Ông thầy lưỡng lự một lúc. Dường như ánh dương đang ngày càng ló rạng thúc giục ông hơn. Dường như đó là cách tốt nhất. “Có vật gì còn sót lại của bà ấy không? Ông thầy gặng hỏi.”Chỉ còn bình tro cốt của chị ấy đặt trong nhà. Bác Đăng tính đưa lên chùa nhưng mà...sợ lại như cô bé...” Một người họ hàng đáp.”Mang bình tro lên đây. Nhanh lên!” Ông thầy giục.Một người đàn ông mau chóng chạy xuống đồi về khu nhà. 5 phút sau anh chạy lên, tay ômg một bình sứ trắng có nắp đỏ.Ông thầy lại múa kiếm lên, tiếp sau móc lấy lá bùa trong miếng con cá trê, bỏ vào trong hũ.Sau đó, ông lấy những sợi chỉ đỏ, quấn nhiều vòng quanh chiếc hũ r buộc chặt lại.Ông thầy nhờ mọi người mang chiếc hũ trắng xuống đồng thời mang cái xác dưới hầm lên. Họ đã chuẩn bị sẵn vải bạt. Bốn người đàn ông lần lượt leo xuống. Họ để chiếc hũ vào trong căn phòng nhỏ cũ rồi bê cái xác lên một cách chật vật.Đồng hồ đã chỉ gần 5 giờ sáng.”Được rồi.” Ông thầy nói. “Giờ là làm lễ trấn yểm long mạch nữa là xong“.Ông đốt lên ba cây hương lớn bằng hai đôi đũa, cắm vào bát hương rồi lại múa kiếm lên trong tiếng chuông kêu linh rinh.Những người đàn ông xúc đất lấp xuống cửa hầm theo lời bảo của ông thầy. từng lớp từng lớp đất vun xuống, che lấy đi những bí mật kinh hoàng của thời chiến. Mọi việc diễn ra nhanh chóng và khẩn trương.Ông thầy lấy ra thanh sắt nhọn to dài đã chuẩn bị từ trước. Đoạn ông xiên một lá bùa đỏ cứng qua đó.”Lấy máy hàn xì qua đây“. Mọi người làm theo”Bây giờ, nung nóng sắt mỗi lần 1 gang tay. Khi sắt nóng đỏ lên thì bắt đầu đóng xuống. Cứ thế cứ thế.”Mọi người đặt thanh sắt chính giữa cái hố vừa mới lấp. Một người nung đỏ thanh sắt lên. Hai người dùng búa đóng chặt nó xuống. Cứ vậy, cứ vậy cho đến khi thanh sắt chỉ còn nhô lên một chút.”Được rồi...” Ông thầy thở phào. “Đã yểm xong long mạch và căn hầm. Bây giờ bất cứ ai xâm phạm đến chỗ này đều sẽ bị đuổi đi..””Thế còn...thế còn của nả của dòng họ tôi thì sao??” bà chủ đất nói vống lên.”Đồ tham lam!” Ông thầy nói. “Của nả nhà các người, nếu không phải do đích tôn đồng ý lấy thì cũng không lấy được đâu. Bà đừng mơ mộng làm gì. Từ bây giờ, sẽ không có ai phù hộ cho con đường sự nghiệp, công danh của gia đình bà nữa đâu. Hãy tự lực cánh sinh và hứng chịu nghiệp báo do tổ tiên các người để lại đi!”Bà chủ đất quay ngoắt đi, cùng gia đình cô cháu gái lững thững đi xuống đồi.Ánh sáng đầu ngày ngày càng rực rỡ. Xa xa đã có tiếng ồn ào huyên náo của phiên chợ sớm. Mọi vật dường như tươi vui hơn so với những cơn ác mộng kéo dài những ngày vừa qua.Mọi người bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ.”Chúng ta cần biết quê quán của người này ở đâu để còn đưa về. Chắc thân quyến ngóng chờ bao năm nay rồi.” Một người bác họ của Toàn nói khi nhìn vào cái xác.Toàn nhìn về phía ánh dương rực hồng đang ló bên chân trời. Ở xa xa, có bóng dáng hai con người, một lớn, một bé.Ông thầy cũng nhìn theo hướng ấy.Đó là linh hồn của anh bộ đội bị giam giữ suốt 50 năm dưới lòng đất. Tay anh đang dắt theo một linh hồn bé nhỏ, quen thuộc và tươi tắn, cô bé Bông với khuông mặt toe toét cười.Lần đầu tiên Toàn nhìn rõ họ. không phải trong bộ dạng vất vưởng kinh hoàng nơi trần thế mà là một dáng vẻ thanh thản như vậy.Anh bộ đội với bộ quần áo chỉnh tề, khuông mặt ngăm ngăm với đường nét cương nghị, trẻ trung nhưng vẫn pha nét sương gió.Anh ta cúi đầu: “Cảm ơn...và xin lỗi...”Ông thầy cất tiếng: “Cậu muốn về đâu...? Tên tuổi, quê quán...?Anh bộ đội đáp, tiếng nói xa xôi như tiếng gió: “Tôi muốn nằm cùng đồng đội tôi...Hoàng Thế Bình...Tiểu đội 3, Quân khu E91,...””Được rồi...đưa cô bé đi đến nơi an toàn nhé...Tôi sẽ giúp cậu...” Ông thầy nói, chỉ đủ để Toàn nghe thấy.”Còn một điều nữa...Tôi có thể có cây sáo của mình được không?...” Bóng ma mờ nhạt dần.Ông thầy lại gần chỗ cái xác, mở tấm vải bạt ra và cầm lên cây sáo được khắc đẽo thô sơ, đã có phần mục ruỗng vì nằm dưới đất quá lâu.Lau qua cây sáo, ông thầy bắc lên môi thổi một điệu nhạc. tiếng sáo không còn trong nhưng ai cũng nhận ra giai điệu. Bài điếu “Hồn tử sĩ” vang lên thê lương trong không gian, như một lời tiễn biệt đến một người chiến sĩ.Bóng ma mỉm cười. Ông thầy lấy trong túi ra chiếc bật lửa, đốt đi cây sáo. Lửa bắt rất nhanh hun đốt cây sáo.Bé Bông giơ tay chào tạm biệt. Họ quay lưng đi rồi biến mất trong ánh bình minh.Khi Toàn xuống tới nhà thì ông Đăng đã tỉnh lại, nằm trên giường.Ông thầy thuật lại mọi chuyện đã xảy ra tối qua. Ông Đăng cảm ơn rối rít. Nhờ có ông thầy mà cha con Bin vẫn còn có nhau.Nghe tới đoạn linh hồn vợ mình bị giam giữ mãi mãi dưới lòng đất, ông Đăng ôm mặt khóc nức nở. Một người mẹ đã sẵn lòng hi sinh để đứa con của mình thấy được ánh mặt trời. Từ giờ, tất cả những đồ cúng lễ, bà Dung sẽ không bao giờ nhận được. Linh hồn của bà mãi mãi nằm ở đây, nghìn năm không kết thúc. Ông thầy dặn dò ông Đăng về việc làm lễ khất Quan Âm trong vòng 50 ngày tới. Ngày nào cũng phải lễ tạ đầy đủ, không được thiếu sót gì.Đến chiều, ông cùng người phụ nữ trung niên gói ghém đồ đạc rồi rời đi sớm. Loan cũng đi theo. Loan tạm biệt mọi người trong bịn rịn. Họ đã song hành cùng nhau trên một chặng đường dài, vượt qua những tháng ngày kinh khủng nhất.Những ngày sau đó, Toàn đã làm nốt những công việc còn dang dở của mình. Ông Đăng đã nhờ cậy người quen trong Quân đội, tìm lại nghĩa trang liệt sỹ của những chiến sỹ chiến đấu và hi sinh vào năm 1948 trên vùng đất Việt Bắc ngày ấy. Chỉ còn duy nhất vài ngôi mộ được tìm thấy và chôn cất ở nghĩa trang liệt sỹ địa phương còn hầu hết rất nhiểu các chiến sĩ đã hi sinh nhưng vẫn không tìm thấy mộ phần.Ông Đăng đã nhờ cảnh sát tìm được gia quyến còn lại của anh bộ đội Bình. Họ đã đi tìm mộ của cụ họ rất nhiều năm nhưng không thấy, nên giờ đã bỏ cuộc từ lâu. Nhận được tin báo, gia quyến vô cùng vui mừng.Ông Đăng đã cất công cùng gia đình anh Bình đưa thi hài của anh về nghĩa trang liệt sỹ đó để chôn cất theo như đúng nguyện vọng cuối cùng của anh.Họ đã làm một lễ cải táng lớn và đầy xúc động. Giờ đây, anh Bình đã có thể về với đồng đội sau bao nhiêu năm mong mỏi.Cuộc sống của Toàn dần trở về với nhịp sống cũ. Toàn đã tìm được phòng trọ mới rất ổn, học kỳ tới cậu sẽ đi học lại.Toàn đã rẽ qua nhà hai ông bà cha mẹ Anh Thơ ven sông Cầu để nói cho họ biết sự thật. Họ đã mong chờ tìm được xác con gái trong suốt bao nhiêu năm qua. Đó cũng chính là động lực sống mỗi ngày của họ. Giờ đây, khi biết con gái mình là kẻ giết người, giờ còn bị cây ngải phản lại, họ biết được rằng, thân xác của Anh Thơ đã mãi mãi tan rã dưới con sông chảy xiết kia. Ông bà người bán hàng rong suy sụp lắm. Tuy nhiên, họ vẫn có quyền được biết sự thật, để họ có thể thanh thản sống nốt quãng đời còn lại. Hai ông bà quyết định sẽ bán căn nhà ở đây để chuyển đến một nơi khác sinh sống. Chỉ có vứt bỏ đi những điều cũ, họ mới đủ can đảm để bắt đầu lại từ đầu ở cái tuổi Thất thập cổ lai hy.Toàn hứa sẽ cố gắng giữ liên lạc và tới thăm ông bà thường xuyên. Sau mọi chuyện, Toàn cảm thấy mình trưởng thành hơn và có thể đương đầu với mọi khó khăn, không còn là cậu công tử bột ngày nào. Sau những chuyện Toàn đã từng chứng kiến trong suốt những tháng ngày qua, cậu vẫn còn mơ man, thức dậy với tấm lưng ướt đầm đìa mồ hôi. Tuy nhiên khi mở mắt ra, cậu nhận ra rằng mọi chuyện đã thực sự kết thúc, lúc ấy trong Toàn chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm.Một ngày, Toàn nhận được tin nhắn của Loan. Cô đã học hỏi được thêm nhiều sau khoảng thời gian tới sống với thầy phép. Cô mời Toàn tới dự lễ Khai Nhãn của cô vào cuối tuần này. Toàn vui vẻ nhận lời.Toàn đặt chân lên vùng đất Cao Bằng sau bao ngày tháng. Lễ Khai nhãn của Loan vô cùng đơn giản. Chỉ có Toàn, thầy phép cùng người phụ nữ trung niên cùng những người nghệ sĩ nhạc cụ chứng kiến.Loan mặc quần áo nâu sồng, khoác bên ngoài chiếc áo lễ trắng, đầu đội khăn trắng như các thanh đồng vẫn hay mặc khi hầu đồng. Ở trên điện thờ trong căn nhà rơm bày biện đủ thứ đồ lễ không sót một thứ gì.Loan bước chân qua than nóng trải dưới nền nhà, bày tỏ sự thành kính và sự gột bỏ những điều trần tục trong thế gian. Ông thầy cúi đầu xin thỉnh các Ngài về nhân Ghế, tiếp tục giúp thanh đồng cứu giúp chúng sinh. Đoạn ông lấy phấn đỏ, bôi lên trán và đôi mắt đang nhắm nghiền của Loan. Ông thầy tung xu xin quẻ các Ngài, đều là quẻ tốt.Loan cầm hai thanh nến đang cháy, nhảy và hát một bài hầu đồng trong tiếng kèn, tiếng gõ hòa vang. Xong bài, Loan mở mắt ra và cúi tạ 3 lần dưới nền nhà. Cô đích thân tự tay tạ lễ và mang đồ ra hóa. Như vậy từ giờ Loan đã trở thành một Thanh đồng, tiếp nối những điều mà người thầy của mình còn đang làm dang dở.Toàn rất mừng cho Loan. Cô là một cô gái lương thiện và dũng cảm, chắc chắn sẽ làm được nhiều điều còn vượt xa cả người thầy của mình. Toàn ở lại dùng một bữa cơm đạm bạc với họ rồi cũng xin phép về luôn.Toàn bỗng cảm thấy nhớ nhà vô cùng. Chứng kiến nhiều cảnh tượng chia ly khiến Toàn càng cảm thấy coi trọng gia đình của mình hơn. Trước khi về thăm nhà một tháng, Toàn qua thắp hương cho bé Bông rồi gặp lại anh Điều để tạm biệt.Anh Điều trông vẫn như vậy, có phần tươi vui hơn. Hai anh em tâm sự rất lâu bên nồi lẩu và chén rượu. Hai anh em mở lòng hơn. Anh Điều kể hết cho Toàn nghe những điều sâu thẳm trong lòng đã day dứt anh bấy lâu nay.”Anh sắp phải đi công tác. Khá lâu” – Anh Điều nói. “Em cứ đi về Hà Nội đi rồi lên đây, anh em ta lại gặp nhau hàn huyên tiếp“. Anh Điều cười.Toàn chìa tay ra nắm chặt lấy bàn tay anh Điều lắc lắc: “Chắc chắn rồi! Anh đi mạnh giỏi nhé. Cảm ơn anh vì tất cả!”Anh Điều và Toàn kéo giật tay lại rồi huých vai nhau thân tình. “Được rồi! Hứa đấy!”Nói rồi hai ạnh em tạm biệt nhau. Hai ngày nữa Toàn sẽ bắt xe về Hà Nội.Tuy nhiên, đấy là cuộc gặp gỡ cuối cùng trọn vẹn giữa hai anh em.