Thấy mọi người đều nhìn mình nên Nam Tịch Viên mới bắt đầu giải thích lý do vì sao cô đưa ra đề nghị đó:
“Đêm qua tôi là người bị hại nên tôi rất muốn biết ba của người đã hại tôi nói cái gì, điều này không quá bất tiện với anh chứ?”
Kim Nhất và Hỏa Nhất đăm chiêu khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng của Nam Tịch Viên, cô là đang ra lệnh cho Lục lão đại của họ đấy à?
Hai người họ tưởng Lục Dĩ Thiên sẽ do dự không đồng ý nhưng bỗng nhiên anh lại chấp thuận. Đôi mắt anh tràn đầy ý cười, Lục Dĩ Thiên nhìn cô nhưng nói với Kim Nhất:
“Liên lạc đi.”
Kim Nhất không hỏi nhiều mà chỉ đành làm theo nhiệm vụ, hắn đưa laptop sang cho anh, anh vừa nhận lấy thì Nam Tịch Viên đã tiến lại ngồi gần anh, tuy nhiên cô vẫn giữ khoảng cách để hình ảnh của mình không xuất hiện trên màn hình.
Liên lạc thành công, khuôn mặt của Nhạc Dĩ Triết bỗng hiện ra, ông không chờ đợi gì mà đã đi vào vấn đề chính:
“Dĩ Thiên, con có bạn gái từ khi nào vậy?”
Nam Tịch Viên nghe câu hỏi này của Nhạc Dĩ Triết thì mở to mắt ra mà nhìn, không hiểu vì sao mà ông ấy lại nghĩ cô chính là bạn gái của Lục Dĩ Thiên nữa. Cô giống bạn gái của anh lắm sao?
Lục Dĩ Thiên nhìn Nhạc Dĩ Triết không nhanh không chậm hỏi:
“Ba muốn quản con?”
“Đây là quan tâm, một người cha quan tâm con mình thì có gì sai?”
Nhạc Dĩ Triết luôn nói chuyện nhẹ nhàng, giờ đây nếu ai nói ông là một ông trùm của một tổ chức lớn thì có lẽ sẽ rất ít người tin tưởng, bởi hiện tại thái độ của ông rất thân thiện, đúng kiểu một người cha tốt quan tâm con cái.
Nhưng Lục Dĩ Thiên thì lại không đoái hoài gì đến sự quan tâm này của ba mình, anh lạnh giọng nói:
“Nhạc Doanh đã nói cho ba biết chuyện tối qua rồi, vậy thì cũng nhờ ba dạy cô ta lại cẩn thận, không phải ai cũng có thể giết chết đâu!”
“Dĩ Thiên, nó rất yêu con nên nhất thời lầm lỡ, con cũng nên nhận ra tình cảm của nó chứ?”
Lục Dĩ Thiên nghe thế thì nhếch môi cười khinh:
“Cô ta thích con thì ba muốn con cũng thích cô ta, ba nghĩ con sẽ nghe lời ba sao?”
“Con không thích Nhạc Doanh là vì người thuộc hạ nữ kia của con ư? Ba nghe Nhạc Doanh kể lại mọi chuyện rồi, con vì cô gái đó mà trừng mắt với Nhạc Doanh. Nói đi, rốt cuộc con và cô ta có quan hệ gì?”
Nam Tịch Viên vừa nghe những lời này thì khó chịu vô cùng, chuyện Lục Dĩ Thiên không thích Nhạc Doanh thì có liên quan gì đến cô? Nhạc Dĩ Triết sao lại không biết đúng sai gì hết vậy chứ! Ông cứ một mực bênh vực người con gái nuôi của ông bất chấp thật khiến cô phải tức giận.
Bấy giờ trên khuôn mặt điển trai của Lục Dĩ Thiên đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, anh cũng khó chịu không kém Nam Tịch Viên là bao:
“Chuyện của con không cần ba lo. Còn nữa, ba làm ơn nói với cô con gái cưng của ba rằng đừng bao giờ làm phiền con, con sợ có một ngày bản thân không kiềm chế được mà giết cô ta đấy!”
“Con...” Nhạc Dĩ Triết tỏ ra tức giận, khuôn mặt ông trở nên nhăn nhó mà đanh lại: “Con vì cô gái kia mà muốn giết Nhạc Doanh sao? Nói cho ba biết, cô gái kia rốt cuộc có phải bạn gái của con không?”
Lục Dĩ Thiên cười nhạt:
“Con không có bổn phận phải nói cho ba biết.”
Anh vừa định tắt liên lạc thì Nhạc Dĩ Triết đã nghiêm giọng hỏi nhanh:
“Con! Đến bao giờ con mới thôi cái thái độ đó với ba hả?”
“Mãi mãi sẽ không!” Lục Dĩ Thiên cố tình cười một cái chọc tức ba mình, trước khi ngắt kết nối anh lại mở miệng nói một câu bí ẩn: “Nếu cô gái đó là người phụ nữ của con thì sao, còn không phải thì đã sao?”
Nói xong liền tắt liên lạc, có lẽ câu nói này của anh sẽ để lại bao nhiêu suy nghĩ linh tinh không những cho Nhạc Dĩ Triết mà còn cho cả Nam Tịch Viên lẫn Kim Nhất và Hỏa Nhất.
Khi thấy anh đã nói chuyện xong với Nhạc Dĩ Triết thì Nam Tịch Viên đã không nhịn được mà cau mày hỏi ngay:
“Lục Dĩ Thiên, anh hà cớ gì lại thốt ra câu ẩn ý đó để cho ba anh hiểu nhầm quan hệ giữa hai chúng ta?”
“Tôi đã nói cô là người phụ nữ của tôi à?”
Thấy thái độ cố chấp không nhận của anh thì Nam Tịch Viên lại càng tức tối hơn:
“Nhưng câu nói ấy của anh sẽ gây hiểu nhầm. Bình thường anh không có thuộc hạ là nữ nhưng tự dưng bây giờ lại có, ba anh không tin chúng ta không có gì với nhau mới là chuyện lạ đấy! Anh muốn mang phiền phức đến cho tôi à?”
Lục Dĩ Thiên nghe Nam Tịch Viên chất vấn nhất thời anh không biết trả lời thế nào mới phải, thật sự lúc nãy anh cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại nói như vậy nữa. Có lẽ một phần là muốn chọc tức Nhạc Dĩ Triết, còn một phần là muốn chọc tức Nam Tịch Viên. Thấy cô xù lông như con nhím như thế thật sự rất dễ thương!
Hỏa Nhất thấy bầu không khí căng thẳng nên hắn đã chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người:
“Lão đại cứu cô, giờ đây lão đại nói có một câu cũng không được à? Lão đại muốn lấy chuyện này ra để bắt Nhạc lão đại không nên xen vào chuyện riêng tư của anh ấy, chẳng lẽ cô nhỏ nhen đến vậy ư?”
Nam Tịch Viên sôi máu nhìn Hỏa Nhất, cô nghiến răng nghiến lợi:
“Lỡ đâu Nhạc lão đại tưởng tôi là người mà Lục lão đại của các anh yêu thì sao, rồi ông ấy lại không hài lòng thì tìm cách chia rẽ, có khi còn sai người giết tôi không chừng. Anh tưởng chuyện này đơn giản thế à?”
“Cô cũng sợ gặp rắc rối sao, tôi tưởng cô lợi hại như vậy thì không sợ gì!” Hỏa Nhất dửng dưng nói.
“Tôi không sợ rắc rối nhưng tôi cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, anh có hiểu không?” Nam Tịch Viên không thèm đôi co với Hỏa Nhất nữa mà lại xoay sang nói với Lục Dĩ Thiên: “Còn nữa, cái cô Nhạc Doanh gì đó là em gái nuôi của anh đúng không? Tôi sẽ không nể tình anh cứu tôi mà không truy cứu chuyện cô ta đã làm với tôi. Nếu anh muốn bênh vực cô ta thì cứ nói, hôm nay sòng phẳng ở đây luôn đi!” . Kiếm Hiệp Hay
Lục Dĩ Thiên nhìn cô và đáp:
“Nhạc Doanh không liên quan đến tôi.”
“Được, vậy thì dễ tính rồi.”
Nam Tịch Viên gật gật đầu, Lục Dĩ Thiên lại hỏi:
“Cô định sẽ trả thù Nhạc Doanh thế nào?”
“Đáp trả những điều mà cô ta đã làm với tôi!”
Đôi mắt Nam Tịch Viên trở nên khát máu, cô hận Nhạc Doanh đến thấu xương, bởi cô ta thật sự rất ác độc, lợi dụng lúc cô tin tưởng cô ta mà thẳng tay đẩy cô ngã xuống biển. Nam Tịch Viên vốn đã sợ nước và không biết bơi, cô ta làm như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng cô?
Cô là người công tư phân minh, ai giúp cô thì cô sẽ giúp lại, còn ai hại cô thì đừng trách cô trả thù!
Kim Nhất thấy sự cương quyết của Nam Tịch Viên thì biết cô sẽ làm những gì mà cô nói, nhưng hắn cũng không quên nhắc nhở một câu:
“Nhạc Doanh là con gái nuôi của Nhạc lão đại.”