Toàn đang trong lớp học thì nhận được cuộc gọi của mẹ. Mẹ Toàn nói, cái Bông mất rồi, Toàn phải qua nhà bác họ ngay. Nhận được tin dữ, Toàn ngồi bần thần không nói năng được gì. Dù sao, con bé cũng vô cùng dễ thương và hồn nhiên, giờ lại chết tức tưởi như thế, Toàn xót xa nghẹn cả họng. Trong đầu Toàn chợt nhớ tới hình ảnh lấm lem đất của con bé ngày Trung thu năm ngoái, không khỏi rùng mình. Hết tiết, Toàn xin phép thầy rồi lấy xe phóng vội qua nhà bác họ.
Đã nửa năm Toàn không quay lịa đây, căn nhà vẫn như cũ nhưng im lìm hơn hẳn. Ngoài đầu xóm cáo phó đã dán, cờ tang đã giăng. Trời mưa lất phất khiến không khí càng tang tóc. Toàn bước vào gian chính có để quan tài bé Bông, ánh nến bập bùng, hương khói nghi ngút. Chưa đến giờ viếng nên ngoài bác Đăng đang ngồi đó ra chỉ có 1 vài họ hàng thân thích và 2 vị sư của ngôi chùa gần đó đang tụng kinh cầu siêu. Toàn khẽ cúi đầu chào mọi người. Bác Đăng ra hiệu cho Toàn ngồi xuống. Bác gái thì không thấy đâu, cu Bin vẫn phải đi học. Nhà có tang, không ai có thời gian trông nom được thằng bé.
Đến 2 giờ chiều, lễ viếng bắt đầu.
Tiếng nhạc nổi lên đầy ai oán. Hàng xóm láng giềng qua viếng rất đông. Bác Đăng đi xem người ta nói cô bé đi vào giờ xấu nên phải phát tang nhanh, chết tại đâu viếng rồi đưa đi luôn tại đó nên cũng chẳng định tổ chức ở nhà tang lễ nữa.
Toàn đi vòng qua quan tài, nhìn mặt cô bé lần cuối. Nhìn vào trong ô kính, Toàn ngạc nhiên: khuôn mặt cô bé đã bị phủ kín bởi tấm khăn trắng muốt, không ai nhìn thấy gì.
Đến giờ động quan, tiếng nhạc vang lên càng to hơn. Toàn cùng 3 thanh niên khác trong làng nhận nhiệm vụ khiêng áo quan. Toàn ghé vai vào cạnh quan tài rồi cùng nhấc lên. Quan tài nặng khủng khiếp khiến tay Toàn rung bần bật. May mà hồi cấp 3 Toàn có bớt chút thời gian đi tập cùng với hội bạn nên giờ cũng không đến nỗi trói gà không chặt. Quan tài được đưa đi một cách nặng nhọc. Sao một đứa trẻ lại có thể nặng đến mức này, cũng không phải do ung thư hay chết trôi gì.
Quan tài gần ra đến cửa thì bỗng nhiên bác Dung từ đâu xông ra, tóc tai rũ rượi, lởm chởm: “Trả con cho taoooo...Trả đây...“. Mắt trợn ngược, bà Dung xông về phía quan tài, cào cấu cánh tay của người khiêng đằng trước. Quá bất ngờ, chẳng ai kịp ngăn bà Dung lại. Quan tài rất nặng cộng thêm sự tác động từ bên ngoài, người khiêng chân quan tài lảo đảo rồi trượt tay. Sức nặng đột ngột khiến 3 người trở tay không kịp. Chiếc quan tài rơi xuống, lật nghiêng. Toàn lúi húi định nhấc lên lại thì bất chợt ánh mắt chạm phải một ánh mắt khác. Ánh mắt của bé Bông. Ở trong quan tài. Tấm khăn che mặt cô bé đã rơi ra, để lộ một khuôn mặt vô cùng khiếp đảm. Đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía trước, mồm há hốc như thể đang kêu gào gì đó. Toàn run rẩy không dám nhìn vào nữa. Toàn cứ tưởng là, sau khi chết người ta sẽ tô vẽ sao cho người chết trông đẹp nhất chứ?
Những người xung quanh đã ghì chặt người mẹ đau đớn đến hóa điên lại để đám tang được tiếp tục. Tóc bà lởm chởm như bị ai cắt, bẩn thỉu và vương đầy cành cây, lá cỏ. Có người xì xào: cả đêm qua bà ấy nằm ở đồi chè không chịu về.
Đám tang kéo theo dòng người dài dằng dặc, nhiều người hiếu kì từ các tỉnh gần đây cũng kéo về để xem cũng như phân ưu cùng gia đình cô bé. Quan tài được đưa đến đài hỏa táng, sau đó sẽ đưa lên chùa để cô bé được an nghỉ.
Quan tài được đưa xuống. Toàn ở lại cùng bác Đăng để chờ nhận lấy bình tro của cô bé. Chờ được hai tiếng, bất chợt một nhân viên của nhà tang lễ chạy tới tìm bác Đăng: “Thi thể...không cháy...Có thể là...”
Bác Đăng vội theo người đàn ông đó vào khu phía trong, nơi các thi thể được hỏa táng sau tang lễ. Bác Đăng đi được một tiếng mới quay lại, khóe mắt ướt nhèm. “Con bé không nỡ đi cháu ạ“. Người đàn ông giọng nghẹn ngào.
Đến khi trời xẩm tối hai người mới nhận được bình tro đem về. Sáng mai sẽ làm lễ gửi con bé lên chùa.
Tối hôm ấy Toàn phụ giúp mọi người dọn dẹp. Đến đêm khuya mọi việc xong xuôi Toàn cũng mệt lử. Toàn ngủ lại nhà bác. Mắc màn xong Toàn ngả lưng bên cạnh cậu bé Bin rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tiếng mưa càng ngày càng to khiến Toàn lơ mơ choàng tỉnh. Đồng hồ trên tường lại điểm 3 giờ sáng. Chắc thành thói quen mất rồi. Toàn mệt mỏi nghĩ. Toàn lại nghe tiếng sáo văng vẳng. “Độp” tiếng chiếc cửa chớp đối diện chiếc giường đập mạnh vào khung sắt. Bất chợt đỉnh màn lõm xuống bởi một vật nặng. Một bóng hình của một đứa bé đang ghì tấm màn xuống. Khuôn mặt cô bé gần áp sát mặt Toàn, đôi mắt mở to và khuôn miệng cũng thế: “hihi..hehe..anh có thấy nóng không???...hhehee em nóng lắm...” Vừa cười xong cô bé lại khóc tức tưởi: “huhuhuhu..huh..hu“. Giọng nói hết sức kì quái vì chiếc miệng không ngậm lại được. Toàn thét lên thất thanh. Cô bé nhảy phắt lên tường rồi bò đi đâu mất. Đèn bật sáng, cu Bin mắt nhắm mắt mở không hiểu chuyện gì xảy ra. Bác Đăng đứng ở cửa, cau mày hỏi: “Cháu sao thế?“. Toàn ái ngại lắc đầu. Chẳng ai tin mình đâu mà. Chắc mệt quá hoa mắt, Toàn bị khung cảnh sáng nay ám ảnh mất rồi. Cậu đi qua phòng khách để tới phòng vệ sinh mà không hề biết rằng chiếc bình tro đặt trên bàn thờ đang nằm ở vị trí khác với ban đầu.
Sáng hôm sau Toàn lại cùng họ hàng xa và bác Đăng đưa tro cốt của cô bé lên chùa. Bác Đăng ôm chặt lấy bình tro đi đằng trước, mọi người theo sau. Tới trước cổng chùa, một cơn gió lớn thốc lên. Bác Đăng đi vội vã hơn. Ngay khi bước gần tới cổng chùa, ông chợt lảo đảo. Chắc do cả đêm không ngủ. Mọi người chạy lại đỡ nhưng không kịp. Bình tro cốt rơi xuống đất vỡ tan. Cơn gió lại càng thốc mạnh hơn, thổi cát bụi hòa lẫn với cát bụi. Ông Đăng gào khóc, tay cào xuống đất mong níu kéo lại được chút gì của cô con gái bé bỏng. Thầy trụ trì ra đón thấy khung cảnh ấy chỉ biết thốt lên: “Không vào được cửa Phật, ắt chỉ có ma quỷ. Cô bé không có duyên với Phật hôm nay đâu. Anh mau đi về giải quyết. Để lâu hơn e là...Nam mô a di đà Phật“.