Nam Tịch Viên tỉnh dậy cũng là ba giờ đồng hồ sau khi bị đánh ngất đi, vừa mở mắt ra thì cô đã thấy đầu mình choáng váng, định ngồi dậy nhưng lại mất hơn bảy phần sức. Lục Dĩ Thiên thấy cô gái trên giường đang cử động nên liền đỡ cô ngồi dậy, không quên nói một câu quan tâm:
“Từ từ, cẩn thận một tí.”
Nam Tịch Viên ngồi dựa người vào thành giường, cô hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Tuy cơn đau đã qua đi nhưng nó vẫn để lại trong cơ thể cô nhiều sự khó chịu khó tả.
“Em thấy trong người thế nào rồi?” Lục Dĩ Thiên ân cần hỏi hai, thái độ vô cùng sốt ruột.
Nam Tịch Viên ngủ được ba tiếng đồng hồ, trong ba tiếng này Lục Dĩ Thiên ngồi cạnh cô cũng chẳng rời đi đâu. Nhìn khuôn mặt cứ túa mồ hôi của cô, anh không khỏi đau lòng! Giữ chặt lấy tay Nam Tịch Viên, lại bị cô siết lấy dù cô vẫn đang trong trạng thái hôn mê, Lục Dĩ Thiên biết sự hành hạ này đã quá sức chịu đựng với cô.
“Lục Dĩ Thiên, tôi muốn giết người.” Nam Tịch Viên không trả lời câu hỏi của Lục Dĩ Thiên, ngược lại còn nhắc đến một chuyện khác, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt trực tiếp bộc lộ xúc cảm của cô bấy giờ. Đúng vậy, cô thật sự muốn giết chết Vũ Châu Thanh!
Vũ Châu Thanh vô duyên vô cớ gây sự với cô, đã thế còn tự tiện tiêm vào người cô loại thuốc chết tiệt này, hỏi sao cô có thể cho qua? Trong cơn mê man, Nam Tịch Viên vẫn có thể cảm thấy được cơ thể như chịu cực hình, giây phút đó thật sự ám ảnh cả cuộc đời cô.
Những người đã từng hại hoặc có ý định hại cô đều không thể sống sót, Vũ Châu Thanh cũng không phải ngoại lệ!
“Tịch Viên, tôi đã sai người trừng phạt Vũ Châu Thanh rồi.” Lục Dĩ Thiên biết sự căm phẫn trong lời nói của Nam Tịch Viên, muốn xoa dịu cô thật sự không dễ!
Nam Tịch Viên hừ lạnh một tiếng: “Có so với sự đau đớn mà tôi phải chịu không?”
“Năm mươi roi đánh vào người, không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.”
Nam Tịch Viên cười khẩy một tiếng, Lục Dĩ Thiên nói như thế để cô đỡ tức giận chứ anh mà chịu giết chết Vũ Châu Thanh sao? Thật nực cười mà!
Nam Tịch Viên dần lấy lại tinh thần, cô suy nghĩ vài giây rồi mới hạ hỏa, thật sự mà nói cô rất hận Vũ Châu Thanh, cô ta không những đanh đá mà còn rất vô duyên, cô cũng rất muốn giết cô ta vì đã hại cô thành ra thế này. Nhưng dù sao Vũ Châu Thanh cũng là thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên, anh trừng trị cô ta như thế là vì không muốn cô phải ra tay, tâm tư này của anh sao có thể giấu được cô cơ chứ?
Có lẽ, Vũ Châu Thanh ở trong lòng Lục Dĩ Thiên có một chỗ đứng rất quan trọng, nhưng vì cô là em của Nam Kỷ Dận nên anh mới ra tay trước một bước mà trừng phạt cô ta. Nghĩ đến đây bất giác lòng Nam Tịch Viên chạnh lại, cảm giác tủi thân bất giác dâng lên!
Nam Tịch Viên là người có gì nói đó, cô cũng chẳng muốn giữ trong lòng làm gì để mệt người, vậy nên thẳng thắng bộc bạch tâm tình:
“Nể tình anh đã cho tôi ở Hắc Uyển một thời gian nên tôi sẽ không tính toán đến người phụ nữ đó của anh. Nhưng Lục Dĩ Thiên, nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Tôi chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai.” Lục Dĩ Thiên nói lời chắc nịch, lại bổ sung thêm: “Còn nữa, Vũ Châu Thanh không phải người phụ nữ của tôi.”
Nghe được lời đính chính từ miệng Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn anh, vừa định đáp trả thì anh đã lên tiếng:
“Người phụ nữ của tôi từ trước đến nay cũng chỉ có một mình em mà thôi!”
“Ai... ai là người phụ nữ của anh chứ?” Nam Tịch Viên bị anh nói thế nên nhất thời đỏ mặt, “Đừng nói những câu như vậy, kẻo để Nhạc Doanh và Vũ Châu Thanh hiểu nhầm rồi càng hận tôi hơn.”
Lục Dĩ Thiên cười khẽ, “Sao nhìn em giống như đang ghen quá vậy?”
“Anh có vấn đề gì về não sao, tôi mà ghen á?” Cô đang bực mình muốn chết, ghen ở chỗ nào chứ?
Lục Dĩ Thiên hoàn toàn hiểu suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt mình nên đã lên tiếng giải thích:
“Tôi phạt Vũ Châu Thanh là vì cô ta làm quá chức phận nhưng tôi không thể giết cô ta, vì Vũ Châu Thanh là một người rất trung thành với tôi, cô ta đã theo tôi từ lâu lắm rồi. Tôi chỉ xem cô ta đơn thuần là một thuộc hạ bình thường, em không được nghĩ linh tinh đấy!”
“Chuyện của ai thì nói với tôi làm gì chứ, Lục Dĩ Thiên, mỗi ngày tôi đều sẽ gọi thẳng tên anh để cho Vũ Châu Thanh tức tối, xem cô ta còn dám ra tay với tôi không, nếu có thì tôi cũng không nhân từ thêm nữa đâu!”
“Được rồi đừng giận nữa, tổn hại sức khỏe.” Lục Dĩ Thiên ân cần hỏi lại một lần nữa tình hình của cô: “Em thấy trong người sao rồi?”
“Tôi không còn sức nữa... lưng cũng rất đau.” Không nhắc thì thôi, hễ nhắc là cơn đau trong người lại kéo đến, thật đáng ghét mà.
“Lưng đau?” Lục Dĩ Thiên nhíu mày, anh chồm người về phía trước và kéo áo của cô lên xem thì thấy lớp vải quấn lấy vết thương đã thấm đẫm máu.