“Tôi ra ngoài thì ai sẽ chăm sóc cho lão đại, cô sao? Nam Tịch Viên, cô hiểu rõ bệnh tình của lão đại hơn tôi sao?” Vũ Châu Thanh cười khẩy một tiếng, thái độ đầy khinh thường. Mặc dù vết thương trên người Vũ Châu Thanh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cô ta vẫn muốn ở bên cạnh Lục Dĩ Thiên và chăm sóc cho anh, bởi cô ta yêu anh và muốn làm tất cả vì anh.
“Chẳng phải cô nói anh ấy không có gì đáng ngại sao, vậy cô còn ở lại đây để làm gì?” Nam Tịch Viên không muốn đôi co với Vũ Châu Thanh, cô chỉ muốn được ngồi cạnh anh và chăm sóc cho anh như cách mà anh từng làm với cô mà thôi. Tự dưng Vũ Châu Thanh lại xuất hiện, đã vậy còn giành phần chăm lo Lục Dĩ Thiên về phía mình, bảo sao cô không khó chịu đây?
“Đề phòng trường hợp bất trắc, Nam Tịch Viên, lỡ như có chuyện gì xảy ra đột xuất thì cô có phản ứng kịp không?”
Vũ Châu Thanh quyết tâm ở lại chăm sóc cho Lục Dĩ Thiên, lúc này bỗng dưng Kim Nhất chen vào:
“Tịch Viên, nơi này cứ để lại cho Vũ Châu Thanh là được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”
Nam Tịch Viên ngạc nhiên nhìn Kim Nhất, lại nghe Thổ Nhất tán đồng:
“Đúng đấy, dù sao Vũ Châu Thanh cũng là một bác sĩ.”
“Cô ấy hiểu rõ tình hình của lão đại hơn, đi thôi Tịch Viên.” Thủy Nhất cũng chen vào.
Nam Tịch Viên đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn họ, cô biết đám người này là đang lo cho Lục Dĩ Thiên nhưng chẳng ai lại hiểu suy nghĩ của cô. Thà chưa xác lập mối quan hệ yêu đương với anh thì không nói nhưng đã xác lập rồi thì hỏi sẽ có bao nhiều người phụ nữ có thể để bạn trai mình ở riêng với một người phụ nữ khác chứ?
Nam Tịch Viên biết mình thua Vũ Châu Thanh ở điểm này, lại không nhận được ủng hộ từ đám Kim Nhất, giờ đây nếu cứ ngoan cố không đi thì cũng không thể được, chỉ là cô cảm thấy khó chịu quá!
Bọn người này vốn không xem cô là người phụ nữ của Lục Dĩ Thiên, cũng không xem trọng cô chút nào. Một nỗi xót xa bủa vây lấy tâm trí cô, quá bức bách!
“Cô còn không đi?” Vũ Châu Thanh đắc ý nói một câu, đôi môi đỏ chói nhếch lên đắc thắng.
Nam Tịch Viên lườm Vũ Châu Thanh một cái rồi chuyển ánh nhìn sang Lục Dĩ Thiên, thấy anh ngủ an bình thì lòng cô cũng nhẹ nhõm phần nào. Xoay người lạnh lùng, Nam Tịch Viên vội vàng cất bước rời đi.
Nam Tịch Viên vừa ra tới ngoài thì đã bị Thủy Nhất gọi lại, “Tịch Viên, cô cũng biết Vũ Châu Thanh hiểu rõ bệnh tình của lão đại hơn…”
“Đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.” Nam Tịch Viên bình tĩnh đáp, mặc dù cô khó chịu vì ghen nhưng có lẽ bọn họ nói đúng, cô chỉ mới biết Lục Dĩ Thiên hai tháng thì làm sao bằng Vũ Châu Thanh biết anh tận mấy năm?
Trước khi cất bước rời đi, Nam Tịch Viên còn dặn dò, “Nếu anh ấy không sao thì lát nữa hãy cởi trói cho anh ấy.”
“Được.” Mộc Nhất gật đầu, “Cô định đi đâu?”
“Không đi đâu cả.” Nam Tịch Viên cất bước xuống lầu, chợt nhớ đến loại thuốc mà Lục Dĩ Thiên bị tiêm cô liền rơi vào trầm ngâm.
Anh từng nói với cô rằng anh bị trúng loại độc có tên là DHK27, chỉ biết người tiêm độc đó cho anh là mua lại của người khác, vậy nên anh cũng không biết vị nào đã chế tạo ra loại độc nguy hiểm này, phải chi tìm được chủ nhân của độc DHK27 thì tốt biết mấy.
Nam Tịch Viên nảy ra một suy nghĩ trong đầu, nếu như cô hỏi Nam Hoành Quân thì thế nào, ông sẽ biết chứ?
Dù gì ông cũng là một nhân vật có tiếng trong giới hắc đạo, lỡ như ông biết thì sao? Không được, cô phải hỏi thử xem! Vì Lục Dĩ Thiên cô phải mạo hiểm một chuyến.
Nam Tịch Viên rời khỏi Hắc Uyển, cô đến một trạm điện thoại công cộng cách xa nơi này hàng trăm ki lô mét rồi bước vào, ấn một dãy số đã nằm lòng sau đó gọi đi.
“Tiểu Tịch.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của người đàn ông trung niên, mà người đàn ông đó không ai khác chính là Nam Hoành Quân.
“Ba.” Nam Tịch Viên khẽ gọi, dường như cũng đã lâu rồi cô mới gọi chữ ‘ba’ này.
“Tiểu Tịch, con liên lạc với ba là đã thay đổi suy nghĩ rồi sao?” Giọng nói của Nam Hoành Quân hết sức nhỏ nhẹ và ôn nhu, hoàn toàn không giống tác phong của một lão đại khét tiếng giết người không gớm tay.
“Ba, ba cũng biết tính con rồi mà.” Nam Tịch Viên không vòng vo nữa, cô đi thẳng vào vấn đề: “Ba, con có chuyện muốn nhờ ba.”
“Con gái, con nghĩ ba sẽ dễ dàng giúp con khi con luôn lẩn trốn ba sao?” Nam Hoành Quân không có ý định sẽ giúp đỡ Nam Tịch Viên, nhưng ông cũng hiếu kì lắm, chuyện gì mà cô con gái lợi hại của ông cần ông phải ra tay chứ?
“Nếu con nói con bị kẻ xấu truy sát, ba sẽ ngoảnh mặt làm ngơ à?”
“Cái gì, có chuyện đó sao? Tiểu Tịch, là ai muốn hại con?” Nam Hoành Quân không thể giữ được bình tĩnh, hễ nói đến an nguy của con gái mình thì ông chẳng thể ngồi yên.
Nam Tịch Viên biết ba mình là người cứng miệng nhưng mềm lòng, rõ ràng là quan tâm cô thế kia, cũng tại cô cãi ý ông nên ông mới giận cô, ba cô tuy lạnh lùng nhưng luôn xem cô là số một.
Nam Tịch Viên cười khẽ, “Ba có biết thuốc DHK27 không, con đã bị tiêm loại thuốc đó vào người.”
Nam Tịch Viên không muốn nói dối Nam Hoành Quân nhưng cô lại không còn cách nào khác, nếu nói sự thật thì chắc chắn mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
“Cái gì?” Nam Hoành Quân ngỡ ngàng, nhưng khi nhớ ra chuyện gì đó ông liền lắc đầu vạch trần cô: “Tiểu Viên, con đang lừa ba.”
“Vì sao ba lại không tin con?” Nam Tịch Viên thấy ông hay thật, lại có thể nhận ra sớm như vậy. Nhưng dựa vào đâu ông cho rằng cô đang nói dối chứ?
Nam Hoành Quân giải thích, “DHK27 hiện tại đã không còn ở trên đời nữa rồi thì lấy đâu ra để tiêm vào người con?”
“Ba cũng biết DHK27, vậy ba có biết ai là người chế tạo ra nó không?” Nam Tịch Viên cảm thấy có hy vọng, đôi mắt cô cũng sáng lên lấp lánh.
Nam Hoành Quân nói thật:
“DHK27 là do ba chế tạo ra đấy.”
“Gì chứ?” Nam Tịch Viên ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng ba cô lại là chủ nhân của chất độc DHK27, thật quá bất ngờ mà. “Vậy ba có thuốc giải không?”
“Rốt cuộc con hỏi điều này là vì lý do gì?” Nam Hoành Quân không trả lời câu hỏi của Nam Tịch Viên nữa mà lại hỏi ngược lại cô, ông cũng đang rất thắc mắc vì sao cô lại biết đến chất độc mà ông chế tạo ra.
“À…” Nam Tịch Viên biết bản thân không thể lừa gạt Nam Hoành Quân thêm được, nhưng mà giờ đây phải nói từ đâu để ông hiểu chứ? Chẳng lẽ phải thú thật chuyện của cô và Lục Dĩ Thiên cho ông biết ngay bây giờ?
Nam Tịch Viên rối rắm quá, liệu khi biết chuyện giữa cô và Lục Dĩ Thiên thì ông sẽ thế nào đây?
“Ba, con muốn xin thuốc giải của ba, có được không?” Nam Tịch Viên mạo muội hỏi một câu, biết rằng phần trăm có được sẽ rất thấp nhưng cô vẫn muốn thử.