Ám Tình

Chương 9: Chương 9: Đánh lén




Tuy Bỉ Ngạn rất đẹp nhưng nó lại mang vẻ đẹp của cái chết, mặc dù Nam Tịch Viên không thích hoa này nhưng cũng chả ghét. Bỉ Ngạn rất mị hoặc nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác bi thương, tự dưng cô thấy trong người xuất hiện một nỗi buồn man mác, cũng không biết là vì sao.

Đang suy nghĩ thất thần thì bỗng nhiên một lực mạnh từ đâu xuất hiện và tác động vào người, Nam Tịch Viên từ xích đu văng xuống thảm cỏ xanh mướt dưới chân, cùng lúc đó ly kem lạnh trên tay cũng rơi xuống đất, nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Đáng chết, là ai đang lúc cô phân tâm mà ra tay, tuy là lực dùng ra không nhiều nhưng khiến cô rất căm phẫn.

Nam Tịch Viên bật nhanh dậy, cô đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, “Anh có ý gì?”

Cô không biết người đàn ông trước mặt và cũng không hiểu vì sao hắn lại ra tay với cô, chỉ là cô thấy rất khó chịu bởi hắn đã ra tay đánh lén cô. Hành động này chỉ dành cho kẻ tiểu nhân mà thôi!

“Cô là ai? Sao lại ngồi ở đây, nơi đây không phải là nơi một người như cô có thể ngồi.” Người đàn ông lạnh lùng, hắn không trả lời Nam Tịch Viên mà còn tỏ ra thái độ khinh thường và chán ghét.

“Không thể ngồi thì anh có thể gọi tôi xuống. Khốn kiếp, dám nhân lúc tôi không chú ý mà ra tay, một là xin lỗi, hai thì đừng trách tôi.” Nam Tịch Viên quát lớn, thật tình mà nói cơn giận của cô giờ đây đã đến cùng cực. Cô cho hắn hai cơ hội, nếu hắn xin lỗi chân thành thì cô sẽ rộng lượng bỏ qua nhưng nếu hắn không nhận rằng bản thân đã sai thì cô đảm bảo sẽ dạy cho hắn một bài học nhớ đời.

“Cô làm gì được tôi?” Người đàn ông dửng dưng nói, Nam Tịch Viên đối với hắn chỉ là một cô gái không có chút nguy hiểm nào.

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nam Tịch Viên nhanh như tia chớp đã tiến về phía người đàn ông và liên tiếp tung cú đánh vào người hắn. Cô mặc kệ đây là đâu, dù là nơi ở của Lục Dĩ Thiên hay hắn là thuộc hạ của Lục lão đại thì cũng vậy. Có thù tất báo, cô sẽ dạy cho hắn một bài học vì tội dám giở trò sau lưng cô.

Từng chiêu mà cô tung ra đều có thể lấy mạng người, nếu như người đàn ông không trở tay kịp thì e là đã phải lìa đời.

Người đàn ông có vẻ kinh ngạc trước sự lợi hại của Nam Tịch Viên, hắn hết sức cẩn thận đỡ từng cú đấm của cô. Hắn vung chiêu nhưng dễ dàng bị cô kiểm soát, một tia ngỡ ngàng bỗng xuất hiện trong con ngươi đen láy của hắn.

Tuy là con gái nhưng sức Nam Tịch Viên không hề thua ai, cô càng đánh càng hăng, quyết hạ gục tên khốn kia trước mắt. Thấy hắn đã yếu thế, cô đá mạnh một cái khiến hắn văng ra xa, ngã sõng soài nằm dài trên mặt đất.

Lúc này Lục Dĩ Thiên từ trong đi ra, thấy được cảnh tượng trước mặt thì ánh mắt hẹp dài của anh trở nên sâu hun hút. Bấy giờ Nam Tịch Viên liền lấy từ trong người ra một vật gì đó khá nhỏ, cô đưa tay phóng nhẹ một cái thì vật đó đã cắm vào đất cạnh đầu tên đàn ông kia vài xăng ti mét.

“Cô làm gì vậy?” Lục Dĩ Thiên lạnh lùng tiến về phía trước, sự nguy hiểm trên cơ thể anh dường như đang tỏa ra khắp mọi nơi.

Về phía tên đàn ông kia, hắn đã hoảng hốt khi thấy hành động của Nam Tịch Viên, nhìn sang bên cạnh mới rõ ràng hơn, thứ đang cắm dưới đất là một cây phi tiêu khá nhỏ nhưng rất nhọn và sắc, và nó chính là vũ khí xém chút nữa đã lấy mạng hắn.

Hắn nhanh chóng đứng lên khi nghe thấy tiếng nói của Lục Dĩ Thiên, cúi đầu cung kính: “Lão đại.”

“Đây là hậu quả của kẻ không biết điều, lần sau đừng trách tôi vô tình.” Nam Tịch Viên không hề quan tâm đến Lục Dĩ Thiên, giọng nói cô vừa cứng rắn vừa đanh thép vang lên.

Lúc nãy cô không giết người đàn ông vì lực của hắn chỉ đủ đánh cô bị thương, không có ý lấy mạng cô. Nhưng cô phải trừng phạt hắn vì dám đánh lén cô, cho dù cô có ngồi ở nơi không nên ngồi cũng phải nhắc nhở cô, đằng này lại thẳng thừng ra tay, không chỉ vậy hắn còn không biết lỗi. Hành động vừa rồi chính là cảnh cáo hắn, cũng nói với hắn rằng cô không phải loại người dễ va vào.

Nam Tịch Viên không sợ trời không sợ đất, bất kể đây là địa bàn của ai thì cô vẫn ngang nhiên ra tay trả thù khi bị chơi xấu, điển hình là đánh lén.

Cô biết hắn là thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên nhưng cô vẫn trừng phạt hắn, điều này chứng tỏ cô không hề nể mặt Lục Dĩ Thiên dù anh có là nhân vật tầm cỡ thế nào đi chăng nữa.

“Hỏa Nhất, có chuyện gì?” Lục Dĩ Thiên liếc nhìn Nam Tịch Viên một cái, sau đó quay sang người đàn ông đang cúi đầu.

“Lão đại, cô ta tự tiện ngồi trên xích đu này. Rõ ràng nơi này chỉ dành cho một người...” Hỏa Nhất lý giải sự tình, nơi chiếc xích đu này ngoài người đó ra thì không ai có thể ngồi được, hắn đánh Nam Tịch Viên cũng là lý do này.

Nam Tịch Viên im lặng nghe Hỏa Nhất nói, nhân vật được nhắc đến trong từng câu chữ của hắn là ai chứ? Đuôi mắt cô khẽ nheo lại một cái.

“Lúc nãy thấy Nam Tịch Viên ngồi đây, thuộc hạ đã đánh cô ta văng ra.” Hỏa Nhất nói tiếp, kể đúng sự tình cho Lục Dĩ Thiên nghe.

“Nhân lúc tôi không chú ý mà đánh tôi, anh nghĩ tôi dễ bắt nạt?” Ở đây tuy nhìn vắng vẻ nhưng Nam Tịch Viên biết thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, khi thấy cô ngồi trên xích đu này nhưng không ai ngăn cản có nghĩa là Lục Dĩ Thiên đã âm thầm đồng ý để cô ngồi. Thế mà Hỏa Nhất lại vô duyên vô cớ đánh người, là hắn sai, rõ ràng sai mà không chịu nhận lỗi nên cô mới không thể ngồi im chịu ức hiếp.

Trời đột nhiên chuyển sắc, mây đen nhanh chóng kéo đến che đi vầng trăng sáng trên bầu trời, những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống như trút nước, thấm vào những sợi tóc óng ánh của Nam Tịch Viên.

Lục Dĩ Thiên thấy trời mưa thì đi vào nhà, Nam Tịch Viên cũng đi theo sau anh. Cô rất muốn xem chuyện thế này Lục lão đại sẽ xử lý như thế nào, anh sẽ vì Hỏa Nhất mà thiên vị hay bắt hắn xin lỗi cô đây?

Lục Dĩ Thiên đi vào phòng khách và ngồi xuống sofa, Nam Tịch Viên cũng lẳng lặng ngồi vào ghế chờ đợi.

“Cô không được phép ngồi ngang hàng với lão đại.” Thủy Nhất đứng phía sau Lục Dĩ Thiên ra lệnh cho Nam Tịch Viên một câu, thái độ không hài lòng nhắc nhở.

Nam Tịch Viên chẳng buồn nhìn Thủy Nhất một cái, đôi môi anh đào nhẹ hé mở: “Tôi không phải thuộc hạ của Lục lão đại, vậy nên không cần phải đứng cung kính như các người.”

Chỉ một câu nhưng lại khiến bầu không khí rơi vào sự ngột ngạt. Một người không chịu tiến bước, một người không chịu lùi bước, tình thế này đúng thật là chưa bao giờ diễn ra. Người dám nói những câu nói ấy quả thật chỉ có một mình Nam Tịch Viên, Thủy Nhất cho rằng cô ta đã mượn gan trời rồi.

“Tôi cũng nói rõ. Lúc nãy tôi không giết anh không phải tôi sợ, cũng không phải e dè điều gì. Tôi không giết anh vì anh không có ý hại tôi, chỉ là vì anh không chịu nhận sai nên tôi mới trừng phạt hành vi của anh.” Nam Tịch Viên nhìn Hỏa Nhất điềm đạm cất giọng, từng câu từng chữ mà cô đều nói rất lưu loát và thể hiện sự thản nhiên vốn có. Cô không biết Lục Dĩ Thiên có ra mặt cho mình hay không, phần trăm cho hành động này cũng chẳng cao vậy nên cô đã lên tiếng nói trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.