lMấy ngày nay Nam Tịch Viên vẫn ở Hắc Uyển suốt mà chẳng hề ra ngoài, khi rảnh thì cô mượn laptop của bọn thuộc hạ Lục Dĩ Thiên để sử dụng. Cô lên mạng xem phim giải trí hay tìm kiếm về thế giới hắc đạo để xem có thông tin tức gì mới không.
Đối với giới hắc đạo đen tối không ánh sáng này thì Nam Tịch Viên thật sự rất thích thú, cô muốn tìm hiểu sâu về nó hơn, muốn biết nhiều hơn một chút nữa.
Nam Tịch Viên chợt nghĩ nếu một ngày thế giới âm u hắc đạo tan rã thì sao nhỉ? Nghĩ xong cô lại tự cười chính mình, chắc là sẽ không có ngày đó đâu. Bởi vì vẫn còn Lục Dĩ Thiên, Nhạc Dĩ Triết, các lão đại và tổ chức lớn mạnh khác, và cũng còn...
Cô lắc đầu không nghĩ thêm nữa, sau đó tiếp tục lên mạng nghịch ngợm.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, cuối cùng cũng đã đến ngày diễn ra hôn lễ hoành tráng ở Lệ gia. Và hôm nay Lục Dĩ Thiên đã trở về, tuy vẻ mặt anh có vẻ phờ phạc nhưng khí thế thì lúc nào cũng như cũ và không thay đổi, luôn oai phong và trang nghiêm.
Nam Tịch Viên ở trên lầu, cô nghe thấy tiếng động cơ bên dưới biết thì anh đã về đến nhưng cô lại chẳng thèm quan tâm. Thay vào đó sẽ tiếp tục chơi game giải trí một mình.
Tối đến.
Mọi người đã hẹn trước rằng sáu giờ tối sẽ xuất phát đến dự tiệc cưới, và đúng sáu giờ thì Nam Tịch Viên đã có mặt dưới phòng khách để cùng đi với anh, không trễ dù chỉ là một giây.
Thấy bộ dạng hóa trang thành đàn ông của Nam Tịch Viên, Lục Dĩ Thiên liền nhíu mày, đám Kim Nhất cũng ngỡ ngàng.
Thủy Nhất là người lên tiếng đầu tiên: “Ăn vận thế cũng được đấy chứ!”
“Chứ sao, Nam Tịch Viên tôi thì mặc gì không đẹp. Nào, các anh nhìn xem tôi có giống các anh không?”
Nam Tịch Viên hào hứng hỏi, Lục Dĩ Thiên lại lạnh lùng nói một câu sau đó bỏ đi: “Không ra gì cả.”
“Xùy.”
Hôm nay đi cùng Lục Dĩ Thiên còn có Kim Nhất, Hỏa Nhất, Thủy Nhất và Nam Tịch Viên, còn Mộc Nhất và Thổ Nhất đã đi xử lý công vụ của tổ chức. Tính ra thì cô đã thấy mặt hết tất cả các cánh tay đắc lực của Lục Dĩ Thiên nhưng chưa được gặp Thổ Nhất lần nào, nghĩ đến cô liền hiếu kì, không biết người đàn ông đó có giống bốn người này không nữa.
Chiếc xe vừa lăn bánh chưa bao lâu thì Nam Tịch Viên đã quay sang nhìn hai người đàn ông ngồi bên cạnh mình là Kim Nhất và Thủy Nhất, cô cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Thuộc hạ của Lục lão đại còn một người nữa đúng không, khi nào thì anh ta mới đến Hắc Uyển vậy?”
Thủy Nhất rảnh rỗi nên giải đáp thắc mắc cho cô: “Thổ Nhất bận việc rồi, hiện tại anh ấy đang ở nước ngoài, khi làm xong việc sẽ trở về.”
“Các anh làm gì mà bận rộn thế?”
“Muốn biết à?”
“Đúng vậy.”
“Không nói cho cô biết.”
“Anh...” Nam Tịch Viên tức tối không nói nên lời, tên Thủy Nhất này lại dám trêu đùa cô. Được lắm, nếu đã không nói thì cô sẽ hỏi người khác!
Nhìn lên kính chiếu hậu cô liền hỏi Hỏa Nhất: “Hỏa Nhất, anh trả lời tôi đi tôi sẽ không bắt anh đền kem.”
Hỏa Nhất nhíu mày khi nghe lời nói của Nam Tịch Viên, nhỏ mọn thế ư, chuyện đó vẫn còn nhớ à? Thấy Lục Dĩ Thiên ngồi bên cạnh mình nhắm mắt dưỡng thần thì hắn biết anh sẽ không ngăn cấm khi tiết lộ về vấn đề này, vì vậy hắn đã trả lời cô.
“Buôn bán vũ khí đấy, cô không biết à?”
“Bên ngoài các anh lấy danh nghĩa là một doanh nhân, đến cả cảnh sát còn không biết các anh làm gì thì sao tôi biết?”
Nam Tịch Viên nhìn qua kính liền thấy ánh mắt sắc bén của Lục Dĩ Thiên đang nhìn mình, cô nhướng mi khó hiểu: “Sao nhìn tôi mãi thế, thích tôi à?”
“Nằm mơ!” Anh chỉ nói một câu sau đó lại quay đi nơi khác, chẳng thèm ngó ngàng hay đoái hoài gì đến cô nữa.
Bấy giờ Nam Tịch Viên quay sang Kim Nhất và đưa ra lời nhận xét tận đáy lòng: “Trong tất cả mọi người các anh thì tôi thấy phong thái của anh là giống với Lục lão đại nhất đấy, luôn lạnh như tảng băng vậy.”
“Đừng nhiều lời, cô mà không cứu lão đại một mạng thì tôi đã vứt cô ra khỏi xe rồi, cứ lải nhải mãi.”
Nam Tịch Viên nghe Kim Nhất đáp cục súc như thế thì liền nhếch môi cười: “Lời nói cũng tàn nhẫn đấy, nhưng nếu anh đã không thích thì tôi... cứ nói đấy!”
Kim Nhất khó chịu thì mặc kệ anh ta, cô đâu nhất thiết phải vì hắn mà dán chặt miệng mình lại? Cô sẽ nói nữa đấy, để xem hắn làm gì được cô!
Kim Nhất cau chặt đôi mày, do Lục Dĩ Thiên dung túng cho Nam Tịch Viên nên hắn không thể làm gì được cô, chỉ có thể bấm bụng cho qua chuyện.
Sự xuất hiện của Nam Tịch Viên khi ở trên xe khiến cho bầu không khí trở nên sôi động hơn thường ngày rất nhiều lần. Do Lục Dĩ Thiên và Kim Nhất không màng để ý đến cô nên cô mới nhìn sang Hỏa Nhất và Thủy Nhất để bắt chuyện với họ, chốc chốc lại nói đôi câu vui vẻ.
Xe chạy không lâu thì đã đến bến tàu, Lục Dĩ Thiên vừa đặt chân xuống đất thì ông Lệ đã tiến lên chào hỏi:
“Lục lão đại đã đến rồi, tôi cảm thấy rất vui vì anh đã chịu nể mặt ông già này mà tham dự tiệc mừng của con gái mình.”
“Ngày vui của gia đình Lệ lão đại nên tôi cũng muốn đến chúc phúc.”
Ông Lệ cũng được xem là người có tiếng trong giới hắc đạo, được ông ta chào hỏi tất nhiên Lục Dĩ Thiên phải lịch sự đáp lời.
“Cảm ơn Lục lão đại, mời anh vào bên trong.”
Ông Lệ vừa nói xong thì đã có người tiến lại và chỉ dẫn đường đi cho Lục Dĩ Thiên, anh liền tiến bước vào trong du thuyền dưới sự hướng dẫn của người nhân viên kia.
Từ nãy đến giờ tuy Nam Tịch Viên vẫn luôn đi bên cạnh anh nhưng cô lại không hề mở miệng nói chuyện, cứ yên lặng và quan sát cảnh vật xung quanh. Cô cảm thấy buổi lễ này thật quá xa xỉ, chiếc du thuyền khổng lồ có thể chứa hàng trăm người, chắc phải tốn nhiều tiền lắm.
Nơi đây thật sự rất đẹp, ánh đèn lung linh huyền ảo, người người tấp nập qua lại nhưng đều theo một trật tự nhất định, tiệc cưới đêm nay đúng là đã khiến cô mở mang tầm mắt!
Vừa vào đến đại sảnh rộng lớn thì Nam Tịch Viên đã thấy rất nhiều người ăn mặc lộng lẫy, đàn ông khoác lên người bộ vest lịch lãm, phụ nữ thì đa phần là váy dạ hội muôn màu muôn sắc.
Có một số nhóm người quây quần bên nhau vừa uống rượu vừa nói chuyện. Hôm nay không chỉ là hôn lễ bình thường nữa rồi, e là ông Lệ đã lấy cái cớ ấy để làm nơi giao lưu giữa các thế lực lớn mạnh trong giới hắc đạo.
Nam Tịch Viên vẫn quan sát đều đều xung quanh, cô chợt nhận ra những người mà cô đã từng tìm hiểu trên mạng lại xuất hiện trước mặt, rõ mồn một. Những vị lão đại đều hội tụ về đây, thật sự quá nhiều!
“Đó chẳng phải là Nhạc lão đại sao?”
Câu nói của Nam Tịch Viên đã thu hút ánh nhìn của đám Kim Nhất, Lục Dĩ Thiên chỉ liếc một cái sau đó chuyển mắt sang nơi khác, cũng không quan tâm đến người được cho ba mình.
Nam Tịch Viên khá hiểu thái độ của Lục Dĩ Thiên, ở trong giới hắc đạo đen tối thì người thân cũng có thể trở mặt thành thù, anh và ba anh bất hòa với nhau cũng là chuyện đương nhiên, không có gì để bất ngờ.