Ẩm Thủy Tư Nguyên

Chương 9: Chương 9




Chương 9

Vũ Văn Tư Nguyên hung ác nhìn chằm chằm nén hương, giống như làm như vậy có thể khiến nén hương cháy nhanh hơn. Nàng một mình đứng trung bình tấn, hai chân khẽ run, mặt đỏ chót, mồ hôi từng hạt lớn chảy qua gò má, rơi xuống áo trắng tinh, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua, mang theo mấy miếng lá khô, cho người ngọc thêm mấy phần cảm giác đìu hiu.

Một giọt mồ hôi từ chảy vào hốc mắt cay cay, nàng chớp mắt mấy lần nén giọt nước mắt rơi ra, Tư Nguyên nhìn trời ai oán, nhớ về mấy ngày trước.

***

“Hoàng nhi muốn học võ?” Vũ Văn Liên vẫn nhìn tấu chương, thờ ơ hỏi.

Vũ Văn Tư Nguyên bất giác kéo kéo quần áo trên người, lơ đi cảm giác lạnh buốt, “Đúng vậy, phụ quân, hài nhi nghĩ rồi, nhất định phải luyện giỏi võ công, sau này lớn lên bảo vệ phụ quân, giống như phụ quân bảo vệ hài nhi vậy.” Tư Nguyên tập trung tư tưởng cao độ, nịnh nọt phụ quân, mặt ngửa 45° độ, đôi mắt lưu ly to tròn chớp chớp long lanh.

“Phụ quân không lợi hại vậy đâu, con mới hai tuổi nội lực đâu đủ để học võ!. Liếc nhìn bộ mặt tiểu nhân kia :v, Vũ Văn Liên nín cười, vẫn làm bộ chuyên chú mở tiếp tấu chương.

Hờn rồi nha! Đòn sát thủ như vậy lại mất hiệu lực, nàng cất giấu hàng độc thật lâu mới chịu dùng đến đó! :’(

“Vậy con trước tiên nói cho ta biết nội lực của con làm sao mà có đi, phụ quân không nhớ đã từng dạy con tu luyện.” Chuyện này nhất định y phải làm rõ. Vũ Văn Liên nghĩ không ra ở cung nội trông coi chặt chẽ như vậy, là ai có thể thần không biết quỷ không hay đến gần con gái, còn truyền thụ nội công, chuyện này quá nguy hiểm.

“Phụ quân, đó chính là nội lực sao? Hài nhi có từ trước giờ rồi!” Chạy lên kéo vạt áo phụ quân, nàng mở to hai mắt vô tội. Đây chính là lời thật, nàng ở trong thai đã bắt đầu tu luyện, sinh ra tất nhiên là đã có.

Vũ Văn Liên như có điều suy nghĩ nhìn đứa bé kia, nàng có lẽ sẽ không lừa gạt y, nhưng trong lòng y lại có chút khó chịu.

Y thả tấu chương xuống, cầm tay nàng, cẩn thận dùng một luồng nội lực đi vào dò xét, chỉ là thăm dò nội lực hài nhi sâu cạn ra sao thôi, nhưng theo nội lực đi vào, Vũ Văn Liên không khỏi mừng rỡ, kinh mạch hoàng nhi tất cả đều được đả thông, đây chính là kỳ tài luyện võ trời sinh! Phải biết hai mạch Nhâm Đốc rất khó đả thông, y cũng là sau khi vào Lẫm Uyên mới được đả thông.

Vũ Văn Tư Nguyên cảm thấy có dòng năng lượng quanh quẩn trong người, chậm rãi vòng vo một vòng, không giống như lúc mình vận công, tê tê, cực kỳ thoải mái, cảm giác thật giống như bản thân hết thảy phơi bày trước mặt phụ quân… Tư Nguyên vội vàng lắc đầu một cái, đuổi ý tưởng quỷ dị này ra khỏi đầu.

“Có ai truyền võ công cho con sao?” Vũ Văn Liên thu hồi nội lực, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt con gái.

“Phụ quân, nếu như có người dạy con, con đâu cần chạy tới đòi sư phó.” Hai tay nàng nắm chặt vào nhau, Vũ Văn Tư Nguyên không biết phải làm sao, rất không biết phải làm sao. Nàng mặc dù có nội lực, nhưng một không biết vận dụng, hai không có chiêu thức, so với tiểu tăng quét sân cũng không sai biệt lắm.

“Yên tâm, phụ quân sẽ vì hoàng nhi tìm một vị sư phó tốt, hoàng nhi đi theo sư phó nghiêm túc học nha.” Vũ Văn Liên trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng có chút không đành lòng nên giải thích qua loa.

Nhìn phụ quân cười nghiêng nước nghiêng thành, Tư Nguyên đột nhiên lại cảm thấy cả người run lên, thật giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

***

Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật, hai ngày sau, Lập Hạ khoác tấm mặt nạ da người tiến cung làm võ sư phó. Mặc dù khuôn mặt thay đổi, nhưng môi mím chặt kia, khóe miệng hướng xuống dưới kia, vẻ mặt nghiêm túc kia, trừ Lập Hạ thì còn ai vào đây!

Vì vậy cuộc sống khốn khổ của Tư Nguyên bắt đầu. Lập Hạ cũng không nhiều lời, không giảng cái gì tràng giang đại hải. Nàng ta chẳng qua là từng bước uốn nắn tư thế của nàng, đốt một nén hương dặn dò nàng đứng trung bình tấn cho đến khi hương cháy hết, xong nàng ta vào trong đình hóng mát, còn lại nàng ở lại cùng nén hương làm bạn.

Nàng là hoàng đế, mặc dù còn nhỏ, nhưng thân phận như thế nào, Lập Hạ tất nhiên không dám nói nàng cái gì, nhưng mỗi khi nàng muốn ngừng lại, mặt nàng ta lại đầy vẻ trào phúng. Thật là… Thật là …ta ko nhịn ai nhịn, chút này có là gì chứ, vì vậy nàng cắn chặt răng, tiếp tục trung bình tấn, mắt to mắt nhỏ thách thức nén hương.

Cuối cùng thì, nén hương cũng tàn hết, Tư Nguyên mệt chỉ muốn bò dài trên đất, nhưng không thể được T.T, nàng là hoàng đế, phải chú ý hình tượng, đành lê đôi bắp chân khốn khổ về phía ngự liễn.

Một đôi bàn tay từ phía sau bế nàng lên, ôm vào trong ngực ấm áp, Tư Nguyên mừng rỡ, không cần phải tự đi nữa rồi!

“Hoàng nhi mệt mỏi thì ở trong xe nghỉ ngơi cho khỏe một chút, ảnh vệ được chọn đến đang ở trong điện chờ.”

Hở…! Tư Nguyên vô cùng mệt mỏi, đáp lại nhỏ líu ríu. Nàng nhắm mắt, thoải mái hưởng thụ phụ quân đấm bóp chân.

Đợi đến khi ngự liễn hạ xuống, tinh thần Tư Nguyên đã khá hơn nhiều. Vào trong điện thấy bốn người ảnh vệ trong truyền thuyết, nàng không khỏi đỡ trán thở dài. Quả nhiên là đệ tử của Lập Hạ, mặc dù giới tính bất đồng, vóc người khác nhau, nhưng môi mím chặt kia, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả góc độ cúi đầu cũng giống nhau như đúc! Lập tức, tâm tình tìm tòi nghiên cứu của nàng tụt xuống số không.

“Bọn họ lúc nào cũng theo con hở?” Tư Nguyên nhìn phụ quân hỏi với giọng ai oán.

“Bọn họ phải bảo vệ hoàng nhi an toàn, đương nhiên luôn đi theo bên người hoàng nhi.” Tựa hồ nhìn ra cái gì, Vũ Văn Liên không khỏi tức cười.

“Bọn họ lúc nào cũng để cho con nhìn thấy hở?” Nàng đành thoái lui mà yêu cầu.

“Không cần thế đâu, bọn họ tự có biện pháp che giấu, không bị mọi người phát hiện.” Vũ Văn Liên nhéo nhéo hai má bánh bao của hài tử mà cười to.

Vậy thì tốt, nàng thở phào nhẹ nhõm, bị bốn Lập Hạ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm đúng là như ác mộng, nhưng còn muốn nàng thời thời khắc khắc thấy bốn Lập Hạ đó còn hơn cả ác mộng.

“Các ngươi tên gọi là gì?” Nàng hỏi mà biểu tình cực kì nhàm chán.

“Hồi bẩm bệ hạ, chúng nô tỳ từ nhỏ bơ vơ, được tổ chức thu nuôi, chỉ có danh hiệu, không có tên.” Một cô gái lớn tuổi dáng người khỏe mạnh tiến lên trả lời.

Vũ Văn Tư Nguyên lần nữa chống trán, Lập Hạ quả nhiên là Lập Hạ, đơn giản, lão luyện, đến cả tên cũng tiết kiệm, Các ngươi bao nhiêu tuổi?

Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân mười bảy tuổi.

Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân mười sáu tuổi.

Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân mười tám tuổi.

Ồ! Tuổi đi theo cấp số cộng, rất đều, “Theo tuổi từ lớn đến nhỏ xếp từ trái sang phải.” Vũ Văn Tư Nguyên nhìn bốn ảnh vệ nhanh chóng xếp hàng, “Từ nay về sau các ngươi gọi là Tuyên Phúc, Tuyên Thái, Tuyên An, Tuyên Khang đi.”

Bốn người kia quỳ quỳ lạy lạy tạ ơn xong, Vũ Văn Tư Nguyên đứng lên, đi tới trước mặt bọn họ, cười nói, “Các ngươi là do Dạ Lam tuyển ra đưa tới, trẫm tin được, sau này an nguy của trẫm đều phải dựa vào các ngươi.” Không còn cách nào khác, bọn họ so với nàng bây giờ mạnh rất nhiều.

Bốn người kia lại lần nữa tạ ơn, hôm nay Tư Nguyên đã chịu đủ thế nào là Lập Hạ môn, không muốn nhiều lời gì, để cho bọn họ lui ra.

Bọn họ “Vèo” một cái, không để lại chút dấu vết, khóe miệng Tư Nguyên giật một cái, quả nhiên là ảnh vệ!

Vũ Văn Liên nhìn con gái mà không khỏi buông tiếng thở dài, suy nghĩ của hài nhi đều viết hết lên trên mặt, nếu như chỉ ở trước mặt y thì tất nhiên là y cao hứng, nhưng nếu là đứng trước ngoại thần cũng như vậy thì sẽ thế nào! Tương lai cần phải dốc tâm sức, rèn luyện hài nhi thật tốt mới được.

Chương 10

Một ngày đẹp trời, nắng rực rỡ, gió nhẹ lãng đãng, cành dương liễu lả lướt. Trong ngôi đình tinh xảo ở một góc ngự hoa viên, một giọng đọc sách thanh nhã truyền đến.

“Thi rằng: “Nhạc chích quân tử, dân chi phụ mẫu.” Dân chi sở hảo hảo chi, dân chi sở ác ác chi, thử chi vị dân chi phụ mẫu.”

“Thi rằng: Tiết bỉ nam sơn, duy thạch nham nham. Hách hách sư duẫn, dân cụ nhĩ chiêm. Hữu quốc giả bất khả dĩ bất thận, ích tắc vi thiên hạ lục hĩ.”

“Thi rằng: Ân chi vị tang sư, khắc phối thượng đế. Nghi giám vu ân, tuấn mệnh bất dịch. Đạo đắc chúng tắc đắc quốc, thất chúng tắc thất quốc. . .

Vũ Văn Tư Nguyên gật gù đắc ý học thuộc bài vở phụ quân giao cho. Trường học của cổ nhân không thể so với người hiện đại thì thôi đi, người hiện đại đọc sách chỉ cần có cái khái niệm cơ bản, lúc cần lại baidu lục tìm một hồi là xong, tuy rằng qua loa, nhưng phải thừa nhận là vô cùng mau lẹ. Mà cổ nhân đi học không chỉ phải thấu hiểu văn chương đại ý mà còn phải nhớ được xuất xứ cùng điển cố dùng bên trong, đáng sợ nhất là đọc một quyển phải thuộc lòng một quyển. Điều này đối với người hiện đại dùng quen các loại phương tiện như Vũ Văn Tư Nguyên đúng là một thách thức, thách thức cũng không trí tuệ chút nào, thật là mất kiên nhẫn!

(baidu là trang mạng tìm kiếm lớn của tung cuốc :v)

Nhưng mà nàng không thể không học, không thể không thuộc lòng, bởi vì trên triều đình, các đại thần xuất thân khoa bảng bàn đến vấn đề nào là khắp nơi đều “nói có sách, mách có chứng”, không học làm sao có thể hiểu bọn họ muốn nói cái gì chứ ? Bọn họ đem điển tịch, danh ngôn, cảnh cú, thành ngữ sử dụng thường xuyên, số lần xuất hiện nhiều đến mức làm người ta giận sôi máu. Vũ Văn Tư Nguyên mặc dù có lòng muốn đơn giản hoá tấu chương, không muốn nhìn thấy cái gì mà “Khổng Tử nói…, Thi rằng…” Nhưng phải đến khi nàng thực sự tự chấp chính mới sửa được, hiện tại đa số tấu chương đều là do phụ quân phê duyệt, người quen thuộc với loại tấu chương “kinh điển” như vậy, nàng cũng không còn gì oán trách.

Nàng hiện tại mới chỉ là một đồng tử sáu tuổi, tuy rằng mỗi ngày nàng cũng phải thiết triều, tuy rằng phụ quân cũng có ý thức cùng nàng bàn về chính sự, nhưng muốn nàng tự mình chấp chính hẳn là còn quá sớm, chuyện làm mỗi ngày cũng chỉ là học tập kinh thư, lục nghệ, còn có luyện một chút bút chữ mà thôi. Nàng kiếp trước đúng là đã từng viết phỏng theo thể chữ Nhan, ở thế giới kia, nữ tử viết thể chữ Nhan thì có vẻ dương cương nặng nề, thế nhưng đặt vào thế giới này thật đúng là vừa vặn. Có điều chữ của nàng dùng để viết chữ nhỏ thì còn miễn cưỡng chấp nhận được, vì thế nàng quyết tâm hai chữ - muốn luyện. Nếu không sau này đến phiên nàng phê tấu chương chữ khó coi thì nào còn mặt mũi gặp người.

(lục nghệ: chỉ lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)

Đọc xong sách, sai người trải giấy Tuyên, Bạch Lộ ở một bên mài mực, Vũ Văn Tư Nguyên cầm lên tử hào tuyên bút, cúi người nghiêm túc viết. Cổ đại viết cần nâng cao cổ tay, cực kỳ tốn sức, cho dù nàng luyện tập võ thuật, học cưỡi ngựa bắn cung có khí dài lực lớn, mỗi ngày hết sức chỉ có thể luyện hơn một nghìn chữ.

Vũ Văn Liên vừa vào ngự hoa viên đã nhìn thấy tiểu hài tử đang cúi đầu luyện chữ trong lương đình. Ra hiệu mọi người chớ lên tiếng, y nhẹ nhàng tiến vào một góc đình nhìn hài tử tập trung tinh thần viết chữ. Lông mi dài hơi rung rung, giống như cánh bướm vậy, ánh nắng tà tà chiếu vào gương mặt trắng nõn, trơn bóng như ngọc. Nàng mặt một thân thường phục nguyệt sắc ngũ trảo kim long, áo ngoài màu tím là lụa mỏng giao tiêu, càng căng đầy sức sống. Tư Nguyên của y càng ngày càng xinh xắn.

Phụ quân! Người đến đây lúc nào? Mau tới xem một chút chữ hài nhi có tiến bộ không? Vũ Văn Tư Nguyên vừa luyện chữ xong, vẫy vẫy tay cho bớt mỏi, ngẩng đầu liền thấy phụ quân ngồi ở trong đình, nàng đi tới chỗ y khoe thành quả sao một giờ vất vả.

Vũ Văn Liên tiếp nhận tờ giấy tuyên từ tay hài tử, nhìn kiểu chữ ngày càng cứng rắn, không khỏi tán thưởng cười nói, Chữ này thật có tiến bộ, trầm ổn không ít.

Phụ quân, hài nhi cố gắng luyện chữ như vậy, người ban thưởng gì đi! Vũ Văn Tư Nguyên trèo lên chân phụ quân mè nheo, mặc dù bên ngoài nàng là tiểu hoàng đế, thế nhưng ở trước mặt Vũ Văn Liên, nàng cũng chỉ là hài đồng sáu tuổi cần nuông chiều thôi. Kiếp trước không thể có tình thân, đời này Vũ Văn Tư Nguyên theo bản năng tìm kiếm trên người Vũ Văn Liên.

“Con đó, học những thần tử kia làm gì, Đại Lẫm đều là của con, lại muốn phụ quân thưởng cho cái gì?” Vũ Văn Liên buồn cười điểm điểm mũi nữ nhi. Đứa nhỏ này rốt cuộc có biết nàng đang nói cái gì không.

“Hài nhi muốn tử châu.” Vũ Văn Tư Nguyên phồng má thành hai cái bánh bao, thấy phụ quân chưa gì đã muốn lơ đi, nàng đành đi thẳng vào vấn đề.

“Cái này cũng không khó, ngọ thiện xong phụ quân đi Lẫm Uyên đem về cho con. Vũ Văn Liên thoải mái đáp.

Phụ quân, dù sao người tự lấy tử châu cũng nhiều phiền phức, không bằng mang hài nhi cùng đi, sau này nếu có muốn, hài nhi một mình đi mò là được rồi. Đây mới là chính đề.

Vũ Văn Liên cười nhìn gương mặt háo hức của con gái, thở dài, Dẫn con đi tất nhiên là có thể, có điều, Lẫm Uyên cũng không phải địa phương bình thường, sau này lúc con muốn đi, cần có phụ quân theo cùng mới được.

Được ạ. Nàng đáp ứng rất nhanh chóng. Nguyên nhân Vũ Văn Tư Nguyên muốn đi Lẫm Uyên, nói trắng ra là, cũng chỉ vì hiếu kỳ mà thôi. Hoàng cung đã bị nàng đi đến mòn gót, lại không thể tùy ý xuất cung, thế nên liền nghĩ đến cấm địa trên núi phía sau hoàng cung – Lẫm Uyên. Ở trong mắt của nàng, nơi đó là một địa phận huyền bí tràn đầy truyền thuyết thần thoại, rất đáng để khám phá.

Ngọ thiện xong, phụ quân kéo tay nàng tiến vào mật đạo, qua chừng một nén hương là tới. Nếu như muốn đi từ đường chính vào Lẫm Uyên, không chỉ phải đến Khâm Thiên giám đăng ký, hơn nữa đường xá trong núi loanh quanh cực kỳ xa, chi bằng từ mật đạo tiến vào vừa nhanh chóng lạo thuận tiện. Vì lẽ đó, nếu như không phải là cử hành cúng tế, hoàng tộc bình thường đều thông qua mật đạo này vào Lẫm Uyên.

Xem ảnh

Vũ Văn Tư Nguyên nhìn khói tím thấp thoáng, không khỏi cảm thán, quả nhiên rất thần bí, là nơi chốn tốt xuất phẩm thần thoại.

Đi vào giữa làn khói tím, được chừng trăm mét, sương mù lại nhạt dần đi. Vũ Văn Tư Nguyên hít một hơi thật sâu, lãnh hương nồng đậm phả vào mặt, hóa ra mùi thơm trên người phụ quân có được là từ nơi này. Lại nhìn về phía Lẫm Uyên, nước trong veo thấy đáy, mọc ra những đóa hồng liên xinh đẹp, con cá chép gấm thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, tỏa ra những vòng nước loang loáng, cát mịn lát thành đáy, điểm xuyết những tảng đá ngũ sắc cùng trai ngọc màu tím trong suốt lồ lộ ra, trai ngọc trong lúc đóng mở có thể nhìn thấy tử châu bên trong hơi phát ra màu tím ánh quang, khói tím nhàn nhạt, lại như khiến cho Lẫm Uyên khép tầng lụa mỏng màu tím vậy, càng lộ vẻ mộng ảo. Trên bờ cạnh một tảng đá lớn, mọc ra một cây tử anh, thân cây mười người ôm cũng không xuể, trên cây kết đầy quả sữa vỏ tím, quả sữa rơi lăn lóc khắp bờ, có khi rơi vào trong hồ đánh “phốc”.

Thực sự là nhân gian tiên cảnh.

Vũ Văn Tư Nguyên không tự chủ được đi xuống nước Lẫm Uyên, trong lòng hiện ra một cảm xúc tựa hồ rất nguyên thủy với chốn này.

“Đau...” Bước xuống Lẫm Uyên trong khoảnh khắc nàng đã đau đến mức kêu ra tiếng! Vũ Văn Tư Nguyên nhíu chặt lông mày, không biết tại sao nàng mặc dù đau đớn một cách khó hiểu nhưng cũng không muốn ly thủy lên bờ, chờ cơn đau đớn thiêu cháy mãnh liệt qua đi, nàng phát hiện khắp toàn thân đều ấm áp, có một luồng sức mạnh không tên ở trong thân thể không ngừng gột rửa.

Quay đầu nhìn phụ quân, tóc dài của người bên trong nước như rong biển chập chờn, áo đơn trắng dày đặc vây lấy thân thể cao lớn, bởi vì đau đớn, sắc mặt người có chút nhợt nhạt. Nghĩ đến phụ quân mỗi lần tới nơi này lấy tử châu lại phải trải qua đau đớn, Vũ Văn Tư Nguyên cảm thấy âm u.

Nàng quá tùy hứng ngang ngạnh lại vô tâm.

Lẫm Uyên thủy tuy rằng lúc vào thì đau đớn vạn phần, nhưng nếu như chịu đựng được, đối với thân thể và tu vi có lợi ích rất lớn, phụ quân những năm này thường tới đây, võ công cũng tinh tiến không ít, đạt được rất nhiều ích lợi.” Nhìn thấu nữ nhi đang âm thầm tự trách, Vũ Văn Liên cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng. Hoàng nhi sau này thường cùng phụ quân đến được không? Nhưng không được phép đi một mình đến đây, nếu như đã xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào.

Đáng tiếc Lẫm Uyên này không phải ai cũng có thể tới, đối với người không chịu nổi Lẫm Uyên thủy mà nói, nước này không khác nào độc thủy, hoàng nhi cũng không nên mang người khác đến đây… Kỳ thực đến bây giờ Vũ Văn Liên cũng không biết tại sao y có thể vào được Lẫm Uyên, y từng pha loãng Lẫm Uyên thủy tìm đến phạm nhân tử hình thí nghiệm, tuy nhiên ai cũng đều đã chết. Ngàn năm qua có thể còn sống ra vào nơi này chỉ có bốn người, chỉ có thể nói, đều la thiên ý.

Vũ Văn Tư Nguyên lười biếng ngâm trong nước Lẫm Uyên, cúi đầu âm thầm suy nghĩ, cuối cùng kết luận, thế giới này quá nhiều điều kì dị, thể chất không giống, kết quả không giống.

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ ~ công viên cạnh nhà ta có cái ao sen, nước vô cùng vẩn đục, cũng không biết có phải ao sen nào cũng vậy hay không

8 quá thị dã mễ quan hệ, cha giá thị giá không, tùy ý huyễn tưởng (để nguyên hán việt vì ko hiểu @@)

Khác: Lẫm Uyên thủy xin mời tưởng tượng đến Bác Đột tuyền(趵突泉) ở Tế Nam, thực sự là trong suốt! Thế nhưng ta nghĩ, nếu như trong nước suối không nuôi những cá chép vừa đen vừa bếu mà là đổi thành cá chép hoa thì sẽ càng xinh đẹp. Đây là oán niệm nho nhỏ duy nhất của ta đối với Bác Đột tuyền. Năm đó đi là như thế, không biết hiện tại có thay đổi hay không. Những con cá chép kia thật sự thật sự quá béo tốt, làm người nào đó chảy nước miếng. . .

Hi vọng đánh giá Bác Đột tuyền như thế sẽ không đắc tội mọi người. . . <Cái lồng mũ sắt chạy trốn.>

Chương 11

Xem ảnh

Năm thứ tám Tuyên Đức, Sùng Đức đế tự thân coi chính sự, vừa tròn mười tuổi.

Tục ngữ có câu, quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa[1], làm lục bộ trong triều lo sợ bất an đoán già đoán non không biết hoàng đế sẽ vì lập uy mà quyết liệt cải cách từ chỗ nào, không ai đoán được, hoàng đế lại xuống tay đầu tiên từ chỗ Quốc tử giám.

Đầu tiên là Cát Tuệ - tế tửu Quốc tử giám được thăng nhậm chức thông chính sứ của Thông chính ty, sau đó lại đề bạt Trương Duệ - đại tài toán học làm tế tửu Quốc tử giám. Phải biết rằng trong lục nghệ Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ, toán pháp (sổ sách) xếp cuối cùng, bình thường, người có thể đảm nhiệm chức vị tế tửu Quốc tử giám đều là nhờ thông thạo kinh lễ, đôi khi kinh nhạc cũng có thể. Không ngờ lần này Trương Duệ lại có thể đảm nhiệm.

(Tế tửu là người đứng đầu Quốc tử giám, có thể hiểu là Hiệu trưởng)

Nhưng chấn động lớn hơn còn nằm ở phía sau, Trương Duệ kế nhiệm chưa được bao lâu, hoàng đế đã ra lệnh cải chế toàn bộ Quốc tử giám. Đặc biệt tăng biên chế ở viện Toán học: “Tiến sĩ có hai người, hàm tòng cửu phẩm, cùng một trợ giáo, phụ trách giảng dạy con cái của quan viên từ bát phẩm trở xuống và con cái thứ dân.” Thay đổi thành: “Tiến sĩ có năm người, hàm chính ngũ phẩm, phụ trách giảng dạy cho con cháu quan viên từ tam phẩm trở lên, con cháu quốc công, cháu chắt tòng nhị phẩm trở lên. Trợ giáo có năm người, hàm tòng lục phẩm.” Đây là phỏng theo biên chế viện Quốc tử học! Mặt khác còn thêm môn truy nguyên học, tham chiếu biên chế Thái học viện.

(Quốc tử giám phân thành: Quốc tử học, Thái học, Nghiễm văn quán, Tứ môn quán, Luật học, Thư học, Toán học, nôm na giống như bộ phân thành các ban, có chức năng nhiệm vụ riêng, thứ bậc ưu tiên cũng khác nhau theo thứ tự của lục nghệ)

Đây là một dấu hiệu cực kỳ rõ ràng về mục tiêu của hoàng đế. Thế mà các đại thần xuất thân từ lễ giáo cũng không tiện ra mặt ngăn cản. Nguyên nhân là, cải chế lần này không tác động đến lợi ích của lục bộ, nguyên tế tửu Quốc tử giám là Cát Tuệ thậm chí còn được thăng quan. Hơn nữa, tính toán trong lục nghệ tuy xếp hạng cuối cùng, nhưng vẫn là một trong những năng lực cơ bản mà nho học khởi xướng từ xưa đến nay. Còn truy nguyên là môn có nguồn gốc từ Lễ ký, lại lấy căn bản là tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Các vị đại thần quen đọc tứ thư ngũ kinh đương nhiên sẽ không đứng ra phản đối, bởi nếu vậy chẳng khác nào lấy đá tự đập chân mình.

Thế là trong bầu không khí yên lặng một cách quỷ dị của triều đường, đạo chiếu chỉ này đã được thi hành.

Cơn chấn kinh của các vị đại thần còn chưa hồi phục, hoàng đế lại hạ tiếp một đạo chiếu chỉ khác, cứ mỗi ba năm lại cử hành bình chọn các phát minh sáng tạo, tiền thưởng rất lớn, người có cống hiến nổi bật có thể trực tiếp vào công bộ nhậm chức. Người tham gia dự tuyển có thể tự mình báo danh, cũng có thể do đại thần trong triều hay quan chức các nơi đề cử, ứng cử viên sẽ qua các vòng bầu chọn, chọn ra những người đứng đầu để khảo hạch thành tích.

Chiếu lệnh này được ban ra, hiển nhiên cũng không có lời dị nghị, bởi vì sự kiện này có lợi ích thế nào với triều đình ai ai cũng có thể nhìn ra được. Đại thần trong triều cùng quan chức các nơi vui mừng khôn xiết, toàn quốc hăng hái tìm kiếm nhân tài, tăng cường thành tích, để có thể thu được nhiều lợi thế quan trường.

Đám quan viên vì đạo chiếu chỉ kia mà bận rộn, còn người ra chiếu chỉ là Vũ Văn Tư Nguyên đang nằm trên nhuyễn tháp trong Ninh cung, hết sức hưởng thụ ngắm ao sen, thưởng thức hồng liên mỹ cảnh, tư thái lười biếng ăn nho ướp lạnh do Bạch Lộ đưa tới.

Chiếu chỉ này do Tư Nguyên suy tính rất lâu mới quyết định ban hành. Đại Lẫm có thể tồn tại được ngàn năm đương nhiên có đạo lý của nó, mạo muội động đến lục bộ, chắc chắn sẽ gặp lực cản rất lớn. Hơn nữa, hiện tại cũng không có chư hầu cắt cứ ảnh hưởng đến hoàng quyền, kinh tế cũng mỗi năm mỗi tăng trưởng, cái Đại Lẫm phải đối mặt chỉ có hoạ ngoại xâm Đột Quyết, có thể còn có thực dân nước ngoài. Vũ Văn Tư Nguyên cũng phát hiện khoa học kỹ thuật nghiên cứu ở đây tuy có được đầu tư nhưng chưa nhiều, xu thế lại từ từ giảm đi.

Nàng không phải người toàn năng, không biết hết được về mọi mặt, về các loại công nghiệp chế phẩm một cách kỹ càng tỉ mỉ. Chưa nói nàng có thân phận hoàng đế, đột nhiên đi nghiên cứu những thứ này chắc sẽ bị ngôn quan nói thành: “Ham thích mấy thứ vật lạ mà mất hết chí hướng, mê muội mấy món nghề mua vui mà phóng túng bừa bãi”. Cho dù nàng còn biết mấy cái đơn giản như là pha lê, xà phòng thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề lớn. Khoa học kỹ thuật tiến bộ là do các ngành học cùng phát triển mang tới. Nàng đương nhiên sẽ không tự mình đi nghiên cứu các loại tri thức. Nếu ở tây âu có phong trào văn hoá phục hưng, vậy nàng lấy thân phận hoàng đế đại diện, trên làm dưới theo, cứ như vậy dự tính sẽ đạt được mục đích.

Thế giới này đã xuất hiện thuốc nổ đen, dùng rất phổ biến, làm pháo hoa hoặc châm ngòi lửa, tuy rằng cũng có súng hỏa công nhưng uy lực so với cung nỏ không lớn hơn là bao. Mà thuốc nổ TNT uy lực to lớn đương nhiên vẫn chưa phát minh ra được. Tư Nguyên cũng không biết chế tạo, chỉ có thể vạch ra phương hướng đại khái.

Điều nàng có thể làm chính là tạo điều kiện hoàn cảnh cho khoa học kỹ thuật phát triển, Đại Lẫm cũng có tới vạn vạn con dân, Tư Nguyên không tin có triều đình hỗ trợ mà lại không tạo ra thành tựu gì.

Toán học là ngành học cơ bản nhất, cho nên năm nàng tám tuổi đã triệu tập Trương Duệ cùng các đại sư am hiểu toán học cùng nhau biên soạn sách về đại số, hình học, thống kê, thống nhất chữ số Ả rập và các ký hiệu, việc này đối với một người trải qua giáo dục cao cấp như nàng không có gì là khó, cũng duy nhất nàng có thể sửa sang quy củ lại hệ thống ngành học này. Nắm chắc được toán học, là có thể đặt cơ sở cho vật lý và hóa học phát triển, Tư Nguyên tin chắc không nghi ngờ gì điều này.

Ngay sau đó nàng thiết lập truy nguyên học, truy nguyên học tức là tìm nguyên lý của vạn vật, nàng mời nhân tài ở khắp mọi mặt đứng ra dạy học, toàn bộ tri thức nông nghiệp, thủy lợi, kiến trúc, vật lý, hóa học đặt gói gọn trong môn này, một là do chúng còn chưa thành hệ thống, hai là đặt một chỗ để mọi người lấy nhau làm gương, cùng thảo luận giải quyết các vấn đề, chờ đến khi thời cơ chín muồi sẽ lại chia ra. Sau khi thiết lập môn truy nguyên này, Vũ Văn Tư Nguyên lâu lâu lại đến gặp các học giả đặt các câu hỏi như là “Vì sao quả táo lại rơi xuống đất chứ không rơi lên trên?”, “Quả tạ to và quả tạ nhỏ cùng được thả thì quả nào rơi xuống đất trước?”, “Tại sao gỗ nổi sắt lại chìm trong nước?”, vân vân và vân vân. Để lại một đống mệnh đề xong, nàng liền phất tay áo quay đầu ra khỏi Quốc tử giám. Nàng tin rằng với số học làm cơ sở, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nghiên cứu ra được.

***

Hiện tại Vũ Văn Tư Nguyên đang cười hì hì, nghĩ về hậu cung trống không của mình, tương lai nuôi nhiều thêm trăm miệng ăn thì sẽ thế nào.

“Chuyện gì khiến hoàng nhi vui vẻ như vậy?”

Vũ Văn Tư Nguyên giật mình, giương mắt nhìn phụ quân đang đi về phía đình, phụ quân công lực thâm hậu, cách xa như vậy nhưng nàng nói nhỏ cười trộm đều bị phát hiện.

Tư Nguyên cười đáp: “Đang suy nghĩ về chuyện của Quốc tử giám ạ!”

Vũ Văn Liên khẽ mỉm cười, y phải thừa nhận rằng con gái xứ lí việc này thật khéo léo, “Nói tới Quốc tử giám phụ quân cũng có chút chuyện, trước kia sơ suất, không tuyển thư đồng cho con, khiến hoàng nhi tịch mịch, bây giờ chọn mấy người cùng con học đọc viết được không?” Nói rồi y bảo Tiểu Hòa lấy ra sổ con đưa cho con gái.

Nàng mở sổ con ra xem, nhóm phía trên đều là con cái của các vị quan nhất phẩm trong triều, ba nam ba nữ,… A! sao cơ! Con trai độc nhất mới tám tuổi của Cổ Mang Xung và Cốc Vũ – Cổ Mặc Yên cũng có sao! Lại còn có Hách Nhiên cũng là con trai. Nàng mới cảm thán hậu cung trống vắng thì liền đưa bé trai vô tư vào à? Định làm màn kịch thanh mai trúc mã sao? Không ai thấy rằng nàng mới mười tuổi sao? Chuyện quan trọng nhất là, người đến dù có đẹp trai thì cũng nên cao lớn tài năng nha!

“Hài. . . Hài nhi, mới tự mình chấp chính, bận rộn vạn phần. . .” Vũ Văn Tư Nguyên vội vã kiếm cớ thoái thác chuyện phiền toái này, chơi với một đống hài tử chắc chắn là không còn những tháng ngày thanh nhàn.

“Bận rộn? Hôm nay tấu chương dày ba thước trên ngự án là do phụ quân một mình phê duyệt, hoàng nhi bận rộn chỗ nào? Muốn phụ quân thu xếp giúp luôn không?” Vũ Văn Liên trêu tức con gái đang mồ hôi tuôn ra như tắm.

Xong! Vũ Văn Tư Nguyên ở trong lòng kêu thảm thiết, phụ quân không dễ chọc đâu!

“Mới đây tiến sĩ Quốc Tử Giám thượng tấu rằng hi vọng hoàng nhi có thể cùng bọn họ thảo luận toán học.” Giọng nói vẫn dịu dàng.

“Hài. . . Hài nhi. . .” Trời xanh chứng giám, những công thức đó nàng hoàn toàn muốn chia sẻ chứ, đâu có ý giấu diếm, nhưng dù sao cũng là trí nhớ của kiếp trước, trong phút chốc làm sao mà nhớ rõ ràng hết được, mấy ông lão đó cứ liên tục hỏi xoắn não, phiền chết được!

Ngày mai hoàng nhi cùng các thư đồng học đọc viết được không?” Thấy vẻ mặt của hoàng nhi, Vũ Văn Liên dừng lại đúng lúc, quay lại vấn đề cũ.

Dạ. . . Vũ Văn Tư Nguyên ủ rũ trả lời, kết quả đã định. Kỳ thực nàng cũng biết, làm quen dần dần với con cái đại thần trong triều là điều tất yếu, tử tôn quan lớn trong triều đa số đều muốn tham chính, dù là lợi dụng thế lực của bọn họ hay là thiết lập các mối quan hệ nhằm tạo uy lực trong triều chuẩn bị cho sau này. Nhưng các nam hài tử này… Vũ Văn Tư Nguyên thở dài nhìn trời xanh, nàng đang sống trong thế giới của chế độ một vợ đa phu, nhưng ở thế giới cũ chân lý là một đôi sống chân tình trọn đời trọn kiếp, nàng chưa tiếp thu nổi… Không nói nữa, để về sau tính tiếp. Nghĩ tới cảnh hậu cung sau này đầy ắp dáng dấp nam nhân, Tư Nguyên rùng mình, phải lấy lòng một lúc nhiều nam nhân như vậy, nàng thật sự bị thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.