CHƯƠNG 27
Trần Tuyệt không biết làm sao để hóa giải phẫn nộ trong lòng, lay động thân thể đứng dậy, đẩy Cách Dao định đỡ mình , hỏi lại “Xin hỏi vương gia, ngài đến tột cùng đã làm gì với y? Y một thân thương tật, là bởi cái gì?”
Hiên Viên Liệt thật cẩn thận thay Hiên Viên Uyển Nhi kéo chăn bông, gằn từng tiếng nói
“Bổn vương thua cược Khiết Đan vương tử Gia Luật Thành Hách, cho nên tặng Uyển Nhi cho Khiết Đan vương tử ba ngày, sau khi trở về, y trở thành như vậy. Trong mê man y vẫn gọi tên ngươi.”
Trần Tuyệt sững sờ đứng lặng, vốn tưởng rằng những vết thương của Hiên Viên Uyển Nhi là do Hiên Viên Liệt gây ra, không nghĩ y lại tiếp tục đi theo con đường của mình, chẳng lẽ, đó thật sự là số phận?
“Vương gia, niệm tình y vì ngài mà suýt bỏ mạng, ngài nếu không cần y cũng đừng phá hủy y, hãy để y theo chúng ta về Hàng Châu đi”
“Y là người của bổn vương, ai cũng không thể mang y rời khỏi đây nửa bước” Hiên Viên Liệt cười lạnh
“Vương gia, y là người, không phải một con rối, y cũng có thất tình lục dục, y cũng sẽ đau! Nếu vương gia không cần y, tội gì còn tra tấn y?”
“Ai nói bổn vương muốn tra tấn y?”
“Vậy những vết thương này là gì? Chẳng lẽ vương gia cho rằng, không phải chuyện ngài làm thì sẽ không sao? Là do vương gia tặng y cho người khác, chuyện này so với việc tự tay ngài dùng roi đánh y, còn đau hơn gấp bội!”
“A Trần, A Trần” Hiên Viên Uyển Nhi đột nhiên kêu lên, quơ hai tay trong không khí, khủng hoảng muốn nắm lấy thứ gì đó.
“Uyển Nhi, A Trần ở đây” Trần Tuyệt cầm tay Uyển Nhi trấn an.
“A Trần, đau, Uyển Nhi đau quá” Hiên Viên Uyển Nhi rơi lệ trong mơ, cứ mỗi lần đau đớn dâng lên, lại gọi một tiếng Trần Tuyệt, người này là người duy nhất hiểu hết nỗi đau của y.
“Uyển Nhi, chỗ nào đau? Chúng ta tìm đại phu khám cho ngươi”
“A Trần, Uyển Nhi đau lòng, trong lòng đau quá, đau quá” Hiên Viên Uyển Nhi siết chặt tay Trần Tuyệt đến phát đau.
Trần Tuyệt nhìn người trước mặt rơi vào tình cảnh hệt như mình lần trước, cũng tổn thương, cũng đau đớn, từ thân thể cho tới trái tim, tẩu hỏa nhập ma, máu trong cơ thể đóng băng hết, mãi cho đến khi chết lặng.
“Gọi đại phu, nhanh gọi đại phu”
Nhìn Hiên Viên Uyển Nhi càng ngày càng yếu ớt, Hiên Viên Liệt cấp tốc hướng ra ngoài rống giận, mà cặp mắt kia vẫn gắt gao nhìn người đang hôn mê trên giường, một tấc cũng không rời.
Đại phu bôi thêm thuốc mỡ rồi kê đơn thuốc giảm đau, quay đầu nói “Nếu y không muốn sống, Đại La tiên tử hạ phàm cũng không cứu nổi”
Trần Tuyệt lúc này mới biết, Hiên Viên Uyển Nhi đã hôn mê suốt năm ngày chưa tỉnh, mơ mơ màng màng, không muốn thanh tỉnh.
Cách Dao giờ phút này cũng biết qua chuyện của Hiên Viên Uyển Nhi, căn bản đối với người này không quan tâm, thậm chí còn mang chút bài xích, nhưng lúc này nhìn Hiên Viên Uyển Nhi, cũng mềm lòng, hiểu được tình cảnh tương tự của hai người, khó trách khi còn ở Đồng phủ họ khá thân thiết.
Cách Dao và Trần Tuyệt chăm sóc Hiên Viên Uyển Nhi trong phòng, từng tia nắng mỏng manh buông xuống, là biểu tình buồn bã nơi Trần Tuyệt, là sắc mặt trắng bệch tiều tụy của Hiên Viên Uyển Nhi.
“Cách Dao, ngươi có tin vào số mệnh không?” Trần Tuyệt si ngốc nhìn Hiên Viên Uyển Nhi, hỏi.
“Tin, mà cũng không tin” Cách Dao ôm chầm lấy Trần Tuyệt, nói “Ngươi không cần tin hay không tin số mệnh, quan trọng là ngươi có nguyện ý thuận theo nó hay không thôi”
“Cách Dao, không phải cái gì cũng đều có thể tranh giành, ngươi nhìn Uyển Nhi xem, rơi vào tình thế này là vì đâu?”
“Trần Tuyệt, ngươi là ngươi, Hiên Viên Uyển Nhi là Hiên Viên Uyển Nhi, ngươi không nên nghĩ ngươi cũng như y” Cách Dao để Trần Tuyệt dựa vào lòng, vỗ nhẹ lưng y nói
“Ngươi vài lần vì y mà không để tâm tới chính mình, bất quá là bởi thiếu gia xem y như Liễu Tinh Thần, ngươi bảo hộ y, đau lòng cho y, bởi vì ngươi nghĩ nếu năm đó cũng có người vì ngươi mà làm tất cả, có lẽ ngươi vẫn còn cơ hội nắm lấy hạnh phúc. Cho nên ngươi hy vọng Hiên Viên Uyển Nhi thay ngươi có được hạnh phúc, vô luận là ở Đồng phủ hay Vương phủ, ngươi coi y như người thay thế cho sinh mệnh cùng tình yêu của ngươi, cho nên ngươi hiểu vì sao Hiên Viên Uyển Nhi vẫn phải đi theo vết xe đổ của ngươi.”
Trần Tuyệt mặt cúi gằm, vẫn nhìn Hiên Viên Uyển Nhi bất động, cũng không phủ nhận lời Cách Dao nói.
“Trần Tuyệt, Hiên Viên Liệt không phải Đồng Vũ Thu, Hiên Viên Uyển Nhi lại càng không phải là Trần Tuyệt, ngươi nên hiểu rõ. ”
Trần Tuyệt mê mang nâng ánh mắt, nhìn theo hướng tay Cách Dao chỉ, quả nhiên, có một thân ảnh đứng ngoài cửa sổ bồi hồi, hồi lâu cũng không dám bước vào.
“Hiên Viên Liệt?” Trần Tuyệt cân nhắc, lại quay lại nhìn Hiên Viên Uyển Nhi, ghé sát vào tai Uyển Nhi nói “Uyển Nhi, ngươi có tha thứ cho hắn không? Ngươi rõ ràng thương hắn như vậy, yêu nhưng tự ti và tuyệt vọng, ngươi thương hắn, không phải sao? Vậy đừng khiến hắn lo lắng, được không?”
Mí mắt Hiên Viên Uyển Nhi mơ hồ giật giật, Trần Tuyệt có chút vui mừng, lại nói nhỏ “Cách Dao nói rất đúng, ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta không cùng vận mệnh, Uyển Nhi, ngươi dũng cảm như vậy, hẳn là kiên cường hơn ta rất nhiều, có phải hay không? Uyển Nhi, có lẽ ngươi vô cùng mệt mỏi và đau đớn, nhưng ngươi thông minh như thế chắc cũng đã biết tính tình Hiên Viên Liệt, ngươi ở bên Đồng Vũ Thu lâu như vậy mà hắn vẫn tìm bằng được ngươi trở về. Sao hắn không vứt bỏ ngươi, mà vẫn lo lắng nhiều đến thế? Uyển Nhi, ngươi đừng trốn nữa, ngươi nên ở bên hắn thôi. Ngươi thật sự có thể vô tâm không? Ngươi thật sự cam tâm mà chết trong khuất nhục? Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn hối hận cả đời sao?”
“Uyển Nhi, ngươi đã quên lời hứa với ta, rằng ngươi sẽ sống thật tốt. Ngươi hiện tại ngay cả chết cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ Hiên Viên Liệt sao?”
Hiên Viên Uyển Nhi cuối cùng cũng mở mắt, hỗn độn như từ địa phủ bị kéo về dương gian, giật mình thấy Trần Tuyệt rơi lệ hệt như trong mộng.
“A Trần” Y vươn tay lau nước mắt cho Trần Tuyệt “Ngươi thật sự rất ồn ào, làm Diêm Vương cũng không dám giữ ta”
“Đồ ngốc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!” Trần Tuyệt vừa khóc vừa cười, nâng Hiên Viên Uyển Nhi ngồi dậy, rồi chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
Một bóng người đi tới đi lui phía ngoài, dáng vẻ tuấn đĩnh, thần thái kiêu ngạo, đỉnh đầu kim quan.
Hiên Viên Uyển Nhi nhìn bóng người chớp lên, thanh âm đứt quãng nói
“Ta thật sự không hiểu, thật sự không hiểu”
“Uyển Nhi, không cần phải hiểu, cho hắn, cũng cho chính ngươi một cơ hội, đừng đi theo vận mệnh của ta, ngươi có con đường riêng của mình, có người ngươi yêu thương, có những thứ muốn cất giữ, không phải giống như ta. Số mệnh thật sự rất kỳ quái, tựa như ta từng một lòng nguyện an phận ở bên Đồng Vũ Thu, lại không nghĩ tới việc hắn cũng phải cưới vợ sinh con.” Trần Tuyệt có chút phiền muộn, bởi y mù quáng tin tưởng vào lời thề năm đó, tin tưởng rằng Đồng Vũ Thu sẽ không cưới ai ngoài Liễu Tinh Thần, lại quên rằng quỹ đạo của vận mệnh đã sớm lệch khỏi đường ray.
“Hiên Viên Liệt là vương gia, dưới một người trên vạn người, muốn gì được nấy, hắn không biết cách quý trọng, nhưng cũng không có nghĩa hắn không có tình yêu. Chỉ cần ngươi nguyện ý, hắn sẽ làm tất cả vì ngươi.”
Cách Dao cười đến thâm trầm, khi Trần Tuyệt cùng Uyển Nhi còn chưa lấy lại tinh thần, đã quay ra ngoài phòng hô “Uyển Nhi tỉnh, mau gọi người thông báo với vương gia”
“Uyển Nhi” Một giọng nói vang lên, chỉ thấy bóng người ngoài cửa lao vào phòng, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Uyển Nhi ngồi trên giường.
“Uyển Nhi” Lại là một tiếng, ngữ điệu bình thản, hắn đường đường là vương gia nên có sự ổn trọng cùng bình đạm, chính là, đôi mắt bởi vì vui sướng mà rối loạn, mất đi vẻ uy nghiêm.
“Vương gia, ngài gầy đi nhiều.” Hiên Viên Uyển Nhi nhìn Hiên Viên Liệt như vậy, trong lòng dâng lên ủy khuất cùng buồn vui lẫn lộn, sự chờ đợi đã hóa tro tàn nay lại bùng cháy, lưu thành lệ, lăn trên gò má.
Không ai nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau, tựa như đời đời kiếp kiếp.
Hiên Viên Uyển Nhi biết, có lẽ, sau này vẫn có thể sẽ đau, có lẽ vẫn thương tổn, nhưng Hiên Viên Liệt như vậy khiến y không cam nguyện buông tay.
Chẳng sợ đau đến chết lặng, y chỉ muốn biết, tam vương gia cao quý này, nam nhân kiêu ngạo từng sủng y, cùng coi y như một thứ đồ chơi này, có thể thật sự yêu thương y được hay không?
Lần này, y không muốn đi theo vận mệnh của Trần Tuyệt nữa, y là Hiên Viên Uyển Nhi, là Uyển Nhi của Hiên Viên Liệt.
Tình yêu, vốn là hèn mọn mà mù quáng, tựa như thiêu thân lao đầu vào đám lửa sáng bừng nhưng nóng bỏng, nào ai có thể ngăn lại được. Một khắc tử vong kia, không phải niềm hạnh phúc đích thực đó sao?
Hạnh phúc, chung quy chính là muốn ở bên cạnh ái nhân, sống chết không màng.