Nam Tịch Viên bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên, cô hét to: “Lục Dĩ Thiên, anh đừng quá đáng! Ai nói là tôi muốn về Hắc Uyển chứ?”
“Nam Tịch Viên, tôi thật sự đã hối hận khi không giữ em bên cạnh. Nếu không thì sẽ không có chuyện em bị thương thế này.”
Lục Dĩ Thiên nói xong liền liếc mắt nhìn Chân Đông Kình một cái, ám chỉ anh ta chính là kẻ đã khiến Nam Tịch Viên chỉ còn lại nửa cái mạng yếu ớt. Anh cũng chẳng thể trách Chân Đông Kình vì dù sao tất cả chỉ là hiểu lầm, vả lại anh ta cũng đã hối lỗi và đưa cô đi chữa trị nhanh như vậy.
Tuy là thế nhưng Lục Dĩ Thiên vẫn không quên nói một câu cảnh cáo:
“Tốt nhất là đừng lại gần người phụ nữ của tôi.”
Nam Tịch Viên ở trong lòng Lục Dĩ Thiên liền phản bác, “Ai là người phụ nữ của anh chứ?”
“Em quên chuyện đêm qua của hai chúng ta rồi sao?” Lục Dĩ Thiên cố tình nói lớn để Chân Đông Kình có thể nghe thấy, anh muốn chọc tức anh ta. Dám có ý với người phụ nữ của anh, nằm mơ!
“Anh...” Nam Tịch Viên tức tối muốn phát điên, khuôn mặt cũng trở nên giận dữ.
Lục Dĩ Thiên nhanh chóng đưa cô rời đi, Mộc Nhất liền tiến đến bàn và lấy cây súng lục, điện thoại cùng với hai cây phi tiêu của Nam Tịch Viên, song gật đầu với Chân Đông Kình một cái rồi ra về. Giờ đây trong phòng bệnh chỉ còn lại Chân Đông Kình, Thương Đô vừa mới đến nên nghe được sự tình. Hắn liền hỏi:
“Lão đại, Nam Tịch Viên là người phụ nữ của Lục lão đại, anh định sẽ thế nào?”
Khóe môi Chân Đông Kình chợt nhếch lên, anh ta từ tốn trả lời câu hỏi của Thương Đô:
“Không thế nào cả.”
Thương Đô khó hiểu, ý của Chân Đông Kình rốt cuộc là gì chứ?
Chân Đông Kình đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn vào xa xăm, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.
- Nam Tịch Viên ơi Nam Tịch Viên, tại sao em lại có dính dáng đến Lục Dĩ Thiên chứ. Nếu em không phải người phụ nữ của hắn thì có lẽ tôi sẽ không ngần ngại mà đưa em đến bên cạnh mình. Nhưng tiếc quá, quá tiếc!
Lục Dĩ Thiên đưa Nam Tịch Viên ra tới xe, cũng không thèm đặt cô xuống ghế mà cứ để cho cô ngồi trên đùi mình, ngay sau đó liền ra lệnh với Mộc Nhất ngồi phía trước:
“Chạy nhanh lên. “
Mộc Nhất khởi động xe và rời khỏi bệnh viện, đám thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên cũng chạy theo phía sau anh.
“Lục Dĩ Thiên, anh mau thả tôi xuống!” Nam Tịch Viên bất mãn quát lớn, lại trừng mắt với Lục Dĩ Thiên một cái.
“Không thả!”
“Anh! Khụ khụ...”
Vì sự tức giận đột ngột đến nên Nam Tịch Viên thấy lồng ngực khó thở hẳn, thế mới ho liên tục vài cái. Lục Dĩ Thiên quan sát khuôn mặt cô gái trong lòng đã biến sắc thì liền hạ giọng, “Không được tức giận nữa, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.”
Lục Dĩ Thiên vừa nói vừa vuốt ngực của cô vài cái, hành động này chỉ đơn thuần là muốn cô có thể bớt ho. Nhưng Nam Tịch Viên lại hất tay anh ra, “Đừng chạm vào người tôi.”
Thấy bàn tay thon dài đó thì cô lại nhớ đến chuyện tối qua, chính bàn tay của Lục Dĩ Thiên đã chiếm tiện nghi của cô, lại sờ khắp nơi trên cơ thể này, đúng là quá đáng!
Lục Dĩ Thiên biết cô còn giận mình, thế nên cũng không tính toán. Nam Tịch Viên bị trúng đạn từ phía sau nhưng vẫn khiến cô tức ngực như vậy, điều đó có nghĩa viên đạn mà Chân Đông Kình bắn ra đã đi khá sâu vào cơ thể của cô, nhưng vẫn may là khiến cô không nguy hiểm đến tính mạng.
Suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng Lục Dĩ Thiên vẫn lên tiếng hỏi, giọng điệu có phần khó chịu:
“Chân Đông Kình bắn em một phát, em không tức giận anh ta à? Lại còn muốn chuyển đến Chân gia sống?”
“Chân Đông Kình không cố ý, vả lại lại ai nói tôi sẽ chuyển đến Chân gia?” Nam Tịch Viên bĩu môi, hậm hực cãi lại.
“Lúc nãy ý tứ trong lời nói của em rất rõ ràng.”
“Hừm, cũng chẳng hiểu anh đang suy nghĩ gì.” Bỗng dưng Nam Tịch Viên nhăn mặt khó chịu, “Anh mau thả tôi xuống ghế đi.”
“Tôi sẽ bế em.” Lục Dĩ Thiên không có ý định sẽ nghe theo lời cô.
“Anh bế trúng vết thương của tôi rồi, tôi đau...” Mặc dù Lục Dĩ Thiên đụng vào vết đạn bắn khá nhẹ nhưng cũng khiến Nam Tịch Viên đau đớn.
“Tôi xin lỗi.” Lục Dĩ Thiên hiểu ra vấn đề liền thay đổi tư thế ôm nhưng cũng chẳng muốn đặt cô xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
Nam Tịch Viên biết Lục Dĩ Thiên ngoan cố nên cũng không nói nữa, chỉ là được nghe lời xin lỗi từ miệng của anh đúng là điều đáng kinh ngạc.
Cô bình thản tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của Lục Dĩ Thiên, bỗng dưng một cảm giác yên bình truyền đến khiến cô hài lòng. Trên cơ thể của người đàn ông này có một mùi hương tự nhiên khiến cô cảm thấy rất thoải mái mỗi khi ngửi nó.
“Đừng nói chuyện này cho Kỷ Dận biết đấy, anh ấy sẽ rất lo lắng.” Nam Tịch Viên đưa ra đề nghị, cô nằm ngoan ngoãn trong lòng Lục Dĩ Thiên cũng không quậy phá nữa.
“Được.” Giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng của Lục Dĩ Thiên, anh đáp ứng yêu cầu của cô.
“Anh cũng không được cho Thiên Đình biết đấy!” Cô sợ người đàn ông này sẽ nhiều lời và kể cho Nam Kỷ Dận cùng với Triệu Thiên Đình biết nên đã dặn dò thêm, cô không muốn họ phải bận lòng vì cô, thương tích của cô để một mình cô chịu là được rồi.
“Tôi sẽ không nói cho ai nghe đâu, em yên tâm.” Lục Dĩ Thiên thấy cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô chỉ muốn gánh vác đau đớn một mình mà thôi, kể cả những người thân nhất cũng chẳng muốn kể lể.
Nếu là người khác thì có lẽ Nam Tịch Viên sẽ không tin tưởng lắm, nhưng lời này được phát ra từ miệng Lục Dĩ Thiên thì cô đã an tâm hoàn toàn.
Chẳng mấy chốc đã về đến Hắc Uyển, Lục Dĩ Thiên không ngần ngại liền bế Nam Tịch Viên đi thẳng lên lầu. Tiến vào phòng ngủ anh đặt cô xuống chiếc giường mềm mại của mình, người đàn ông lặng lẽ đứng dậy khóa cửa lại rồi mới đi đến bên cạnh cô.
Nam Tịch Viên cảnh giác, “Anh muốn làm gì?”
Tự dưng khi không lại đóng chặt cửa, trời đã tối rồi mà sao Lục Dĩ Thiên vẫn chưa chịu về phòng ngủ chứ?
Lục Dĩ Thiên ngồi xuống giường, anh hết sức bình thản nói ra ba từ, “Tắm cho em.”
“Hả?” Nam Tịch Viên cả kinh, cô lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần!”
Cô lùi về phía sau nhưng đã bị Lục Dĩ Thiên nắm lấy bàn tay, anh dửng dưng:
“Nam Tịch Viên, em đã là người phụ nữ của tôi rồi thì cần gì phải ngại.”
“Ai... ai là người phụ nữ của anh chứ? Anh mau tránh ra đi!” Nam Tịch Viên cương quyết không đồng ý, bởi cô không thích bị người khác nhìn thấy thân thể mình, đặc biệt là Lục Dĩ Thiên.
Chả hiểu tại sao người đàn ông này có thể tự nhiên như vậy, rồi từ khi nào lại xem cô là người phụ nữ của anh nữa chứ!
“Tịch Viên, tôi muốn em nghe lời.” Lục Dĩ Thiên kiên nhẫn nói một câu.
“Anh cũng lạ thật, sao cứ muốn làm chuyện không đâu không vậy? Anh có thể để tôi tự làm hay gọi người hầu đến mà, hà tất phải ra tay giúp đỡ?”
“Đơn giản vì tôi muốn.”
“Tôi không đồng ý!” Nam Tịch Viên cương quyết phản đối.