lộ Miểu gật đầu, không nói gì.
Anh cúi đầu hôn cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, Miểu ngốc, tôi xin lỗi, tối qua tôi nên đến sớm hơn... nói một nửa, cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, không có cách nào nói hết câu được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, từng chút từng chút hôn cô.
Lộ Miểu cảm giác được cảm xúc lên xuống của anh rất rõ, lòng liền mềm đi.
Em không sao mà. Cô cúi đầu nói, nhìn thẳng vào mắt anh, Em nhất định sẽ cai.
Kiều Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi gật đầu: Ừ.
Tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, ôm sát người vào lòng, cằm khẽ đặt lên trán cô, trừ việc trao cô một chiếc ôm dày, thì trước mắt anh không làm gì được.
Giữa trưa anh đưa cô về nhà, thuận tiện cuốn gói đem bộ quần áo ướt sũng của cô đi luôn.
Tối qua anh luống cuống giúp cô lau mồ hôi, quần áo bị cởi ra ném trên sàn chưa kịp dọn, trước khi về mới tìm một túi to nhét quần áo vào đó rồi đem về.
Về đến nhà, Kiều Trạch đi nấu cơm cho cô, Lộ Miểu cầm quần áo ướt đi tắm.
Trước khi để quần áo vào máy giặt, theo thói quen Lộ Miểu thọc tay vào túi áo quần, lật xem trong túi có thứ đồ nào cứng hay không.
Lúc sờ vào túi áo khoác mặc hôm qua thì đầu ngón tay chạm phải một túi nhựa nhỏ mềm, cô bèn lôi nó ra, chính là túi bột tối qua nmm ném cho cô. Cô ta chỉ đổ ra một ít, trong túi vẫn còn lại chút, tối qua lúc cô khó chịu gục ngã xuống thì theo bản năng vớ bậy đồ đạc nhét vào túi.
Lúc đó còn lại một tia tỉnh táo, trong tiềm thức vẫn muốn cầm về xem xét thành phần và độ tinh khiết, với khả năng cai thuốc, đó không phải là vị thuốc phiện mà cô quen thuộc.
Hồi sáng tỉnh dậy thì cô không nhớ ra, bây giờ nhìn thứ đồ trong tay, loại bột trắng mịn như sinh ra từ bàn tay, khiến ngực cô như có kiến cắn vào. Cả người lại bắt đầu khó chịu, nhưng không thể nói rõ không thoải mái ở chỗ nào, tay run run muốn mở túi ra, nhưng rồi giữa chừng lại như bị phỏng tay, bèn vội vàng ném thứ đồ đó đi, cả người thất tha thất thểu bước lùi về sau, đụng vào máy giặt, tiếng động vang lên làm kinh động đến Kiều Trạch ở trong phòng bếp.
Tim anh rơi xuống, ném thứ đồ trong tay đi, nhanh chóng sải bước ra khỏi bếp. Trông thấy cô dựa lưng vào máy giặt, hai tay giữ chặt lấy máy giặt, ánh mắt cũng dán chặt vào túi đồ nhỏ nằm trên sàn nhà, nhìn như mãnh thú, vẻ mặt hoảng sự, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán, khóe miệng cũng run run, cả người run bắn lên, nước mắt vòng quanh nhưng không chảy xuống, cả người nhìn vừa bối rối lại đầy sợ hãi.
Lộ Miểu. Anh đi về phía cô, ôm cô vào lòng.
Cô run rẩy lẩy bẩy, hai tay nhanh chóng giơ lên ôm lấy đầu.
Miểu ngốc, Miểu ngốc... Anh vội vã gọi tên cô, kéo tay cô xuống, côm cô thật chặt, không cho cô cử động.
Cô run lẩy bẩy, hơi dựa vào anh, Em... Em không sao... Ngay cả giọng nói cũng đứt quãng, người vô cùng khó chịu, thật muốn đẩy anh ra quay về phòng. Nhưng anh lại ôm chặt không để cô đi, không cho cô ở một mình, luôn miệng dịu dàng gọi tên cô bên tai, chuyển sang đề tài khác, cùng cô nói chuyện, cố gắng bình ổn giọng nói của mình.
Cô từ từ bình tĩnh lại, anh ôm cô ngồi trên sô pha, nhưng không dám buông cô dù chỉ một giây, chỉ để cô nằm yên trong vòng tay, ôm lấy cô không để cô lộn xộn.
Lộ Miểu không muốn để anh chứng kiến dáng vẻ khổ sở của mình như thế, cả gương mặt gần như chôn trong vòm ngực anh, tóc rối tung lên, che đi vẻ mặt.
Kiều Trạch giơ tay tính gạt tóc cô ra, nhưng cô lại giữ lấy tay anh.
Đừng. Trong giọng nói mơ hồ có tiếng khóc nức nở.
Kiều Trạch không gạt tóc cô ra nữa, cúi đầu hôn lên mái tóc.
Miểu ngốc, dù em có thành ra thế nào, anh cũng chỉ cần em.
Lộ Miểu không nói gì, cả người dựa vào lòng anh không nhúc nhích.
Anh không nói gì tiếp nữa, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô, hỏi: Miểu ngốc, em nói xem, sau này chúng ta nên sinh con gái hay con trai đây?
Đôi khi tôi nghĩ, không bằng sinh con trai đi, dù tôi không có mặt bên cạnh thì vẫn có người bảo vệ tốt cho em.
Nhưng rồi ngẫm lại, lại cảm thấy có khi con gái sẽ khá hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô: Muốn con gái thế nào? Ngơ ngác ngoan ngoãn như em?
Cuối cùng cô cũng đáp lại, giọng rầu rĩ: Có anh mới ngơ ngác.
Tuy có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn là Lộ Miểu mà anh quen thuộc.
Anh gạt tóc cô ra hai bên, cô không chống cự nữa.
Anh cúi đầu hôn cô: Miểu ngốc, đợi vụ án này kết thúc, chúng ta kết hôn ngay nhé, được không?
Lộ Miểu chần chừ một hồi, rồi gật đầu.
Anh ôm chặt cô: Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ làm một kỳ nghỉ dài, đến lúc đó đi khắp trái đất, chỉ hai người chúng ta mà thôi, không cần ai khác cả.
Anh cúi đầu nhìn cô: Em muốn đến nơi nào?
Lộ Miểu chẳng biết gì, cô chưa từng nghĩ xem mình muốn đi đâu.
Không sao, chúng ta có thể từ từ chọn. Anh cầm lấy điện thoại, bật app du lịch lên, cùng xem với cô.
Lộ Miểu nhìn tay anh trượt từng tấm một, vô cùng kiên nhẫn, mỗi một nơi đều kiên nhẫn giới thiệu cho cô, từ khí hậu đến địa lí văn hóa, cùng với sự thật đầy chấn động về nơi anh đã từng đi qua như thế nào.
Giọng anh trước sau luôn trầm thấp dịu dàng, như đang vỗ về lòng ai. Trong tiếng nói dịu dàng của anh, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngủ rất bình thản, vẻ mặt không có nhiều đau khổ.
Khẩu khí bị đè nén ở ngực lúc này cuối cùng đã có thể nhẹ nhàng thở ra, anh cúi đầu hôn lên môi cô, rồi nhìn về túi bột vừa nãy cô ném lên sàn.
Anh không rõ liệu có phải tối qua cô bị bắt hít thứ này không, từ phản ứng của cô mà nhìn, có lẽ gần như thế.
Kiều Trạch đóng chặt hai mắt, gắng đè ép toàn bộ cảm xúc xuống, lúc này mới từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn Lộ Miểu đã ngủ say, nhẹ nhàng buông cô ra, để cô nằm thẳng trên sô pha, kéo chăn đắp cho cô, lúc này mới đứng dậy nhặt túi đồ kia lên.
Ngón tay anh chạm vào thử nếm, không nếm thấy mùi vẹ quen thuộc, bất giác nhíu mày, quay đầu nhìn Lộ Miểu một cái.
Phản ứng với ma túy của cô cũng không quá mãnh liệt, anh không rõ là do cô kiềm chế hay không phải ma túy không phát tác mạnh. Bình thường cô rất nhẫn nại, cũng kiềm chế quá mức, anh không thể nào phán đoán được gì từ phản ứng của cô, rốt cuộc lúc đó cô đã đón nhận đau khổ thế nào.
Anh cũng không đoán được đây là thứ thuốc gì.
Kiều Trạch lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiều, để cậu ta đến đây một chuyến.
Anh nhờ cậu ta cầm túi ma túy đi giám định thành phần và độ tinh khiết.
Đến chiều thì Thẩm Kiều nhắn tin lại cho Kiều Trạch, chỉ có mấy chữ, Ma túy giả.
Phía sau còn đính kèm tin nhắn, là bảng giám định thành phần, có thuốc, nhưng không có thành phần ma túy quen thuộc.
Lúc đó Kiều Trạch đang cùng Lộ Miểu ngồi trên sô pha đọc sách, lúc thấy tin nhắn thì anh bật dậy nhanh như chớp, nhìn Lộ Miểu một cái.
Nghỉ ngơi một buổi sáng đã để cho Lộ Miểu xốc lại tinh thần, giờ bị anh nhìn lại có chút hoảng hốt.
Sao thế? Cô hỏi, từ từ ngồi dậy, căng thẳng nhìn về phía anh.
Kiều Trạch lắc đầu: Không có gì.
Người đứng lên, một tay kéo lấy cô ngồi dậy.
Chúng ta đến bệnh viện một chuyến.
Kiều Trạch đưa Lộ Miểu đi làm xét nghiệm máu và nước tiểu, kết quả kiểm tra cho thấy, toàn bộ đều âm tính, không có ma túy.
Lúc nhận được kết quả xét nghiệm thì cổ họng Kiều Trạch cứ lên xuống, rồi đột ngột xoay người ôm Lộ Miểu vào lòng, ôm rất chặt, cô gần như không thể cử động.
Lộ Miểu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể để mặc anh ôm chặt.
Miểu ngốc à, ma túy tối qua là giả. Anh nhìn cô, Hoặc là nmm chỉ thử, hoặc có người âm thầm đánh tráo ma túy.
Đột nhiên anh nhớ lại tối hôm vây bắt đạo diễn Giải, cậu thanh niên dáng người cao bị thương đào thoát đó.
Lộ Miểu không chú ý đến thần sắc trong mắt anh, sửng sốt cả người, ngẩn ngơ nhìn Kiều Trạch.
Miểu ngốc, em không trúng ma túy! Anh nhìn cô, gằn từng chữ, Ma túy là giả, em không hít ma túy.
Nhưng... Nhưng cô vẫn còn hoảng sợ, phản ứng cơ thể cô đều là chân thật, cô thật sự khó chịu.
Chương 90
Nhưng... Lộ Miểu vẫn hoảng hốt, phản ứng cơ thể của cô rất chân thật, cô thật sự khó chịu. Thậm chí cô lo nghĩ liệu có phải do Kiều Trạch muốn để cô bớt buồn, nên mới thông đồng với bác sĩ tạo bản báo cáo xét nghiệm giả hay không, đây là chuyện Kiều Trạch hoàn toàn có thể làm được.
Lộ Miểu, nếu em thật sự dính phải ma túy, anh cũng sẽ buộc em phải cai nghiện, chứ không phải dùng cái cách giấu đầu hở đuôi này để làm em yên lòng.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Kiều Trạch nhìn cô nói từ tốn, vươn tay ra kéo cô vào lòng.
Miểu ngốc, dù ông trời có quên lãng em nhiều năm như thế, thì vẫn sẽ có một hai lần quan tâm em.
Cúi đầu hôn cô: Tin tôi, nhé?
Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.
Kiều Trạch dẫn cô đi tìm bác sĩ, hỏi nguyên nhân.
Bác sĩ là người Thẩm Kiều giới thiệu, cũng quen biết Kiều Trạch, nghe anh kể qua về tình hình Lộ Miểu xong, chỉ nói là hậu quả của việc ảnh hưởng bởi thuốc và tâm lí.
Biểu hiện triệu chứng hít phải ma túy giả của cô lúc ấy, ngoài ảnh hưởng của đủ loại thuốc trộn lẫn ra, còn có một phần có thể do tâm lí ảnh hưởng. Cô luôn bài xích kháng cự một cách cực đoan với chuyện hít ma túy, khiến cô nảy sinh phản ứng bài trừ mãnh liệt như thế.
Giữa chừng thì có cuộc gọi đến điện thoại Lộ Miểu, cô đi ra ngoài nghe máy.
Bác sĩ đưa mắt nhìn về phía cửa, đè thấp giọng xuống, hỏi Kiều Trạch: Phản ứng bài trừ của cơ thể cô ấy có chỗ khác với người thường, bình thường mà nói thì không hẳn có phản ứng dữ dội đến thế. Có phải trước đây cô ấy từng chịu tổn thương giống thế hay có bóng ma tâm lí gì không?
Bất giác Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu ở bên ngoài, lắc đầu: Tôi cũng không rõ.
Bác sĩ thở dài: Để ý đến mặt này của cô ấy nhiều hơn nữa đi, rõ ràng cô ấy cho thấy rõ nguyên nhân vì tâm lí.
Kiều Trạch gật đầu.
Trò chuyện thêm một lát, anh dẫn Lộ Miểu đi về trước, trực tiếp về bên nhà anh, thuận đường cũng đón Lộ Bảo về.
Chuyện này xảy ra, anh thật sự lo cô chỉ có một mình, tuy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng nghĩ đến vẫn thật đáng sợ.
Vừa về đến nhà, Lộ Miểu lập tức đi tìm thức ăn cho Lộ Bảo.
Kiều Trạch nhìn cô ngồi xổm trên đất đút Lộ Bảo ăn, lại nhớ đến vấn đề mà bác sĩ nói lúc nãy, nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi rồi ngồi xuống cạnh cô, lấy một ít thức ăn trong bát ném cho Lộ Bảo, rồi lúc này mới quay đầu sang nhìn cô.
Lộ Miểu, không phải trước kia em cũng bị người ta ép hít ma túy đấy chứ?
Lộ Miểu dừng tay, rũ mắt xuống, gật đầu: Ừm.
Kiều Trạch: Có hít không?
Lộ Miểu lắc đầu: Không có.
Im lặng một lát mới thấp giọng nói: Người đó bắt chéo hai tay em ra sau lưng, lấy thứ kia ra bắt em hít, lúc đó có em trai em ở đấy nữa, thứ kia bị em ấy cướp mất. Lúc đó em ấy cũng vừa bị ép phải hít xong, giật lấy rồi hít một hơi lớn ngay trước mặt em. Hít xong rồi tình trạng em ấy rất tệ, cứ nôn mãi, đồng tử rời rạc...
Cô hít mũi: Tối hôm ấy lúc em vừa chạm vào thứ đó thì vô cùng khó chịu, tuy anh ta đã bị ma túy khống chế đến mức thần trí không rõ, nhưng vẫn cố chấp đỡ tia lí trí cuối cùng, có chết cũng không để em chạm vào, em lại...
Cô không nói thêm gì nữa, cũng không khóc lóc, chỉ vô cùng bình tĩnh.
Kiều Trạch nhìn cô một lúc: Người đó là ai?
Một người... nói thích em, tên anh ta là Nhậm Vũ. Lộ Miểu dừng lại, Là ông chủ tiệm cơm mà em trai làm thêm, có lẽ là tay buôn ma túy. Có lần đi tìm em trai thì em đụng phải anh ta. Em không biết vì sao anh ta lại thích em, lúc nào cũng muốn thành đôi với em. Lúc đó em mới học cấp hai, không dám yêu đương, cũng rất sợ anh ta nên không muốn. Vừa hay lúc đó quan hệ giữa Trương Khởi với em trai em rất tốt, hắn ta lại là một tên lưu manh thích theo đuổi nữ sinh không ngừng, cũng không hiểu vì sao lại chặn trước cổng trường bọn em, nói muốn theo đuổi em, nói chung là làm chuyện rối tung lên đồn thổi bậy bạ rơi vào tay anh ta, sau đó anh ta liền...
Dù sao thì... cũng thật kì lạ, có một vài người vừa nói thích anh, một bên lại gây rối anh, thậm chí còn hủy hoại anh và cả gia đình anh chỉ để chứng minh sự quan tâm của mình. Cô nhìn anh nói, Nên đôi lúc căn bản em không biết vì sao người khác phải thích em, em rất sợ mà cũng rất ghét người khác nói thích em, em luôn không biết sau khi được người ta thích liệu có xảy ra chuyện gì không.
Kiều Trạch nhớ lại lần đầu tiên hôn cô thì cô đã nói, đừng thích cô.
Bây giờ gã ta ở đâu? Anh hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu: Em không biết. Sau đêm hôm đó, anh ta với em trai em liền mất tích, em không biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, em thì bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện rồi.
Kiều Trạch: Trước khi em bất tỉnh thì đã xảy ra chuyện gì?
Lộ Miểu ngập ngừng: Người đó thật sự rất tức giận, ép em làm một số chuyện em không muốn làm, lấy em trai ra uy hiếp em các kiểu.
Cô nói rất sơ sài, cô không muốn nhớ lại nhiều.
Kiều Trạch cũng không ép cô: Lúc ấy không báo cảnh sát sao?
Lúc đó điện thoại bị cướp, vừa lúc trước đó em với anh trai mới gọi điện xong, chỉ kịp gọi lại cho anh ấy. Sau đó anh ấy báo cảnh sát giúp, cũng là anh ấy giúp xử lí chuyện.
Kiều Trạch: Có ghi lại khẩu cung không?
Lộ Miểu gật đầu: Có ghi rồi. Nhưng lúc đó không có tin tức gì, nên em mới muốn làm cảnh sát.
Lúc đó trường học đưa tin rất chậm, cũng vì chuyện đó nên em đặc biệt ghét ma túy với tay buôn. Nhậm Vũ cũng như thế, chạy rồi không còn người quan tâm. Em không cam lòng, rất muốn đưa người như anh ta ra trước công lí, nên mới học lại thi vào học viện cảnh sát.
Kiều Trạch nhíu mày, trước khi anh tái bổ nhiệm Lộ Miểu thì đã nhờ bên Tiếu Trạm điều tra qua tư liệu về Lộ Miểu, không thấy tài liệu nào ghi việc lập hồ sơ báo cảnh sát.
Ngày hôm sau anh lại lần nữa tra xét hồ sơ báo án năm đó, không kiểm tra được tài liệu báo cảnh sát nào của Lộ Miểu hay Từ Gia Diên, cũng không có khẩu cung của Lộ Miểu.
Nói cách khác, năm đó Từ Gia Diên không hề báo cảnh sát.