Ám Tình

Chương 51: Chương 51: Âm mưu của Nhạc Doanh




Mỗi buổi tối đều rảnh rỗi nên Nam Tịch Viên liền chạy bộ vài km để rèn luyện sức khỏe, lúc trước cô vẫn hay tập thể dục lắm nhưng từ khi chạy trốn Nam Từ đến nay thì đã bỏ thói quen này rồi. Dù sao hiện tại cũng không gì làm thế nên Nam Tịch Viên liền quyết định chạy bộ.

Đối với một người đã từng luyện võ thì việc chạy bộ này rất cần thiết, mỗi ngày Nam Tịch Viên chạy tận một lúc lâu mới thôi, trước khi trở về còn mua một chai nước suối để uống.

Sáng hôm sau.

Hôm nay tâm trạng của Nam Tịch Viên khá vui vì cô nghe Lưu Tĩnh nói cô ấy đã tha thứ cho Triệu Thiên Đình, cả hai cũng bắt đầu lại một cuộc sống hạnh phúc. Nam Tịch Viên mừng cho cặp đôi này, một người là anh trai cô, một người là bạn thân cô, được hòa thuận như thế thì quá tốt rồi!

Nhưng để nhận được sự tha thứ của Lưu Tĩnh không phải dễ, Triệu Thiên Đình đã bị cô ấy đâm một nhát vào ngực, hành động này cũng do Lưu Tĩnh đã mất đi khống chế. Tuy thấy anh trai bị thương nhưng Nam Tịch Viên vẫn vui mừng, bởi Triệu Thiên Đình và Lưu Tĩnh thật sự đã hòa nhau, tương lai sẽ không còn những hiểu lầm và nghi ngại về đối phương nữa.

Giờ đây Nam Tịch Viên chỉ còn đợi thiệp cưới của hai người họ mà thôi, chắc sẽ không lâu đâu!

Cô ngồi ở phòng khách nói chuyện hí hửng với Lưu Tĩnh một lúc sau đó mới cúp máy, lúc này cô liền đảo mắt nhìn quanh thì lại không thấy một ai, không gian yên tĩnh này quá quen thuộc đối với cô, ở một mình cũng không thấy buồn.

Không buồn nhưng mà khá là chán, Nam Tịch Viên vừa định đi ra ngoài thì thấy Mộc Nhất từ bên ngoài đi vào, chắc cô đoán hắn muốn lấy đồ gì đó cho Lục Dĩ Thiên nên cũng không hỏi han nhiều.

Mộc Nhất lên thư phòng của Lục Dĩ Thiên một lúc rồi đi xuống, trước khi rời đi còn không quên nói với Nam Tịch Viên hai câu:

“Lão đại chuẩn bị sang Miến Điện một chuyến, cô ở Hắc Uyển hãy cẩn thận. Có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở về.”

“Được, tôi biết rồi.”

Nam Tịch Viên cũng không lạ lẫm gì nữa, Lục Dĩ Thiên sang nước ngoài như ăn cơm bữa, có khi đi về trong ngày, có khi ở lại mấy hôm. Ở cạnh anh cũng lâu nên cô khá rõ điều đó.

Tính ra cô ở Hắc Uyển đã được nửa năm vậy mà Nam Từ không hề hay biết về tung tích của cô, nơi này thật sự quá khép kín mà! Cô chắc chắn có nằm mơ ông cũng không đoán được vị trí mà cô đang sống là ở đâu.

Nam Tịch Viên nhớ ra chuyện gì đó liền lên phòng thay đồ, cô đội nón và đeo khẩu trang vào sau đó vội rời khỏi Hắc Uyển.

Đến trạm điện thoại công cộng cô liền tiến vào và ấn một dãy số đã thuộc lòng để gọi đi. Không lâu sau một tiếng nói của một người đàn ông bỗng cất lên bên tai.

“Tiểu Tịch?”

“Là con.”

Nam Tịch Viên nhẹ giọng đáp lại, người gọi cô hai tiếng “tiểu Tịch” cũng chỉ có ông.

“Con gọi đến cho ta là vì đã thông suốt rồi sao?” Người đàn ông thốt ra giọng nói trầm thấp, vô cùng bĩnh tĩnh và không hề nao núng.

Nam Tịch Viên đáp lời ông:

“Con sẽ không nghe lời người đâu, người cũng đừng ép con nữa.”

“Ta chỉ muốn tốt cho con.”

“Người và ba Từ ai cũng nói thế, bắt con lấy chồng là tốt sao? Tính tình con người cũng đã rõ, chẳng lẽ con sẽ yên phận trở thành một người vợ hiền dâu thảo? Người vốn đã biết vậy nhưng sao lại cứ ép buộc con mãi chứ?”

Nam Tịch Viên khó chịu phản bác, người đàn ông nghe thế cũng chẳng giận dữ, trên môi ông vẫn luôn giữ thái độ điềm nhiên:

“Con còn không hiểu suy nghĩ của ta sao?”

“Con không hiểu gì cả! Nếu người và ba Từ muốn truy đuổi con mãi thì cứ tự nhiên, như vậy thì con sẽ trốn đến chân trời góc bể để người và ba Từ không tìm ra con nữa!”

“Tiểu Tịch, con đừng có ngoan cố như vậy nữa được không. Con tưởng ta không tìm được con ư?”

Nam Tịch Viên dứt khoát đáp:

“Nếu đã vậy thì người tìm đi, dù có tìm ra con thì con cũng không nghe lời đâu. Bất quá... cá chết lưới rách!”

Nam Tịch Viên nói xong liền cúp điện thoại, cô thật sự rất tức giận, cô vốn không hiểu tại sao những người lớn tuổi lại muốn áp đặt suy nghĩ của họ vào cô, còn nói như vậy vì muốn tốt cho cô, nhưng cô đâu cần sự quan tâm thái quá đó chứ?

Cô đã quyết rồi, dù có bị bắt về cũng phải liều mình bỏ chạy, có chết cũng không nghe lời!

Sẵn đang trong cơn thịnh nộ nên Nam Tịch Viên gọi luôn cho Nam Từ.

“Alo.”

“Ba, con nói cho ba biết, nếu ba cứ muốn bắt con về thì con sẽ liều chết với ba. Lúc nãy con cũng đã thẳng thắng với người đó rồi, hai người đừng hòng đạt được ý định!”

Sau khi nghe được giọng của Nam Từ thì Nam Tịch Viên liền nói một mạch vào điện thoại, cũng không quan tâm đến việc ông có tức giận hay không.

“Tiểu Viên, sao con lại cứng đầu như vậy chứ? Ba nói mãi nhưng con vẫn không hiểu ư?” Nam Từ cau chặt đôi mày và gằn giọng.

“Không hiểu, cái gì con cũng không hiểu hết! Nửa năm sau con sẽ gọi lại cho ba, nếu ba vẫn chưa thay đổi ý định thì con sẽ trốn mãi mà không trở về nhà nữa!”

Nam Tịch Viên nói xong liền dập máy, cô thở ra một cái cố ổn định tâm tình. Nói thẳng ra cô sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, nửa năm sau Nam Từ nghĩ thông thì tốt, nhưng nếu ông vẫn cố chấp thì cô vẫn sẽ tiếp tục chạy trốn!

Cô vốn là một kẻ cứng đầu và ngoan cố, nếu cô đã không muốn thì dù cho đối phương là nhân vật tầm cỡ cách mấy cô cũng sẽ chẳng nghe theo.

Dưới sự che chở và hậu thuẫn của Nam Kỷ Dận và Triệu Thiên Đình, Nam Tịch Viên không tin bản thân sẽ gặp phải chuyện không may.

Hừm, cô dậm chân một cái rồi mới bỏ đi.

Cái bóng thoăn thoắt của Nam Tịch Viên vừa biến mất thì bỗng nhiên một thân ảnh mảnh mai xuất hiện sau góc khuất, và người phụ nữ ấy không ai khác ngoài Nhạc Doanh.

Nhạc Doanh biết tin Lục Dĩ Thiên đi nước ngoài nhưng cô ta không chắc anh có mang theo Nam Tịch Viên cùng đi không, hôm nay lại vô tình thấy cô đi ngoài đường nên Nhạc Doanh liền lén theo sau. Tuy Nam Tịch Viên đã ăn vận kín mít nhưng Nhạc Doanh vẫn nhìn ra, trong đầu cô ta bỗng nảy lên một suy nghĩ xấu xa.

Nếu không có Lục Dĩ Thiên ở bên cạnh thì cô ta sẽ dễ ra tay với Nam Tịch Viên hơn, mọi chuyện quá thuận tiện rồi, xem ra ông trời cũng đang đứng về phía cô ta!

Do sợ Lục Dĩ Thiên sẽ về bất ngờ nên Nhạc Doanh đã vội sai người điều tra mọi vấn đề có liên quan Nam Tịch Viên, và vì vậy mà cô ta biết Nam Tịch Viên có thói quen tập thể dục mỗi tối. Nhạc Doanh nghĩ hay là đột kích cô bất ngờ? Nhưng mà điều này không mấy khả thi bởi Nhạc Doanh nghe nói cô là một người có khá nhiều tài năng, biết phóng đao, đánh võ, thân thủ lợi hại, thế nên muốn hạ Nam Tịch Viên không phải chuyện dễ.

Nhạc Doanh bắt đầu suy nghĩ, cô ta phải hãm hại cho bằng được Nam Tịch Viên mới hài lòng!

Lúc nãy nghe thuộc hạ báo lại rằng mỗi lần chạy bộ xong thì Nam Tịch Viên liền mua một chai nước suối sau đó mới chịu trở về, đầu Nhạc Doanh bỗng nhiên nảy ra một diệu kế. Đúng vậy, cô ta muốn bỏ thuốc vào nước để hại Nam Tịch Viên!

Nghĩ là làm, Nhạc Doanh nhanh chóng sai người thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.