Ám Tình

Chương 14: Chương 14: Sự giận dữ của Nam Tịch Viên




Nam Tịch Viên nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo kia bất giác đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Lục Dĩ Thiên lại dám chạm vào cô, lại ức hiếp cô như vậy, món nợ này cô nhất định phải trả!

Ngực cô hiện tại vô cùng đau nhức, Nam Tịch Viên ngồi dậy và cúi đầu xuống nhìn thì mới thấy những vết hôn đỏ mắt in hằn trên nụ hoa của cô. Đếm sơ qua trên hai mươi dấu, dấu nào cũng sẫm đỏ, bên cạnh đó còn có dấu răng, càng nhìn Nam Tịch Viên càng giận dữ.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ đây là lần đầu tiên cô lại phơi bày thân thể trước mặt một người đàn ông xa lạ, đã thế lại còn bị Lục Dĩ Thiên chạm vào thân thể ngọc ngà của mình rồi để lại những thứ ghê tởm nhất. Thật sự rất quá đáng!

Khi nãy bị chế trụ nên cô chẳng thể nào thoát thân, Nam Tịch Viên không hiểu vì sao thân thủ của mình cũng không tệ nhưng lúc ấy thân thể cô như nhũn ra, không còn sức phản kháng. Chẳng lẽ đây là điểm yếu thứ ba của cô thật sao?

Tại sao lại có thể chứ!

Tay Nam Tịch Viên cuộn chặt thành nắm đấm, vào chính thời khắc này cô thật sự muốn giết chết Lục Dĩ Thiên.

Nghĩ là làm, Nam Tịch Viên liền tức tốc xuống giường và bước lại tủ quần áo rồi lấy một bộ đồ mới và lẳng lặng đi vào phòng tắm. Cô xả nước lạnh và bắt đầu ngâm mình trong bồn nước không chút hơi ấm kia dù cho cơ thể cô đang run lên bần bật. Dùng tay chà sát những vết hôn đỏ chói, cô rất rất rất muốn nó biến mất ngay tức khắc!

“A...” Nam Tịch Viên hét thật lớn vì cơn giận dữ đã lên tới đỉnh điểm, cô không thể khống chế được nó nữa.

Sự sỉ nhục mà Lục Dĩ Thiên mang lại cho cô quá lớn, cô phải giết chết anh! Dù biết ý nghĩ này có thể gây nguy hiểm của cô nhưng Nam Tịch Viên không sợ gì cả, là do Lục Dĩ Thiên ra tay trước, có trách cũng không thể trách cô!

Sau khi Lục Dĩ Thiên rời khỏi phòng Nam Tịch Viên thì anh mới trở về phòng mình và nhanh chóng dội nước lạnh, có như vậy thì cái cảm xúc kia mới tan biến nhanh nhất có thể.

Nhớ lại cơ thể mảnh mai của người con gái thì anh lại cảm thấy thật tuyệt vời.

Cảnh xuân của cô thật sự rất đẹp, rất mê người!

Trên đời này, người con gái làm cho anh say đắm chỉ có thể là Nam Tịch Viên, lần đầu đụng vào phụ nữ nên anh khó mà kiềm chế bản thân được, có lẽ lúc nãy anh đã quá mạnh bạo.

Thật sự rất muốn cô nhưng Lục Dĩ Thiên sẽ không hành động khinh suất, anh chỉ động đến phần eo của cô trở lên và không quá đà, cũng xem như anh đã giữ được lời hứa không làm hại cô.

Ban nãy khi xé áo ngoài của Nam Tịch Viên thì Lục Dĩ Thiên đã thấy được trên chiếc áo lót của cô có vài hạt màu đen nhỏ, nó được đính trên áo rất tỉ mỉ. Những hạt ấy rất giống với hạt mà cô đã bỏ vào súng lúc giết người.

Khi đang xoa bóp cho cô thì Lục Dĩ Thiên đã cố tình sờ vào ngực của cô để chạm vào những hạt đen kia, quả thực là bom nhưng anh không thấy có dấu hiệu nổ, hay là nó có nguyên lí gì, tại sao lại có thể như thế chứ, khi nào nó phát nổ anh cũng không rõ được. Nhờ vậy mà anh biết được Nam Tịch Viên quả thật rất lợi hại.

Vì đã chạm vào ngực cô nên anh mới vội vàng nghĩ ra cách khác để cô không nghi ngờ, đó chính là việc chiếm tiện nghi của cô, cứ thế hưởng thụ vẻ đẹp tuyệt mĩ của Nam Tịch Viên.

Lục Dĩ Thiên còn đưa tay lần mò cơ thể của cô để xem cô còn giấu gì ở lưng hay không, nhưng không có gì cả. Phi tiêu mà Nam Tịch Viên mang trên người chắc chắc không nằm ở phần trên cơ thể mà có lẽ nó được giấu ở phần thân dưới của cô, có lẽ là ở trong túi quần cũng nên.

Lúc đầu vốn định chỉ là giả vờ một chút mà thôi nhưng nào ngờ sau đó thật sự Lục Dĩ Thiên đã có phản ứng, phản ứng sinh lí một cách mạnh mẽ và quyết liệt, cự long áp chặt vào người cô, cách một lớp vải rất mỏng manh nhưng có thể cảm nhận được sự mềm mại ấy.

Lúc đó Lục Dĩ Thiên có thể nhìn ra Nam Tịch Viên đang run rẩy, tay chân cô không nhấc lên nổi, có lẽ anh đã tìm ra điểm trí mạng của cô rồi.

Không hiểu sao giờ đây Lục Dĩ Thiên còn có thể nghe được mùi hương trên cơ thể Nam Tịch Viên, nó vẫn còn đâu đây và bay thoang thoảng xung quanh anh, rất thơm.

Quấn chiếc áo tắm trên người xong Lục Dĩ Thiên liền bước ra phòng ngủ. Những giọt nước còn đọng trên tóc nhẹ nhàng chảy xuống mặt, làm tôn lên vẻ điển trai vốn có và khiến anh càng quyến rũ hơn.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, Lục Dĩ Thiên ngồi trên sofa nhẹ nhàng nhếch môi: “Vào đi.”

Cánh cửa được mở ra, Hỏa Nhất bước vào trong, cung kính cúi đầu: “Lão đại, Lệ lão đại gửi thiệp mời đến, ngày này tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ cho con gái ông ta, tổ chức ngay trên biển.”

Đây là lí do vì sao Hỏa Nhất lại về, nhưng gặp sự cố với Nam Tịch Viên nên bây giờ mới thông báo được. Dù sao đây cũng là chuyện nhỏ không quan trọng nên cũng không cần báo gấp, bây giờ báo cáo cũng chẳng sao.

“Trên biển?” Nghe có vẻ lạ, thích tổ chức tiệc cưới ở trên tàu sao?

“Dạ, Lệ lão đại rất thương con gái nên hôn lễ được tổ chức rất hoành tráng. Và hôn lễ này sẽ là nơi gặp mặt của vô số lão đại có tiếng khác trong giới hắc đạo. Lão đại có định đi không ạ?”

Dù là có nhân vật tầm cỡ như thế nào nhưng Lục Dĩ Thiên đã không có hứng thú rồi thì nhất định sẽ không đi.

Anh vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ, vừa định lên tiếng từ chối thì đã bị một âm thanh trong trẻo khác vang lên: “Thú vị vậy, tôi cũng muốn đi.”

Thái độ Nam Tịch Viên lúc giờ khác hẳn so với khi nãy, ôn hòa và hồn nhiên hơn rất nhiều. Đáng lý ra cô đến đây để dạy dỗ cho Lục Dĩ Thiên một trận nhưng vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Hỏa Nhất nên liền sinh lòng hứng thú và đưa ra đề nghị kia.

Tuy Nam Từ luôn cấm cô không nên qua lại với những nhân vật trong giới hắc đạo nhưng Nam Tịch Viên rất tò mò về họ, và đây là cơ hội tốt nhất để cô mở mang tầm mắt.

Cô biết Lệ lão đại mà Hỏa Nhất vừa đề cập đến, một người có tiếng tăm trong giới, tổ chức của ông ta cũng vững mạnh. Hôm hôn lễ diễn ra nhất định sẽ có vô số người trong giới đến dự, nếu như cô đi thì nhất định sẽ biết nhiều thứ thú vị hơn nhiều.

Vì vậy Nam Tịch Viên liền gạt cái cảm xúc tức giận muốn giết người của mình sang một bên, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cô không tin mình không trả thù được Lục Dĩ Thiên. Tạm thời gác chuyện nợ nần qua, chính sự nên bàn trước.

Tuy là nói thế nhưng cô vẫn còn ấm ức vì chuyện mà Lục Dĩ Thiên đã gây ra với mình, thế nên mới nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.

Hỏa Nhất hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Nam Tịch Viên, phòng của Lục lão đại từ khi nào lại có con gái đi vào?

“Được, tuần sau sẽ đi.” Lục Dĩ Thiên vốn có ý không dự hôn lễ nhưng khi nghe Nam Tịch Viên nói muốn đi thì không hiểu sao anh lại thay đổi ý kiến, sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.