Mộc Nhất ngẩn người vì mệnh lệnh này, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ biết nghe theo:
“Dạ.”
Nam Tịch Viên hậm hực bỏ điện thoại xuống giường, tiểu Hà thấy cô có vẻ không vui nên liền ân cần hỏi:
“Chị Tịch Viên, chị bị sao vậy ạ?”
Nam Tịch Viên khôi phục lại bộ dạng xinh đẹp dễ gần, cô lắc đầu:
“Không sao.”
Cô có ý định ngồi dậy, tiểu Hà liền đỡ lấy cô. Nam Tịch Viên hỏi:
“À đúng rồi, em có thấy khẩu súng và phi tiêu của chị ở đâu không?”
Khoác trên người bộ đồ bệnh nhân nên cô chẳng biết dụng cụ phòng thân của mình đang ở nơi nào, cô không muốn mất cây súng do Nam Kỷ Dận tặng, đối với cô nó là một món quà tuyệt vời.
“Ở đây.”
Nam Tịch Viên nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm đồ vật của mình nhưng chẳng thấy đâu, thế là cô liền hỏi tiểu Hà, nhưng cô bé vẫn chưa trả lời thì bỗng dưng cửa phòng được mở ra, Chân Đông Kình ung dung bước vào.
Chính Chân Đông Kình là người đã trả lời câu hỏi của Nam Tịch Viên, trên tay anh ta đúng là đã cầm theo một khẩu súng và hai cây phi tiêu.
Châu Đông Kình tiến đến bên cạnh Nam Tịch Viên, đáy mắt lộ rõ ý cười, “Của cô sao?”
“Biết rồi mà vẫn hỏi?” Nam Tịch Viên chẳng có thiện cảm gì đối với người đàn ông trước mặt mình. Cô không thích Chân Đông Kình cũng vì hai lý do.
Thứ nhất, anh ta đã giết chết mẹ của tiêu Hà, giết thì thôi, lỡ đâu có sự tình gì đó bên trong không nói được thì thôi đi, việc này cô không muốn xen vào cũng chẳng muốn trách. Nhưng điều cô cảm thấy khó chịu chính là vì Chân Đông Kình đã nói sự thật cho tiểu Hà biết, đáng ra tuổi con bé chỉ được vui chơi tươi cười, biết sự thật này thì làm sao có thể vui vẻ nữa?
Thứ hai, là do Chân Đông Kình đã không tìm hiểu kĩ mà đã tặng cho cô một phát đạn, thương cũ thương mới chồng chất, giờ đây cô đúng là một kẻ đầy bệnh tật.
Chỉ hai điều đó thôi đã khiến Nam Tịch Viên chả ưa gì Chân Đông Kình, cũng càng không muốn dính dáng gì đến anh ta. Có lẽ trong đêm nay hoặc sáng mai, cô sẽ rời đi để không phải chướng mắt.
“Nam tiểu thư, hôm nay vô ý bắn cô là tôi không đúng, mong cô có thể lượng thứ.”
Nam Tịch Viên nhíu mày nhìn Chân Đông Kình, có phải vừa rồi anh ta đang tạ lỗi với cô không vậy chứ? Chân Đông Kình cũng có ngày xin lỗi cô, là vì tiểu Hà sao?
Nam Tịch Viên cảm thấy hòa hoãn hơn khi nghe được lời xin lỗi mát tai này, cô cũng không muốn gây thù chuốc oán gì nhiều, thế nên mới chấp nhận bỏ qua mọi chuyện.
“Tôi tưởng anh sẽ cao ngạo không nhận lỗi, nhưng nếu đã nhận lỗi rồi thì tôi sẽ không chấp nhất nữa. Chỉ là, anh nợ tôi một mạng!” Đâu phải chuyện gì làm sai cũng được tha thứ, nếu như thế thì chẳng công bằng tí nào.
“Cô đừng quá đáng!” Người phát ra câu nói này là Thương Đô, hắn đứng bên ngoài nghe được cuộc đối thoại của hai người bên trong nên liền chen vào.
Chân Đông Kình đưa tay ra hiệu cho Thương Đô im lặng, anh ta vẫn không rời mắt khỏi Nam Tịch Viên dù chỉ một giây, “Được, là tôi nợ cô một mạng.”
Thương Đô khó hiểu lắm, cũng chẳng biết vì sao Chân Đông Kình lại dễ dãi như vậy, bình thường anh ta đâu có như thế đâu chứ? Điều này thật sự đã khiến Thương Đô kinh ngạc không ít.
Khoan đã, có khi nào lão đại của hắn để mắt đến Nam Tịch Viên rồi hay không? Cũng chỉ có thế Chân Đông Kình mới ôn nhu như vậy!
“Anh nên biết điều như lão đại của mình thì hơn.” Vẫn là cái khí thế không sợ trời không sợ đất của Nam Tịch Viên, cô thẳng thừng đáp trả Thương Đô. Song cũng quay say Chân Đông Kình dặn dò: “Anh nên răn dạy lại anh ta, sao lại có người vô duyên đến nỗi chen vào cuộc trò chuyện của người khác như vậy chứ!”
Thương Đô bị cô chọc giận, hắn tức tối không thôi, “Cô!”
Lúc này Chân Đông Kình đã cắt ngang, anh ta vẫn không hề giận vì thái độ của Nam Tịch Viên, ngược lại còn nghe lời cô:
“Được rồi, tôi sẽ chỉ bảo lại cậu ta, đảm bảo không có lần sau.”
“Chân lão đại đúng là một người công tư phân minh, không vì anh ta là thuộc hạ của mình mà thiên vị với một người ngoài như tôi.” Nam Tịch Viên khen ngợi một câu.
Người đàn ông nhếch môi cười khẽ một tiếng.
“Tiểu Hà, trời tối rồi. Con về ngủ đi.”
Chân Đông Kình đưa ra đề nghị, nhưng tiểu Hà không chấp thuận:
“Ba, con muốn ở cạnh chị Tịch Viên.”
“Tiểu Hà, ba không thích con cãi lời.”
Giọng nói Chân Đông Kình dường như cứng rắn hơn rất nhiều, Nam Tịch Viên thấy tiểu Hà e dè thì liền khó chịu nhìn anh ta, “Anh đừng hở tí là dùng quyền uy uy hiếp tiểu Hà!”
Cô nói xong liền quay sang tiểu Hà và cất giọng yêu thương:
“Tiểu Hà ngoan, dù sao trời cũng đã muộn rồi, em về ngủ đi nhé! Chị sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng.”
“Dạ, em nghe lời chị.” Lời thuyết phục của Nam Tịch Viên có sức hút rất lớn, chỉ mới nói hai câu thì tiểu Hà đã nghe theo ngay.