“Mình muốn hỏi là, nếu một người muốn cậu sinh con cho người đó và chỉ có cậu mới có tư cách sinh con cho người đó. Vậy thì điều đó có nghĩa là gì?”
“Nếu có người nói với mình như thế thì khẳng định rằng trong tim người đó đã có hình bóng của mình, nói chính xác hơn là người đó đã yêu mình rồi.” Lưu Tĩnh sẵn sàng nói lên suy nghĩ về tình yêu của mình cho bạn thân nghe.
“Sao có thể, Lục Dĩ Thiên làm sao lại yêu mình chứ?” Nam Tịch Viên nghe được câu trả lời của Lưu Tĩnh thì phản bác ngay, giọng điệu cũng lớn hơn vài phần.
Lưu Tĩnh nắm bắt được điểm quan trọng, “Tiểu Viên, Lục lão đại đã nói những lời như thế với cậu thật sao?”
Nam Tịch Viên nhận ra bản thân đã lỡ lời, giờ đây có rút lại cũng không được. Cô nhăn mặt một cái rồi đáp: “Ừm, chính xác là như thế.”
“Thật ư, ôi trời!”
Lưu Tĩnh kinh ngạc, đôi mắt cũng mở tròn xoe, Nam Tịch Viên dặn dò:
“Cậu đừng nói ra chuyện này cho ai biết, mình nghĩ Lục Dĩ Thiên sẽ không như thế đâu.”
Lưu Tĩnh biết bạn thân không có kinh nghiệm trong tình yêu nên đã tư vấn cho cô: “Nếu Lục lão đại không để tâm đến cậu thì còn lâu mới nói ra điều đó, Lục lão đại là người thế nào mình không biết, nhưng cậu phải rõ chứ, anh ấy sẽ dễ dàng nói suông sao? Có lẽ Lục lão đại không biết biểu lộ tình cảm của mình ra cho cậu thấy nhưng theo mình được biết thì anh ấy đã yêu cậu mất rồi. Nam Tịch Viên, cậu thử suy nghĩ mà xem, có phải khoảng thời gian này anh ấy đối xử rất tốt với cậu không?”
Nam Tịch Viên ngẫm nghĩ lại chuyện vừa xảy ra với cô trong khoảng thời gian gần đây, đúng là thái độ của Lục Dĩ Thiên đối với cô vừa dịu dàng, ôn nhu, lo lắng và ân cần hết mực. Từ đầu cô cứ nghĩ anh đối với cô như thế chỉ vì cô là em gái của Nam Kỷ Dận, nhưng nhìn lại thì thấy không đúng lắm.
Nếu Lục Dĩ Thiên không có tâm tư gì với cô thì cũng sẽ không tốt với cô như vậy, cũng sẽ không nói những lời hoang đường kia. Đúng vậy, lời hoang đường mà cô đang nhớ đến đó chính là chấp nhận cô là người phụ nữ duy nhất được sinh con cho anh.
Tiêu rồi tiêu rồi, Lục Dĩ Thiên đã để mắt đến cô rồi đấy ư?
“Tiểu Viên, cậu thấy lời mình nói có đúng không?” Không nghe hồi âm của Nam Tịch Viên nên Lưu Tĩnh đã hỏi lại, và cô ấy chắc Nam Tịch Viên đã thông được tất cả.
“... Đúng!” Nam Tịch Viên không thấy sai ở điểm nào cả, trực giác mách bảo cô rằng Lục Dĩ Thiên đang thích cô.
“Vậy cậu thì sao, có để ý đến Lục lão đại không?” Đã nói đến mức này rồi thì Lưu Tĩnh phải hỏi vào điểm mấu chốt cũng chính là vấn đề quan trọng nhất.
“Ờ thì...” Nam Tịch Viên nhất thời không biết phải nói thế nào mới phải, liệu cô có thích Lục Dĩ Thiên không đây?
“Mình không biết nữa.” Nam Tịch Viên cảm thấy rối rắm lắm, cô không thể xác định được cảm xúc của chính mình.
“Nam Tịch Viên, cậu đã do dự khi trả lời câu hỏi của mình tức là cậu đã có cảm giác với Lục lão đại rồi đấy!” Dù sao Lưu Tĩnh cũng có kinh nghiệm đầy mình, chỉ cần nghe một chút thôi thì đã biết được tâm tư của Nam Tịch Viên.
Nam Tịch Viên không phản bác lời Lưu Tĩnh, thay vào đó cô liền rơi vào trầm ngâm. Cô cũng đã thích Lục Dĩ Thiên rồi đấy ư, có thể lắm, bởi anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất được thấy thân thể của cô, vả lại còn phát sinh quan hệ với cô tận hai lần. Hóa ra Nam Tịch Viên đã thích anh mất, nhưng cô lại chẳng thể nhận ra. Vì thích anh nên mới chấp nhận ân ái và gần gũi cùng anh, thế mà cô lại không biết được.
“Tiểu Tĩnh... dường như mình đã yêu Lục Dĩ Thiên mất rồi. Yêu từ lúc nào, cũng chẳng hay biết.”
“Cậu đã nhận ra tâm tình của mình được là rất tốt, tiểu Viên, mình chúc cậu và Lục lão đại có thể nhanh chóng tiến đến hạnh phúc.”
“Ba mình không muốn mình dính dáng gì đến người trong giới hắc đạo, vậy mà mình đã yêu Lục Dĩ Thiên...”
...
Nam Tịch Viên ngồi ngẩn ngơ trên giường, cô dùng tay ôm lấy chân mình, cằm cũng tựa vào đầu gối. Cứ trong tư thế co người đấy mà bắt đầu suy nghĩ, nghĩ đến những chuyện mà cô từng trải qua với Lục Dĩ Thiên, nghĩ luôn đến sự ngọt ngào mà anh dành cho cô. Thật không sai chút nào, cô đã yêu anh tự bao giờ...
Nam Tịch Viên chưa từng yêu ai nên nhất thời không nhận ra được xúc cảm của mình sớm như vậy, nếu như hôm nay không nhờ Lưu Tĩnh thì có lẽ mãi mãi cô cũng chẳng thể nhận ra tâm tư của bản thân.
Nhưng Nam Tịch Viên rất khó hiểu ở một điểm, rằng cô đã yêu Lục Dĩ Thiên từ khi nào vậy chứ, tại sao cô lại không biết?
Lục Dĩ Thiên đối rất tốt với cô, có lẽ vì những cử chỉ ân cần đó mà cô đã phải lòng người đàn ông này. Nam Tịch Viên tự hỏi, yêu anh là việc tốt hay việc xấu đây?
Trời xui đất khiến thế nào cô lại lấy điện thoại của mình ra, ngay sau đó liền ấn gọi cho Lục Dĩ Thiên.
“Tôi nghe.” Gọi chỉ mất vài giây thì Lục Dĩ Thiên đã bắt máy, giọng nói của anh thật sự rất nhẹ nhàng và ấm áp.
“Bao giờ thì anh về?” Nam Tịch Viên hỏi một câu, khuôn mặt bé nhỏ hết sức bình tĩnh.