Âm Trần Tuyệt

Chương 34: Chương 34: Vĩ Thanh




CHƯƠNG 34: VĨ THANH

Khi tình yêu đã trở thành chuyện cũ

Ca sĩ: Trương Quốc Vinh

Xin đừng nhắc đến chuyện xưa

Đời ta đã chịu quá nhiều gió mưa

Dù kỷ niệm không cách nào phai nhạt

Yêu cùng hận cứ mãi ở trong tim

Xin người để quá khứ ngủ yên

Để tiếp tục một ngày mai tươi sáng

Ngươi cũng đừng đau khổ mà tìm kiếm ta

Tình ái là gì

Mà khiến người ta hoa mắt thần mê

Nỗi đau rồi sẽ qua đi

Nhưng muốn quên ngươi lại chẳng dễ dàng

Hình bóng người chưa bao giờ phai nhạt

Luôn ở đây – ngay tại trái tim ta

Ta vẫn yêu ngươi

Nhưng ta lại không đủ sức nắm giữ

Bởi vì ta vẫn có 1 giấc mộng

Vẫn luôn đặt bóng hình ngươi tận sâu thẳm trái tim

Luôn nhớ về chuyện cũ

Luôn vì ngươi mà đau lòng

Đừng lưu luyến năm tháng khi xưa nữa

Dù tình yêu khi đó ta vô tình bày tỏ

Đừng nhắc đến giây phút tương phùng

Đừng lo lắng dẫu trái tim ta lưỡng lự

Vì sao ngươi không hiểu rằng

Chỉ cần còn yêu là sẽ còn đau?

Có một ngày ngươi sẽ biết

Cuộc đời vắng ta cũng chẳng hề đổi khác

Nhân sinh thường rất vội vàng

Ta rất sợ hai mắt mình đẫm lệ

Quên ta đi để nỗi đau không còn

Đem chuyện cũ thả trôi theo cơn gió…

(Bài hát hiện đại nên khó dịch theo phong cách cổ trang quá. Mọi người có thể nghe bài hát ở đây: )

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khi-tinh-yeu-da-la-chuyen-qua-khu-Leslie-Cheung-Truong-Quoc-Vinh/IW6E7ADU.html

Chùa Thiện Nguyên nằm ở ngoại ô Hàng Châu gần Lâm An.

Chùa nằm trên đất Chiêu Minh, quay về hướng mặt trời mặt, núi non xanh thẳm, đón nắng cùng gió tới, được hai ngọn núi Thanh Long, Bạch Hổ bao bọc, mây trắng vờn quanh.

Chùa rộng hơn bốn mươi mẫu (1 mẫu 667 m²), có hơn năm trăm phòng, cùng hơn một trăm tăng nhân.

Ngày hôm nay, mưa phùn mênh mông, sương khói vấn vít, càng làm khung cảnh thêm vẻ lạnh lùng.

Đồng Vũ Thu cùng gia quyến vào chùa Thiện Nguyên ăn chay lễ Phật, rồi chuẩn bị để hôm sau về nhà cũ ở Hàng Châu.

Hai đứa trẻ của Đồng gia đã lớn, đại công tử mười hai tuổi, nhị tiểu thư chín tuổi.

Thì ra, chớp mắt đã qua tám chín năm, đứa bé miệng cắn kẹo hồ lô năm đó đã trở thành thiếu niên, khuôn mặt như ngọc, phong tư lỗi lạc, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra dung mạo tương tự phụ thân, vài năm nữa, không biết sẽ làm mê đảo biết bao cô gái chốn Lâm An.

Giờ phút này, Đồng Tư Tinh liếc mắt nhìn tiểu muội của mình.

Đứa bé gái lớn lên xinh đẹp đáng yêu, nét mặt hiền hòa nhu thuận, cực kỳ giống Lê Tình. Nó nhón mũi chân cố chạm vào dải lụa đỏ buộc trên cành cây, chỉ tiếc vóc dáng bé nhỏ, không thể với tới.

“Tiểu cô nương mới mấy tuổi đã muốn cầu lang quân? Ngươi có biết xấu hổ không đấy?” Tư Tinh cười ha hả, đứng một bên nhìn nhưng không hỗ trợ.

“Hừ, huynh biết cái gì, muội muốn tìm một phu quân tốt giống phụ thân, để có thể giống nương, hạnh phúc cả đời” Tiểu cô nương tuổi không lớn, nhưng cũng rất sắc sảo, từ nhỏ nhìn phụ thân cùng mẫu thân âu yếm bên nhau, một lòng chỉ cầu trưởng thành cũng có thể như thế “Lại nói tiếp, tương lai ai phải gả cho ca ca mới là bất hạnh.”

“Vì cái gì?” Tư Tinh cười cong cong khóe mắt, bộ dáng này lại càng giống Đồng Vũ Thu.

“Còn hỏi sao, ca ca ngươi từ nhỏ đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt, ai muốn làm nương tử của huynh sẽ bị huynh làm cho tức chết!”

“Muội muội, ngươi không biết sao, nghe nói phụ thân chúng ta trước khi gặp nương cũng thực phong lưu, có tận bảy người thiếp, đến tận khi cưới nương mới để họ đi.” Tư Tinh khoa trương giơ bảy ngón tay, vui tươi hớn hở nói “Chờ ta trưởng thành, ít nhất cũng phải có tám người thiếp, nhiều hơn phụ thân, nói sao nhỉ, a, đúng rồi, theo lời phu tử dạy, chính là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam! (tương tự câu: Con hơn cha là nhà có phúc)”

“Muội không tin, để về mách với nương, xem nương đánh đòn huynh thế nào.”

“Nương sẽ không đánh ta đâu!” Tư Tinh nói “Ngươi mau mau buộc dải lụa này lên cây, rồi còn phải trở về, có lẽ phụ thân đang tìm chúng ta. ”

“Ca, muội muốn buộc trên nhánh cây cao kia, nhưng không được.”

Tư Tinh ngẩng đầu nhìn nhánh cây trên cao mà muội muội chỉ, phát giác dường như mình cũng không đủ cao, làm sao đây?

Ánh mắt đảo qua tiểu viện, nhìn thấy một hòa thượng đi qua, Tư Tinh nháy mắt với muội muội mấy cái, nói “Chờ ở đây.”

Dứt lời liền chạy về phía hòa thượng đó, tươi cười chói lọi kéo hòa thượng đến.

“Sư phó, con cùng muội muội đều không đủ cao để chạm tới nhánh cây kia, người có thể giúp chúng con buộc lên không?”

Tư Tinh nhìn khuôn mặt hòa thượng, đang nghĩ hòa thượng kia thật đẹp, lại nghe hòa thượng mỉm cười nói

“Tiểu thí chủ, lụa đỏ này phải tự mình buộc mới linh nghiệm.”

“Như vậy à, phải làm sao đây?” Tư Tinh lại nhìn muội muội

“Đồng Tư Tinh, nếu không buộc được dải lụa này muội sẽ không gả cho ai được, muội sẽ lại ở bên cạnh huynh để huynh nuôi muội cả đời, ai bảo muội là muội muội của huynh, đúng hay không?” Nữ oa nhi uy hiếp, quả nhiên hiệu nghiệm, Tư Tinh nghĩ đến chuyện có muội muội lẽo đẽo đi theo bên người, tương lai sao có thể làm điêu đứng mỹ nhân? Nhất thời gấp đến độ kéo tay áo hòa thượng kia cầu cứu.

“Tiểu thí chủ, hay để bần tăng bế ngươi lên?”

“Ý kiến hay!”

Buộc xong dải lụa, hòa thượng đặt đứa bé trên mặt đất, vừa lúc có một nam tử chạy tới.

“Hóa ra ở chỗ này, làm ta tìm mãi, mẫu thân rất lo cho các ngươi, mau cùng phụ thân trở về”

“Chờ đã, phụ thân!” Tư Tinh kéo muội muội tới cảm ơn hòa thượng kia, rồi mới đi về phía Đồng Vũ Thu.

Lúc này có một hòa thượng khác chạy từ phía sau Đồng Vũ Thu tới, hô to:

“Trần Tuyệt sư huynh, sư phó bảo huynh đến lớp học tìm người.”

“Được rồi, ta tới ngay.”

Đồng Vũ Thu nghe vậy bất giác run lên, nhìn về phía hòa thượng đứng giữa phiến nhân duyên đỏ rực dưới tán cây.

Khuôn mặt thanh diễm, biểu tình bình thản nhu hòa, quen thuộc mà xa lạ, nhưng lại nhất thời nhớ không nổi, không thể hình dung cùng dung nhan nào trong trí nhớ.

Hòa thượng kia hướng Đồng Vũ Thu chắp tay cúi đầu, tay cầm Phật châu, ở trong mông lung phát ra mùi đàn hương nhàn nhạt.

Gặp gỡ thoáng qua, ai cũng không thể quay đầu nhìn kỹ, chỉ có thể lẳng lặng nhấn chìm hình bóng nhau trong dòng nước lũ thời gian.

Mùi đàn hương lưu lại thật lâu chưa tan biến, Đồng Vũ Thu chợt nghĩ, Mạnh Bà thang nơi cầu Nại Hà, có phải hay không cũng là hương vị ấy?

“Phụ thân, người phát ngốc gì vậy?” Tư Tinh lay cánh tay Đồng Vũ Thu “Phụ thân, người muốn xem dây tơ hồng của muội muội vừa buộc không, chính là cái kia kìa.”

Tư Tinh nhìn muội muội khuôn mặt phiếm hồng, không cho Đồng Vũ Thu đi xem, liền trêu chọc muội muội hóa ra cũng biết e lệ.

Một dải lụa đỏ thắt nơ con bướm bay bay phía trên đầu của một nam tử trưởng thành, là nguyện vọng của một đứa nhỏ đơn thuần, mà cái tên ghi trên đó, nét chữ bé nhỏ tinh tế như những cánh hoa đen thẫm.

[ Tiểu nữ Đồng Tư Trần ]

Tiếng chuông chùa Thiện Nguyên ở trong không gian vang vọng.

Ai cũng không nhớ rõ, thật lâu thật lâu trước kia, có một thiếu niên vô cùng xinh đẹp đứng dưới tàng cây, cùng một thiếu niên khác dáng vẻ lông bông, lưu luyến si mê.

[ Vũ Thu ca ca, ta đã đem dây tơ hồng của chúng ta buộc ở một chỗ rất cao, cho nên chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời ]

[ Cả đời sao đủ, còn phải đến kiếp sau, kiếp sau sau, rồi kiếp sau sau nữa]

Tiếng chuông dứt, mộng tỉnh, người rơi lệ, ái tình thôi thành chuyện xưa, hoá cát bụi bay xa.

Đã hẹn tam sinh tam thế, rốt cuộc, ngay cả kiếp này cũng chẳng giữ được người.

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.