Chương 113
Anh Từ. Kiều Trạch thản nhiên gật đầu, rồi nhìn Lộ Miểu, Em đặc biệt hẹn tôi đến đây, là vì để muốn tôi xem cảnh em với người đàn ông khác tình chàng ý thiếp sao?
... Lộ Miểu mờ mịt không theo kịp suy nghĩ của anh, ngây ngốc nhìn anh.
Sắc mặt Kiều Trạch lạnh lùng: Chúc mừng, em đạt được mục đích rồi.
Thu vẻ mặt lại, anh thờ ơ xoay người đi xuống lầu, không chút lưu luyến.
Ánh mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt Lộ Miểu: Sao lại thế này...
Anh ấy... Đầu óc Lộ Miểu không theo kịp, cẩn thận nhớ lại lời Kiều Trạch mới nói, dường như anh cố ý nhấn mạnh là cô hẹn anh đến.
Có lẽ là cáu rồi... Lộ Miểu nói, khẽ mím môi trông có vẻ oan ức, cô không biết tình huống ra sao, nhưng Kiều Trạch không phải người vô duyên vô cớ phát cáu với cô, biểu hiện của anh quá khác thường, cô nghĩ có lẽ anh không muốn để lộ ra nguyên nhân mà mình xuất hiện ở đây, thế là theo lời của anh mà che dấu, Vốn để anh ấy đến đây đón em, có thể do thấy chúng ta như thế... nên ghen.
Thuận thế lấy áo khoác xuống trả lại anh: Anh, anh mặc đi, em không lạnh.
Từ Gia Diên vắt áo lên cánh tay, nhìn theo hướng Kiều Trạch rời đi: Em hẹn anh ta đến đây làm gì...
Em sợ... Cô nói, rồi quay đầu nhìn anh, Nhưng sao anh cũng ở đây vậy?
Khi trời tối đen thì cô bị người của Hoàng Thường đưa đến đây, chuyện cụ thể thì ông ta không nói, hơn nữa ngăn cách với bên ngoài hơn nửa tháng, Lộ Miểu không rõ lắm tình hình bên ngoài thế nào, càng không biết kế hoạch của Kiều Trạch đã đi tới bước nào rồi, để mặc người của Hoàng Thường đưa cô đến đây, cũng trang điểm một phen, để cô đi với ông ta.
Cô không ngờ lại gặp Từ Gia Diên ở đây, dường như anh cũng không nghĩ sẽ giáp mặt cô ở nơi này, thấy cô ở cạnh Hoàng Thường thì không quá vui vẻ lắm, khách sáo chào hỏi Hoàng Thường, cám ơn ông ta đã chăm sóc cho cô, sau đó nói muốn làm việc làm ăn với Hoàng Thường mà đẩy cô đi.
Cô mới ra ngoài chưa đầy một lát thì gặp Kiều Trạch, sau đó Từ Gia Diên cũng đi ra.
Khách hàng hẹn lại đây ngồi một chút. Anh nói, đỡ cô đi xuống lầu, Sao em lại đi với Hoàng Thường? Nửa tháng qua chạy đi đâu thế, sao điện thoại gọi mãi không được, em không biết người nhà sẽ lo lắng ư?
Em đi công tác ở bên ngoài. Lộ Miểu nói lảng đi, theo anh đi xuống lầu, Hoàng Thường để em đến làm bên chỗ ông ta. Ông ta cảm thấy năng lực của em không tệ nên bảo em tới. Tiền lương rất cao, làm việc cũng không có phiền hà gì.
Từ Gia Diên: Con người Hoàng Thường danh tiếng không tốt, em đừng có đến gần ông ta quá.
Lộ Miểu ờ một tiếng: Vậy cũng phải đợi chính thức từ chức đã.
Lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân cộp cộp, A Tuấn đi đến, ngăn hai người lại.
Cô Lộ, quản trị Hoàng đang tìm cô.
sau đó áy náy nhìn Từ Gia Diên: Thật xin lỗi tổng giám đốc Từ, quản trị Hoàng tìm cô Lộ có chút việc.
Trong lòng Lộ Miểu luôn nghĩ đến Kiều Trạch, nên cũng mượn dịp này quay đầu lại nhìn Từ Gia Diên: Anh, nếu không có việc thì anh về trước đi, em không sao.
Em vẫn còn đi làm, cứ thế mà đi thì không hay cho lắm.
Xoay người tính chạy, nhưng lại bị Từ Gia Diên giữ vai lại: Lúc này còn đi làm cái gì, từ chức đi, tiền hợp đồng hết bao nhiêu tiền anh trả cho em.
Rồi ngẩng đầu nhìn A Tuấn: Đi về nói với quản trị Hoàng, nói là cô Lộ có việc đi trước, thật xin lỗi.
Lộ Miểu buồn bực: Anh...
Từ Gia Diên lại cương quyết vô cùng, khăng khăng đẩy cô đi xuống.
A Tuấn giơ tay cản lại: Tổng giám đốc Từ, xin anh đừng khiến chúng tôi khó xử.
Mắt Từ Gia Diên dừng trên mặt Lộ Miểu: Em thật sự muốn ở lại?
Lộ Miểu: Em còn chưa tan làm mà.
Từ Gia Diên gật đầu: Được, vậy em đi với hắn ta đi.
Nói thì nói thế, nhưng người lại nhắm mắt đi theo cô.
Lộ Miểu muốn đi tìm Kiều Trạch nhưng không tiện, luôn phải theo Hoàng Thường xã giao với khách, vất vả lắm mới tìm được cơ hội đi nhà vệ sinh, nhưng vừa đến hành lang chỗ rẽ vào nhà vệ sinh thì chợt một cách tay từ trong bóng tối lặng lẽ vươn ra, bịt miệng cô kéo vào vách trong, cô hoảng hốt giơ tay lên phản kháng theo bản năng, nhưng lại bị người đó đè xuống.
Là anh. Kiều Trạch thấp giọng nói.
Lộ Miểu nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn anh: Sao lại thế này?
Lát nữa về giải thích sau. Kiều Trạch cảnh giác nhìn ra bên ngoài, Em nghĩ cách cùng anh trai rời khỏi nơi này đi.
Lộ Miểu gật đầu, thời gian cấp bách nên không dám hỏi nhiều, thấp giọng dặn dò anh: Một mình anh nhớ chú ý an toàn.
Anh biết rồi. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tay nhẹ xoa tóc cô, Đừng để mình bị thương nữa.
Lộ Miểu ừm một tiếng, nhưng ngoài giả vờ khiến mình bị thương ra thì cô không nghĩ được lí do nào để rời đi một cách quang minh chính đại, thế nên khi quay lại giữa sảnh, cô nhân lúc cầm rượu cho Hoàng Thường không cẩn thận để vết thương trên chân đụng vào góc bàn, cô a lên một tiếng, đau đớn cúi người, tay che lên vết thương, sắc mặt đau đớn.
Từ Gia Diên biến sắc, cúi đầu nhìn cô: Sao thế?
Hoàng Thường cũng hơi đổi nét mặt, nhìn về phía cô.
Lộ Miểu xoa vết thương bị đụng đau, nhìn như sắp khóc: Mấy hôm trước ngã té bị thương, vừa rồi lại không cẩn thận đụng đến vết thương.
Từ Gia Diên đỡ cô: Anh đưa em đi bệnh viện.
Lộ Miểu khó xử nhìn Hoàng Thường.
Hoàng Thường cũng nhìn Từ Gia Diên.
Từ Gia Diên áy náy nhìn sang ông ta: Thật xin lỗi quản trị Hoàng, chân em gái tôi còn bị thương, xem ra phải đi bệnh viện trước đã.
Cũng không quan tâm ông ta có đồng ý hay không, liền cúi người ôm lấy cô, bước nhanh ra cửa.
A Tuấn và Hoàng Thường nhìn nhau, A Tuấn tính đi lên ngăn người lại, nhưng Hoàng Thường lắc đầu với hắn: Phái người theo dõi là được.
A Tuấn nhận lệnh đi xuống.
Kiều Trạch núp thân trong bóng tôi, thấy Lộ Miểu và Từ Gia Diên song song rời đi, cho đến lúc hai người xuống thuyền, lên xe, lúc này mới gọi điện cho Tiếu Trạm, để anh ta phái hai người để ý đến hành tung của bọn họ, có tin gì lập tức thông báo ngay.
Hai giờ sáng, Hứa tiên sinh vẫn luôn trà trộn trong du khách chậm rãi vào văn phòng của Hoàng Thường, những cảnh sát biển khác cũng im lặng núp trong phòng điều khiển, sau khi khống chế được người bên trong thì bình tĩnh thay đổi hướng đi của du thuyền, quay lại bến tàu.
Đại sảnh và quán bar dưới lầu vẫn náo nhiệt, đúng là thời gian sống về đêm ngoạn mục, cũng là lúc lòng cảnh giác rơi xuống thấp nhất, không ai biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì.
Vì để có người vô tội bị thương, sau khi màn đêm ùa đến, Tiếu Trạm đã sắp xếp cảnh sát cải trang trấn giữ vào các lối ra vào quan trọng.
Chu Kỳ với Đường Viễn phụ trách theo dõi các cửa ải.
Kiều Trạch và Thẩm Ngộ ẩn thân dưới đáy khoang thuyền ngồi trước máy tính, chịu trách nhiệm theo dõi toàn bộ, ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn.
Còn Tiếu Trạm phụ trách truy bắt.
Tất cả đều thực hiện theo kế hoạch, đồng loạt tiến hành một cách chỉnh tề.
Khi Hoàng Thường sai người mở từng thùng ma túy ra trước mặt Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh kiểm hàng xong, đưa mắt nhìn màn ảnh, Kiều Trạch cũng chuyển chỉ thị của anh ta lại cho Tiếu Trạm, Tiếu Trạm nhanh chóng dẫn người chế ngự người canh giữ bên ngoài của Hoàng Thường, cầm súng tiến vào, tất cả đều rất thuận lợi, duy một điều không tính đến đó là, trong văn phòng Hoàng Thường bố trí mật đạo chạy thoát.
Gần như trong chớp mắt cảnh sát cầm súng xông vào, Hoàng Thường phản ứng cực nhanh tóm lấy A Tuấn đẩy mạnh ra phía trước, tay kia nhanh chóng nhấn xuống bàn, sàn nhà đẩy lên, đoạt lấy ông ta rồi lại nặng nề đóng khít, chỉ vài giây ngắn ngủi đã không thấy bóng dáng ông ta đâu, trước camera cũng không còn bóng của ông ta.
Thẩm Ngộ nhanh chóng cầm lấy bộ đàm: Bảo vệ mỗi trạm gác, chú ý đừng để xuất hiện thương vong.
Kiều Trạch cũng mau chóng nắm lấy súng trên bàn, xoay người ra khỏi cửa, men theo hướng văn phòng Hoàng Thường mà suy đoán ra vị trí hiện tại của ông ta, nếu để tiện cho chạy trốn, thì hướng ông ta đào tẩu phải thông lối thoát hiểm khẩn cấp của du thuyền.
Chính anh ở ngay dưới khoang đáy thuyền, nhanh chóng tìm được vị trí của Hoàng Thường, đá cửa đi vào, Hoàng Thường lồm cồm bò dậy, lại nhìn không có chút bối rối nào, gần như trông thấy anh thì ngạc nhiên một chút, trở tay đỡ lấy vách tường sau thuyền, ánh mắt nhìn anh mang theo vài hần kinh ngạc không xác định.
Cảnh sát? Ông ta hỏi.
Kiều Trạch mím môi không đáp, từ từ đóng cánh cửa ở sau lại, tay phải cầm súng, bình tĩnh nhìn ông ta.
Đột nhiên Hoàng Thường chụp lấy chiếc thùng không bên cạnh ném về phía Kiều Trạch, cùng với một tiếng súng nổ, ông ta cũng rút súng ra.
Kiều Trạch lắc mình tránh ra sau cột, thuận tay bắn một phát về phía ông ta, viên đạn ghim vào trên chân phải ông ta.
Hoàng Thường rên một tiếng, lại càng như nổi điên dùng súng bắn phá, nhân lúc Kiều Trạch né tránh thì xoay người chạy vào lối thoát hiểm, vừa lùi về sau vừa nổ súng, nhưng kỹ thuật không chuẩn bằng Kiều Trạch, người vừa lui ra đến ngã rẽ thì cổ tay lại ăn thêm một viên đạn, súng trong tay lập tức rơi xuống đất.
Kiều Trạch cầm súng từng bước đến gần ông ta, cũng không nói gì, cứ như thế nhìn ông ta từ trên cao.
Rốt cuộc mày có phả là cảnh sát không? Ông ta hỏi, vì bị thương mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng thần sắc vẫn trấn định như trước.
Kiều Trạch không trả lời, chỉ bước đến gần, đột nhiên nhấc chân liên tục đạp lên đùi phải bị trúng đạn của ông ta, Hoàng Thường đau đến mức kêu lên thảm thiết.
Kiều Trạch cúi người, nhìn vào mắt ông ta: Quản trị Hoàng, có đau không?
Từng giọt mồ hôi lớn trên trán Hoàng Thường lăn xuống, căm giận nhìn anh.
Sắc mặt Kiều Trạch đầy bình tĩnh: Quản trị Hoàng, mấy con chó ngao Tây Tạng nhà ông cũng đói lắm nhỉ, nếu đem ông ném vào cho chúng xơi một bữa ngon lành thì thế nào đây?
Anh cầm lấy áo ông ta, xách ông ta đứng lên: Hay chúng ta cũng chơi một trò chơi đi.
Tôi cho ông năm phút, ông chạy trước, tôi đứng ở sau, thử xem kỹ thuật bắn súng của tôi có tốt hay không. Nếu ông thuận lợi chạy thoát, tôi sẽ cho ông đi, nếu không may...
Anh cười với ông ta: Bị trúng đạn, thì cũng do số trời.
Thế nào? Hả? Anh hỏi.
Hoàng Thường trắng bệch nghiêm mặt nhìn anh.
Anh cười: Đây không phải là trò chơi ông thích nhất sao?
Cao Viễn cũng thế, Lộ Miểu cũng thế, Trương Toàn hẳn cũng vậy. Anh đỡ ông ta đứng vững dựa vào góc tường, Ngày đó không phải ông đẩy cô ấy tới trước họng súng của cảnh sát sao, khiến cô ấy chạy trước, cảnh sát rượt theo sau, rất kích thích đúng không?
Anh xoay người ông ta lại: Một, hai,...
Hoàng Thường không dám chạt, Kiều Trạch cũng im lặng đặt súng sau gáy ông ta, khi ở nơi ông ta nhìn không tới, sẽ cảm nhận được sâu sắc cái lạnh như băng của họng súng, run rẩy dưới uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Quản trị Hoàng, chân ông đã bị thương, chạy không được, vậy đứng vững đi, đoán thử xem tôi sẽ nổ súng vào giây thứ mấy?
Anh bắt đầu đếm, Hoàng Thường nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng từng giọt mồ hôi lớn trên trán lại đua nhau rơi xuống.
Kiều Trạch cảm nhận rõ ràng căng thẳng và lo lắng của ông ta, cảm xúc của ông ta đang bị bức đến tận cùng.
Lúc ông ta sắp sửa suy sụp thì anh thu súng về, kéo áo khoác dùng sức buộc lên vết thương trên tay ông ta, lúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thì đẩy ông ta ngã ra đất, xách người đi ra cửa, đúng lúc Tiếu Trạm dẫn người đuổi tới, anh liền ném người cho bọn họ.
Hoàng Thường được đưa về thẩm vấn.
Kiều Trạch tự mình thẩm vấn, anh mặc đồng phục cảnh sát, lần đầu tiên, anh mặt đồng phục này xuất hiện trước mặt ông ta.
Anh ngồi xuống đối diện ông ta.
Hoàng Thường dán chặt mắt vào anh nhìn một lúc lâu, sau đó bật cười: Quả nhiên mày là cảnh sát!
Đúng thế. Anh thản nhiên gật đầu, Tôi là cảnh sát.
Đặt laptop ghi chép lên bàn, hai tay từ từ đan chéo trước ngực, nghiêng đầu nhìn ông ta.
Hoàng Thường chỉ cười, càng lúc càng lớn: A Tuấn nói mày là cảnh sát, tao không tin, ngay cả khi mày một mình đi cứu Cao Viễn, tao cũng không tin mày là cảnh sát.
Kiều Trạch cười nhìn ông ta: Cám ơn quản trị Hoàng đã tín nhiệm.
Rồi anh hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt ông ta: Quản trị Hoàng, chuyện của Hoắc tổng, hàn huyên chút với tôi chứ?
Hoàng Thường ngừng cười: Người ngay bên gối mày mà mày không phát hiện ra sao?
Kiều Trạch nhìn ông ta bất động.
Hoàng Thường: Mày điều tra không ra đâu, đó căn bản không chỉ là một người.
-
Lúc Kiều Trạch từ trại giam trở về thì trời đã sáng, Lộ Miểu cũng đã về nhưng vẫn chưa ngủ, chỉ nằm nghỉ trên sô pha, đang đợi anh về.
Anh vừa đẩy cửa ra thì cô liền bị đánh thức, cô đứng lên, nhìn anh: Anh về rồi sao? Thế nào?
Bắt Hoàng Thường rồi. Anh trả lời, ánh mắt dừng trên mặt cô, lời nói của Hoàng Thường bất chợt xẹt qua trong đầu, trên mặt cô ngoài lo lắng và nghi hoặc ra thì không có gì khác.
Lộ Miểu phát hiện ánh mắt anh nhìn cô có chút kì quái, cô thấy sâu trong mắt anh có vẻ nghiền ngẫm sắc bén.
Sao thế? Không hiểu sao cô hoảng hốt, ánh mắt anh khiến cô cảm thấy hoảng loạn.
Kiều Trạch lắc đầu: Không sao.
Duỗi tay ra, ôm cô vào lòng.
Chân bị thương đã đỡ chưa? Anh hỏi.
Lộ Miểu ừ một tiếng: Đỡ hơn rồi.
Anh ôm cô không nhúc nhích, tay vuốt dọc theo lưng cô, nửa tháng không gặp, cô gầy đi nhiều.
Nửa tháng không gặp, anh hẳn nên nhớ cô mới phải, nhưng anh lại rất hoang mang, hoặc là nói, rất rối loạn mới đúng.
Trương Khởi nói, cô giết Nhậm Vũ.
Từ Gia Thiên nói, cô là kẻ điên, cô có vấn đề.
Hoàng Thường nói, Người ngay bên gối mày mà mày không phát hiện ra sao?
Ba người gần như không qua lại nhau, ấy vậy mà đều không hẹn cùng hướng đến một chuyện, cô không đơn giản như bề ngoài.
Anh cũng biết cô là người có kỹ năng đóng kịch thiên phú, mỗi một vai diễn đều có thể lấy giả làm thật.
Từ Gia Diên, Lộ Tiểu Thành, Hoàng Thường, Hoắc tổng, Trần Nhất Tử, Từ Gia Thiên...
Mỗi người, hoặc vô duyên vô cớ đối tốt với cô, hoặc vô duyên vô cớ lợi dụng cô, còn cả vô duyên vô cớ đề phòng cô.
Kiều Trạch nhớ lại đêm hôm đó anh nằm mơ thấy ác mộng, anh đột nhiên bừng tỉnh, cô treo người nhìn anh.
Anh không rõ đó có phải là ảo giác hay không.
Lộ Miểu cảm nhận rõ cơ thể anh cứng lại.
Cô ngẩng đầu, lo lắng nhìn anh: Anh sao thế?
Kiều Trạch lắc đầu: Không sao, chỉ hơi mệt thôi.
Rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra: Nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Động tác của anh không mạnh, giọng cũng ôn hòa, giống ngày thường như thế, nhưng sao Lộ Miểu vẫn cảm nhận được chút lạnh lùng trong anh, cô giật mình, cô không biết rốt cuộc anh làm sao, hay là cô làm sao nữa.
Cô nhìn anh quay về phòng, lấy quần áo đi tắm, đi ngang qua cô, rồi lại đi xa.
Cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế, nhìn anh bận rộn.
Kiều Trạch tắm rất nhanh, lúc đi ra phát hiện cô vẫn ngồi trên sô pha, mắt mở to nhìn anh, ánh mắt luống cuống lại mờ mịt, như lúc anh mới quen cô vậy, chỉ là trong ánh mắt đong đầy tình cảm đó còn trộn lẫn vài phần mơ hồ, người ngồi ở đằng kia, như một loài thú nhỏ bị vất bỏ.
Đột nhiên tim anh bị đâm đến mức đau đớn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vuốt đầu hỏi cô: Sao thế?
Em cảm thấy anh hôm nay có chút lạnh lùng. Cô nói, giọng mềm ra, Có chuyện gì không thể cùng nói với em sao?
Thật không có chuyện gì cả. Tay anh khẽ vuốt tóc cô, Nếu phải nói thì đúng là có chút không thoải mái, sao em lại đi với anh em thế kia.
Đó chẳng qua tình cờ gặp mặt thôi. Cô sốt ruột giải thích, Thật sự anh ấy chỉ là anh trai em.
Anh chỉ thuận miệng bịa chuyện mà cô lại ngỡ thật, sốt ruột làm rõ, hoàn toàn không có một chút tâm nhãn nào.
Cô như thế, anh không biết vì sao mình còn phải nghi ngờ.
Tôi biết. Anh nói, cúi đầu hôn cô.
Chương 114
Ngày hôm sau, Kiều Trạch đến trường của Lộ Miểu kiểm tra bản ghi chép chuyên cần trong bốn năm đại học của cô, cùng với ghi chép làm thuê trong mấy năm qua nữa, cố gắng thông qua hiểu biết hơn về hành tung và cuộc sống mấy năm qua của cô để gạt bỏ nghi ngờ nơi đáy lòng.
Bản ghi chép chuyên cần trường học tương đối dễ tìm, nhưng hành tung trong kì nghỉ hè và nghỉ đông lại không dễ như thế.
Cô làm thêm ở nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, hơn nữa đã nhiều năm rồi, điều tra khá mất thời gian.
Ở trường ngoài việc tìm giáo viên hướng dẫn của cô để biết rõ hơn, thì Kiều Trạch cũng đi tìm Diêu Linh Linh.
Diêu Linh Linh và Lộ Miểu ở cùng ký túc xá, khá thân quen với hành tung và tính tình của Lộ Miểu.
Lộ Miểu trong miêu tả của cô chính là Lộ Miểu mà anh quen, ngốc nghếch, toàn rễ cây, cố chấp, không có tâm nhãn, im lặng lanh lợi, không có xung đột gì với người khác.
Mấy năm đại học đó, mỗi ngày của cô ngoài đi học thì bán thời gian trong trường, văn phòng sinh viên, canteen, thư viện, căn bản là chỗ nào có thể làm việc ngoài giờ thì cô sẽ đi, bốn năm như một, cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt, quan hệ với người khác cũng đơn giản.
Ban ngày cuối tuần nếu có thể ra ngoài, thì cô sẽ ở ngoài nhận ít việc làm thêm khác, nghỉ đông với nghỉ hè cũng thế, cơ bản đều làm thêm, làm đủ việc, cũng tiếp xúc với khá nhiều người.
Điều kiện gia đình của Diêu Linh Linh khá đầy đủ, cô ấy không cần phải giống Lộ Miểu chen chúc làm việc kiếm tiền sinh hoạt, cô ấy không biết gì về làm thêm, nhưng làm bạn với Lộ Miểu nhiều năm như thế, chưa từng thấy có người nào không đàng hoàng tìm cô, ngay cả Từ Gia Diên cũng rất ít đến trường gặp cô, cũng hiếm khi thấy cô gọi điện hay trò chuyện QQ Wechat, thỉnh thoảng có điện thoại thì đều là của bạn học trong trường hoặc chuyện làm ăn.
Một cô gái bài vở chất đống, không ngừng chăm chỉ học tập còn liều mạng tranh thủ làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, Kiều Trạch cảm thấy, nghi ngờ của anh với Lộ Miểu là rất vô lí, nhưng toàn bộ manh mối với dấu hiệu, dường như lại có quan hệ không ít với cô.
Từ ngày đầu tiên anh quen Lộ Miểu, bằng trực giác của mình, anh đã cảm thấy cô gái này có vấn đề, lúc đó quả thật anh cũng đã điều tra cô, nhưng sau khi sống chung với nhau, những gì cô bộc lộ ra đã từ từ loại bỏ nghi ngờ trong anh, chỉ là gần đây bởi vì đủ dấu hiệu mà khiến cảm giác đó lại rõ ràng lần nữa.
Kiều Trạch không phải không nghĩ đến chuyện Hoàng Thường cố ý làm nhiễu phán đoán của anh, Từ Gia Thiên vì không thích Lộ Miểu nên mới cố ý phỉ báng cô ấy, Trương Khởi cũng chẳng qua là vì thấy cô lúc ấy tuyệt vọng phản kháng nên mới có ấn tượng như thế, nhưng phân tích những điểm này rồi, vẫn còn đó một ít chuyện anh không giải thích được, đè lên ngực anh nặng trịch.
Anh nhớ lại lời giải thích như bông đùa của bác sĩ trưởng về chuyện anh có thể nghe thấy tiếng Lộ Miểu, lúc anh hôn mê có thể xảy ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, khiến tiềm thức của anh không thể quên đi chuyện này, đúng lúc âm thanh của cô xuất hiện trong nháy mắt kia, cũng xem như một điểm đoạn ký ức đặc biệt tồn tại trong trung khu hệ thống thính giác, thế nên khi cô xuất hiện lại lần nữa, đã làm sống dậy cả hệ thần kinh thính giác.
Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng cũng cung cấp một khả năng, lúc ấy Lộ Miểu có xuất hiện ở hiện trường xảy ra sự việc.
Kiều Trạch không thể không hướng đến suy đoán này, lúc xảy ra chuyện là vào đầu năm, là giai đoạn nghỉ đông, cô có thời cơ đó.
Lộ Bảo chưa từng gặp cô, nhưng trong lần gặp mặt đầu tiên lại có biểu hiện khác hẳn trạng thái thích bình thường với cô, mà cũng như thế khi lần đầu gặp Từ Gia Diên, nó lại biểu hiện tính công kích khác thường.
Lộ Bảo chính là chú chó nghiệp vụ hồi trước tham gia lục soát cứu anh với Cao Viễn.
Sau khi anh hôn mê đã xảy ra chuyện gì, Kiều Trạch khó giải thích nổi.
Toàn bộ lời giải thích đều nằm trong đoạn video mà Hoàng Thường chưa chiếu hết, có thể có, mà cũng có thể không.
Sau khi cảnh sát bắt được Hoàng Thường thì tiến hành lục soát biệt thự nhà họ Hoàng, Kiều Trạch đặc biệt dặn dò phải tìm được đoạn băng kia, nhưng tìm không thấy đâu, trong ổ lưu trữ máy tính điện thoại trong nhà ông ta cũng không có đoạn video đó.
Vì Hoàng Thường và A Tuấn thất thủ bị bắt mà cả nhà họ Hoàng rơi vào hỗn loạn, Thương Kỳ vốn nhân cơ hội này tiếp quản thế lực dưới Hoàng Thường, không ngờ Kiều Trạch lại đi trước một bước, mượn nhân mạch ban đầu anh tập hợp được dưới tay Hoàng Thường, cùng với trong tay Hoàng Giai Ngâm, chia rẽ nhà họ Hoàng để tiếp quản.
Kiều Trạch vẫn liên lạc với Hoàng Giai Ngâm, vào ngày thứ ba sau khi Hoàng Thường bị bắt, Kiều Trạch liền liên lạc với cô ta.
Bình thường Hoàng Giai Ngâm là một người khá ngang ngược, nhưng có lẽ là do chưa gặp qua chuyện nào lớn như thê,s Hoàng Thường vừa xảy ra chuyện lập tức luống cuống hoảng hốt.
Kiều Trạch đích thân đi vào biệt thự nhà họ Hoàng.
Hoàng Giai Ngâm ngồi trong phòng khách, không hề có tinh thần chút nào.
Kiều Trạch tự mình đến cửa mới khiến trên mặt cô khôi phục chút thần thái, nhưng ánh mắt nhìn anh tràn đầy căm huận và ai oán, còn mang theo chút tủi thân, nhưng không hề thốt lên một câu, bước lên định ôm Kiều Trạch nhưng anh lại nghiêng mình né đi, đưa cho cô một bản hợp đồng, là một bản giao dịch, để cô lựa chọn, để mặc Thương Kỳ ngầm chiếm lấy của cải nhà họ Hoàng, hoàn toàn tiếp quản thế lực của Hoàng Thường, hay do anh nắm giữ, giúp cô đối phó với Thương Kỳ, báo thù cho Hoàng Thường.
Chuyện của Hứa tiên sinh luôn do Thương Kỳ dẫn dắt, Hoàng Giai Ngâm cũng biết chuyện này, cho đến khi Hoàng Thường bị bắt thì Hoàng Giai Ngâm mới giật mình biết Hoàng Thường đã trúng bẫy của Thương Kỳ. Luôn chịu sự chèn ép của nhà họ Hoàng, Ngô Man Man luôn phải nén giận trước mặt Hoàng Giai Ngâm mấy hôm nay khó có được cơ hội mở mày mở mặt, vất đi vỏ bọc hèn mọn trước kia, hôm qua còn đặc biệt đến đây nhục mạ cô một hồi, hoàn toàn không e dè mà nói mình sắp chiếm được toàn bộ nhà họ Hoàng.
Giữa kẻ thù và người đàn ông mình thích, đương nhiên Hoàng Giai Ngâm chọn Kiều Trạch, nhưng thêm vào một điều kiện, đó là Kiều Trạch phải cưới cô ta.
Kiều Trạch lập tức lấy lại hợp đồng bỏ đi.
Hoàng Giai Ngâm cản anh lại, gương mặt đầy phẫn uất và không cam lòng: Vì sao anh không chịu cho em thứ gì mà muốn tay không tiếp quản của cải của bố em, dựa vào cái gì? Rốt cuộc em thua cô ta cái gì, lấy em thì toàn bộ sản nghiệp của bố đều là đồ cưới tặng anh, cô ta thì có thể cho anh cái gì chứ?
Cô Hoàng. Kiều Trạch bình tĩnh nhìn cô, Có thể cô đã lầm lẫn giữa chính và phụ rồi. Bây giờ là Thương Kỳ muốn nuốt trôi sản nghiệp nhà cô, bố cô xảy ra chuyện, khẳng định Hoắc tổng cũng sẽ nhân cơ hội lấy lại toàn bộ vụ làm ăn, giao cho Thương Kỳ hoặc vào tay người khác. Tôi tới đât là để cứu cô, chứ không phải cầu xin cô. Tôi giúp cô ổn định giang sơn của bố mình, cho cô cơ hội báo thù, nhưng sau chuyện này tôi muốn trả công bằng hai phần ba cổ phần công ty.
Hoàng Giai Ngâm: Nói thì quang minh chính đại như thế, còn không phải cũng nhắm trúng tài sản của bố em ư.
Kiều Trạch gật đầu: Nên tôi mới nói tôi cần trả thù lao, hai phần ba cổ phần công ty.
Tôi vào đó là để hợp tác, cùng làm việc, không phải độc chiếm.
Cùng làm việc, nghĩa là sớm chiều bên nhau.
Hoàng Giai Ngâm bị ba chữ này làm cho cảm động, bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: Được.
Khi Kiều Trạch và Hoàng Giai Ngâm đã bàn hợp đồng xong xuôi, anh chính thức tiếp quản các vụ buôn bán của Hoàng Thường thì Thương Kỳ mới phát hiện mình bị Kiều Trạch chơi xỏ, tức giận xông vào văn phòng Kiều Trạch tìm anh lý luận.
Lúc anh ta tới thì Kiều Trạch đang gọi điện.
Thương Kỳ nhìn anh cúp điện thoại mới đi đến trước bàn làm việc của Kiều Trạch, bất thình lình kéo caravat của Kiều Trạch muốn lôi anh đứng dậy: Mẹ kiếp mày đùa tao đấy à?
Kiều Trạch nắm lấy tay anh ta, từng ngón từng ngón, không nhanh không chậm tách ra, bình tĩnh nhìn anh ta: Tổng giám đốc Thương, đã xong một Hoàng Thường, nhưng vẫn còn một Hoàng Giai Ngâm. Hoàng Giai Ngâm không chịu ra danh sách làm ăn, anh xác định anh có thể thuận lợi nắm hết các vụ làm ăn của Hoàng Thường ư? Sẽ không sợ Hoàng Giai Ngâm ngọc đá cùng nát ư?
Thương Kỳ nhìn anh không nói, trong mắt vẫn là vẻ hung tàn như trước.
Kiều Trạch gỡ tay anh ta xuống, chắp tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn anh ta, từ bị động thành chủ động: Ai cho các người kéo đến cửa diễu võ dương oai? Tự mình kém cỏi còn trách ai?
Anh chỉ chuyện Ngô Man Man đi tìm Hoàng Giai Ngâm.
Về sau Thương Kỳ mới biết được chuyện này, lạnh mặt không nói gì, trong lòng mơ hồ hiểu được lời Kiều Trạch nói, anh ta ở trước xông pha chiến đấu, Kiều Trạch ở sau ngư ông đắc lợi.
Anh ta nhớ đến chuyện Hoàng Giai Ngâm đặt bẫy ép Lộ Miểu hít ma túy, Kiều Trạch hận Hoàng Giai Ngâm, mà Kiều Trạch cũng luôn tạo cảm giác đó cho anh ta. Anh ta và anh hợp tác chỉ là vì muốn mượn tay anh xử lý Hoàng Thường và Hoàng Giai Ngâm, mà Thương Kỳ anh ta cũng có thể nhân cơ hội này chiếm lấy đường làm ăn của Hoàng Thường, Kiều Trạch và anh ta chính là lợi dụng lẫn nhau để nhổ cái đinh trong mắt, loại bỏ đi chướng ngại Hoàng Thường, để Sách Phi và anh ta càng hợp tác thuận lợi, nhưng anh ta không hề nghĩ đến việc mục đích của Hoàng Thường là làm ăn của Hoàng Thường, cũng không ngờ rằng, anh sẽ liên thủ với Hoàng Giai Ngâm, anh ta cứ ngỡ Kiều Trạch hận Hoàng Giai Ngâm.
Nhưng cuối cùng loáng thoáng đoán được vấn đề trong đó, bây giờ Thương Kỳ không có cách nào khác, vốn làm ăn của Hoàng Thường đã hoàn toàn rơi vào tay Kiều Trạch, tương đương với việc anh thay vị trí của Hoàng Thường, bắt chẹt bên trong bọn họ, chiếm lấy các mối vận chuyển chế tạo ma túy, cắt trọn một mắt xích ra nắm chặt trên tay mình.
Vì để suôn sẻ dọn dẹp Hoàng Thường mà toàn bộ giao dịch với Hoàng Thường anh ta đều giấu Hoắc tổng, bí mật sắp xếp. Trước khi Hoàng Thường xảy ra chuyện, Hoắc tổng cũng không biết đến sự tồn tại của Hứa tiên sinh, tất cả đều theo kế hoạch, nhưng anh ta lại không lường được bên Kiều Trạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đến mấy ngày nay, đối mặt với tra khảo của Hoắc tổng, anh ta gần như đứng trên áp lức. Vốn Hoắc tổng đã có ân oán với bên Hoàng Thường, dù anh ta có bất ngờ với chuyện Hoàng Thường bị bắt nhưng không hề biểu hiện phẫn nộ gì quá, hơn nữa khi anh thề thốt sẽ sắp xếp thỏa đáng, nhanh chóng lấy lại mấy vụ làm ăn của Hoàng Thường về, anh cứ nghĩ chuyện sẽ dễ dàng, không ngờ lại bị Kiều Trạch giành trước một bước.
Thứ Hoắc tổng muốn đã rơi vào tay Kiều Trạch, Thương Kỳ như bị chèn ép ở tấc thứ bảy*, không dám trở mặt rõ ràng với Kiều Trạch, sau một lúc lạnh mặt nhìn Kiều Trạch, cuối cùng ép mình phải nặn ra nụ cười, nói với Kiều Trạch: Tổng giám đốc Kiều vất vả rồi.
(*Có câu đánh rắn đánh ở bảy tấc, ở đây ví von với việc Thương Kỳ khổ sở không sống nổi.)
Kiều Trạch cũng đáp lại anh ta bằng một nụ cười: Hẳn thế.
Lại nói tiếp: Còn đồ của tổng giám đốc Thương, tất nhiên tôi không thể lấy. Nhưng tổng giám đốc Thương anh cũng phải biết, Hoàng Giai Ngâm khó đối phó, vẫn nên ổn định người trước đã.
Tổng giám đốc Kiều nói rất đúng. Thương Kỳ cười, Đợt trước nghe nói Lộ Miểu bị thương, giờ đỡ nhiều rồi chứ?
Vẫn còn bị thương. Kiều Trạch lắc đầu, Bị thương ở chân, bây giờ vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, sợ là trong thời gian tới không có cách nào đi làm được.
Một câu này đã chặn lại đề nghị muốn Lộ Miểu về đi làm lại của Thương Kỳ.
————
Sau khi Lộ Miểu trở về liền một mực ở nhà dưỡng thương, cô bị thương không nặng, nửa tháng ở bệnh viện đã khá lên nhiều rồi, dù hôm đó cố ý đụng đến vết thương nhưng không đến mức nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày liền đỡ lên.
Vụ án vẫn chưa chấm dứt, vốn cô vẫn phải quay về bên chỗ Thương Kỳ với Ngô Man Man, nhưng Kiều Trạch lại để cô nghỉ ngơi, không cho cô sang đó, chuyện về vụ án cũng không còn thảo luận với cô nữa, cô không biết bây giờ rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi.
Gần đây Kiều Trạch đều rất bận, vô cùng bận, ngày ngày đi sớm về trể, cô chưa dậy anh đã ra ngoài, cô đi ngủ thì anh mới về.
Nhiều khi cô chỉ ngủ mơ màng mới mơ hồ cảm nhận được anh ở bên, anh quen ôm cô đi ngủ, cô cũng quen với lồng ngực của anh, nhưng đã vài ngày không thể nói rõ một câu, cô buồn đến mức khó chịu, cô nghĩ mình che giấu rất khá, nhưng vẫn bị lộ trước mặt Từ Gia Diên.
Anh hẹn cô đi ăn.
Ngày đó trên du thuyền cô cố ý làm chân bị đau, anh sốt ruột đưa cô đi bệnh viện, đưa cô rời khỏi thị phi, không ảnh hưởng đến hành động sau đó của Kiều Trạch, Lộ Miểu rất cám ơn anh, hơn nữa anh là anh trai cô, thế nên khi anh hẹn cô đi ăn, cô liền gọi cho Kiều Trạch, nói với anh là Từ Gia Diên hẹn cô ăn cơm, cô muốn ra ngoài.
Cô không có ý gì khác, chẳng qua sợ anh hiểu lầm nên mới báo lại với anh.
Ở đầu dây, Kiều Trạch im lặng một lúc, sau đó chỉ nói với cô hai chữ: Đi đi.
Dặn dò cô chú ý an toàn, đi sớm về sớm, rồi không nói gì thêm.
Cô có chút mất mát, không biết có phải do mình ảo giác hay không, mà từ sau khi bắt được Hoàng Thường, Kiều Trạch có vẻ lạnh lùng với cô.
Vì chút mất mát này mà cô không thể che giấu tốt trước mặt Từ Gia Diên, Từ Gia Diên nhìn một cái đã nhận ra có vấn đề, trực tiếp hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì với Kiều Trạch hay không.
Lộ Miểu lắc đầu không chịu nói, chỉ nói là không có việc gì.
Từ Gia Diên thấy cô lúc nào cũng nói giúp Kiều Trạch, cơn giận liền ập đến, đặt ly rượu xuống bàn cái cạch: Trước đó Kiều Trạch đi tìm anh.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh, cô không biết chuyện này.
Em có biết anh ta nói thế nào không? Từ Gia Diên hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu: Anh ấy nói thế nào?
Anh ta nói em và anh ta chỉ là hai bên cùng lợi. Từ Gia Diên bình tĩnh nhìn cô, Là như thế này phải không, Miểu Miểu?
Lộ Miểu không biết tình hình khi Kiều Trạch nói ra câu đó là như thế nào, không biết phải đáp là phải hay là không phải, cô không tỏ thái độ gì, chỉ mím môi không nói, im lặng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Từ Gia Diên bó tay trước thái độ tiêu cực không nói chuyện này của cô, cô không muốn nói thì anh không ép được cô thốt ra nửa chữ, cũng không ép được cô phải tỏ thái độ.
Anh ta nhắm hai mắt, đè cơn giận xuống, xách lấy chai rượu rót đầy cho mình, Em có biết gần đây anh ta rất thân với Hoàng Giai Ngâm, luôn cùng vào cùng ra không?
Lộ Miểu ngước mắt nhìn anh.
Không biết phải không? Từ Gia Diên đặt ly rượu xuống, Rốt cuộc em nhìn trúng anh ta cái gì?
Cô rũ mắt: Em thích anh ấy.
Từ Gia Diên nhếch môi: Vậy em có biết anh ta đang điều tra em không?
Mắt cô dừng trên mặt anh, mang theo tia kinh ngạc.
Anh ta tìm anh, tìm Thiên Thiên, tìm Trương Khởi... Thậm chí còn nhiều người hơn nữa, để tìm hiểu lai lịch của em. Em có biết không? Anh ta hỏi.
Lộ Miểu mù mờ lắc đầu, cô không biết vì sao anh phải điều tra cô, cô có chuyện gì đều nói với anh.
Miểu Miểu, nếu anh ta là người đàn ông đáng để phó thác, thì em ở với anh ta, anh chúc mừng em.
Nhưng anh ta như bây giờ, em còn muốn khăng khăng đi theo anh ta nữa không?
Lộ Miểu không có cách nào trả lời anh, bây giờ cô chẳng hiểu rõ gì, tất cả đều là lời nói một phía từ Từ Gia Diên, cho dù Kiều Trạch thật sự thân thiết với Hoàng Giai Ngâm, cô càng có khuynh hướng tin rằng anh là vì công việc hơn. Cô biết anh không phải người như thế, điều cô để ý chính là, Kiều Trạch lại điều tra cô, cô không biết vì sao anh phải điều tra cô, nhưng trước khi biết rõ cô sẽ không bình luận lung tung gì.
Em sẽ suy nghĩ kĩ. Sau một hồi im lặng, cô chỉ có thể cho anh ta một đáp án lấp lửng, Anh, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, anh không cần lo cho em đâu.
Câu nói mềm mại khiến Từ Gia Diên bất lực, anh ta biết rõ tính tình của cô, quả thật không thể ép cô làm gì.
Suy nghĩ kĩ rồi cho anh đáp án. Anh nói.
Lộ Miểu gật đầu, ăn một bữa cơm lại thật buồn chán vô vị.
Sau khi về đến nhà cô liền gọi cho Diêu Linh Linh, hỏi cô ấy có phải gần đây Kiều Trạch cô ấy hàn huyên về chuyện của cô không, Diêu Linh Linh nói phải.
Lộ Miểu lại gọi cho vài thầy cô bạn học trước đây, nói bóng nói gió hỏi gần đây có phải có người hỏi thăm cô không, đáp án đều là có.
Đúng là Kiều Trạch đang âm thầm điều tra cô.
Sau khi cúp máy, Lộ Miểu thấy lạnh hai tay, trong lòng nặng trĩu, như bị thứ gì đó đè lên gây cảm giác khó chịu. Cô không biết vì sao Kiều Trạch lại phải điều tra cô, không biết anh nghi ngờ cô việc gì, cô nhớ lại hai lần gặp Lộ Tiểu Thành, nhớ tới gần đây anh luôn để cô ở nhà dưỡng thương, nhưng rõ ràng vết thương của cô đã lành rồi.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, Kiều Trạch không tin cô.