Ám Tình

Chương 25: Chương 25: Lục Dĩ Thiên và Nam Kỷ Dận là bạn tốt?




“Anh hai, anh nói giúp em vài câu đi, bị ba truy đuổi em cũng sợ hãi lắm chứ. Mốt lỡ mà bị ba bắt về chắc em chết mất!”

“Em cũng biết đấy, anh muốn nói giúp em cũng lực bất tòng tâm. Dạo này có thiếu gì không để anh gửi?”

Nhắc đến câu này thì Nam Tịch Viên mới nhớ những dụng cụ mà mình tự chế tạo ra đã mất hết công dụng do đêm qua đã ngấm vào nước lạnh, thế nên cô liền liệt kê nhanh:

“Em cần phi tiêu, anh gửi phi tiêu cho em nhé!” Nam Tịch Viên nhanh chóng nói địa chỉ ở một quán nước ở gần đây để Nam Kỷ Dận có thể gửi đến được, xong rồi cô lại dặn dò thêm: “À, thêm cây súng lục mà anh tặng cho em nữa đi, đạn thì thay bằng bom do em đã chế tạo đấy. Em sẽ giữ máy, khi nào xong thì bảo thuộc hạ của anh gọi vào số này cho em.”

“Được, giờ anh sẽ về chuẩn bị cho em. Tầm hơn hai giờ nữa thứ em cần sẽ đến tay em.”

“Vâng, em cảm ơn anh nhiều lắm! Yêu anh nhất!”

Nam Tịch Viên chuẩn bị cúp máy thì Nam Kỷ Dận đã hỏi nhanh:

“Hiện tại em đang ở đâu đấy?”

“Em đang ở một nơi rất an toàn - Hắc Uyển. Được rồi, không nói với anh nữa, anh làm việc đi nhé, tạm biệt anh trai!”

Nam Tịch Viên nói xong thì cúp máy, đôi mày cô vẫn cười rạng rỡ. Lúc bấy giờ để ý mới thấy hình như Lục Dĩ Thiên và cả Kim Nhất, Hỏa Nhất đều nhìn cô, sao họ lại nhìn cô với ánh mắt lạ lùng như vậy nhỉ?

Nhớ đến khi nãy cô có tự quyết định một điều, thấy mình có phần không đúng nên quay qua nhẹ giọng với Hỏa Nhất:

“Anh có tôi mượn điện thoại của anh một ngày có được không, vừa rồi anh cũng nghe những điều tôi nói với anh tôi rồi đấy... Được không Hỏa Nhất?”

Hỏa Nhất nhếch môi bất mãn:

“Bộ dáng xin xỏ người khác này của cô đúng là lần đầu tiên tôi thấy được đấy.”

“Anh đừng có nghiêm túc như vậy chứ, cho tôi mượn một lúc thôi, khi nào nhận được hàng tôi sẽ trả lại cho anh. Nhé!”

Hỏa Nhất không trả lời, thấy biểu cảm thờ ơ trên khuôn mặt của hắn thì Nam Tịch Viên biết hắn đã đồng ý. Cô vui vẻ nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn anh!”

“Anh trai của cô là Nam Kỷ Dận?”

Người thốt lên câu hỏi này chính là Lục Dĩ Thiên, bởi trong quá trình mà cô nói chuyện điện thoại thì anh đã suy nghĩ rất nhiều. Cô họ Nam nên chắc rằng anh trai cô cũng họ Nam, tên anh ta lại là Dận. Lục Dĩ Thiên cảm thấy có một sự trùng hợp không hề nhẹ, có khi nào người anh trai mà cô nói là Nam Kỷ Dận - người bạn tốt của anh?

Không chần chừ gì nữa anh liền cất tiếng hỏi, thái độ rõ ràng là đang hoang mang. Nam Tịch Viên, Nam Kỷ Dận, họ là anh em thật ư?

Nam Tịch Viên nghe câu hỏi của Lục Dĩ Thiên thì bất ngờ, sao anh lại biết được chứ? Phải chăng là do anh cô cũng nổi tiếng vì điều hành cả một Nam thị to lớn?

“Sao anh biết tên anh trai tôi?”

“Nam Kỷ Dận thật sự là anh trai của cô?”

Lục Dĩ Thiên không ngờ mọi chuyện đúng như anh đã dự đoán, hóa ra bản thân anh đã gặp ngay em gái của bạn tốt mà không hề biết.

Nam Tịch Viên không trả lời mà còn hỏi ngược lại anh:

“Anh và Kỷ Dận có quan hệ gì?”

Kim Nhất, Hỏa Nhất ngồi một bên cũng ngờ vực lắm, hai người họ rơi vào trầm tư. Nghe câu hỏi của Nam Tịch Viên thì Kim Nhất đã trả lời thay Lục Dĩ Thiên:

“Lục lão đại và Nam tổng là bạn tốt.”

“Không ngờ luôn đấy!” Nam Tịch Viên há mồm kinh ngạc, đúng là không tin nổi anh cô lại quen biết với Lục Dĩ Thiên. Nam Tịch Viên khoanh tay trước ngực, cô vẫn khó hiểu:

“Nhưng rõ ràng lúc trước các anh đã điều tra tôi rồi mà, sao lại không nhận ra điều này?”

Lục Dĩ Thiên biết việc điều tra hơi sơ sài, anh đáp:

“Tuy quen với Kỷ Dận nhưng tôi không biết ba cậu ấy là Nam Từ.”

Hỏa Nhất thêm vào:

“Vả lại lần trước chỉ tra sơ qua xem cô có thật là con gái của một doanh nhân bình thường không, do cô không quan trọng nên chúng tôi cũng không cần chú tâm.”

Nam Tịch Viên gật đầu đã hiểu, cô suy tư:

“Rõ ràng anh hai có quen thân với anh và cũng biết tôi thích thế giới hắc đạo thế nào, vậy mà anh ấy chưa từng nói cho tôi nghe điều này. Nam Kỷ Dận, không ngờ anh lại giấu em!”

Lục Dĩ Thiên nhìn Nam Tịch Viên chăm chú, lúc này bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Lục Dĩ Thiên. Anh nhanh chóng lấy ra xem thì thấy ba chữ “Nam Kỷ Dận” hiện trên màn hình nên liền ấn nghe, không biết vô tình hay cố ý mà còn để loa lớn.

“Dận.”

Lục Dĩ Thiên nói một tiếng, đầu dây bên kia Nam Kỷ Dận liền trả lời:

“Thiên, em mình đang ở chỗ cậu đúng không? Cô gái tên Nam Tịch Viên đấy.”

Không đợi Lục Dĩ Thiên nói Nam Tịch Viên liền chen vào:

“Anh hai, là em đây.”

“Nam Tịch Viên, sao em lại vào ở được Hắc Uyển của Dĩ Thiên?”

Nam Kỷ Dận nghe tiếng Nam Tịch Viên thì nhẹ cau mày, lúc nãy nghe cô nói cô đang ở Hắc Uyển thì hắn đã kinh ngạc vô cùng, định hỏi thêm thì cô đã nhanh tay cúp máy. Hắn suy nghĩ một chút nên mới gọi điện đến cho Lục Dĩ Thiên xem có đúng như lời cô nói hay không, bây giờ biết được rồi, quả thật không sai.

“Anh hai, chỉ là tình cờ thôi.”

Nam Tịch Viên cười khẽ, Lục Dĩ Thiên bồi thêm:

“Em cậu từng cứu mình nên mình liền trả ơn, cô ấy nói muốn nhờ mình giúp chạy trốn nên mình đã chấp nhận cho cô ấy sống ở Hắc Uyển.”

“Những ngày nay Tịch Viên có mang phiền phức đến cho cậu không?”

Nghe câu này của Nam Kỷ Dận thì Lục Dĩ Thiên liền nhìn cô một cái, môi anh bỗng nhiên cong lên đầy ý vị, anh đáp:

“Không có.”

Nam Tịch Viên liếc nhìn anh rồi nhìn vào màn hình điện thoại, cô chất vấn:

“Kỷ Dận, sao anh lại giấu em việc anh quen biết một người như Lục lão đại vậy?”

“Anh quen bạn thì nói với em để làm gì?”

“Rõ ràng anh biết sở thích của em, anh cũng giống như ba không muốn em có dính dáng gì trong giới hắc đạo đúng không?”

Nam Kỷ Dận nhún vai, hắn gật đầu:

“Đúng vậy, nhưng bây giờ...”

“Bây giờ thì không thể nữa rồi!”

“Anh mặc kệ em có ở cạnh Dĩ Thiên cũng không sao, chỉ là không được quên lời ba nói đấy, đừng tìm rắc rối đến với mình!”

Nam Kỷ Dận yêu thương nói một câu nhắc nhở với em gái, dù sao cô ở cạnh Lục Dĩ Thiên thì hắn cũng yên tâm phần nào, còn hơn là để cô suốt ngày chạy trốn ở bên ngoài.

Nam Tịch Viên chu môi bất mãn, Nam Kỷ Dận không quan tâm đến cô mà chỉ nói với Lục Dĩ Thiên:

“Thiên, nhờ cậu chăm sóc em mình một khoảng thời gian nhé!”

“Cậu yên tâm, biết cô ấy là em cậu thì mình sẽ chiếu cố nhiều hơn.”

“Cậu đang mở loa ngoài đúng không, tắt đi. Mình có câu này muốn nói với cậu.”

Nam Kỷ Dận đột ngột nói lời đó khiến Nam Tịch Viên phải nhíu mày, anh cô muốn tránh cả cô luôn đấy ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.