Ngày hôm ấy Toàn lang thang khắp các con phố của thành phố Thái Nguyên. Toàn sợ cái cảm giác phải lại gần căn phòng đó. Giờ qua nhà bác họ cũng không phải nơi chốn êm đềm gì. Vùng đất quái quỷ. Toàn thầm nghĩ, mới có gần năm lên đây thôi mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Lòng vòng hồi lâu Toàn dừng xe bên dòng sông Cầu ngồi trầm ngâm. Bất chợt một bà lão trông có vẻ khắc khổ tiến lại gần Toàn: “Cậu trai, mua kẹo cao su cho già nhé“. Toàn loay hoay tìm ví rồi nhón tay bốc một thanh kẹo trong chiếc giỏ nhựa. “Sao cháu ngồi trầm ngâm ở đây? Trông ánh mắt cháu ưu phiền quá, y hệt con gái già ngày trước.” Nói rồi bà già bất giác thở dài. Toàn cười trừ: “Chuyện cháu đang gặp, nói ra cũng chẳng ai tin đâu bà“. Bà già nhẹ nhàng: “Bán cho cháu xong bà cũng kết thúc ngày hôm nay. Hôm nay là ngày giỗ con gái bà nên bà ra đây để cúng cho nó...Cũng phải 20 năm rồi...” Toàn xót xa: “Cháu xin lỗi, chị..chị ấy bị tai nạn giao thông trên cầu này ạ?“. “Không...”- Bà lão đáp. Nó ở đâu đó dưới kia kìa...Nó gieo mình xuống sông Cầu tự tử...“. Toàn chỉ biết im lặng không biết nói gì, một cái chết quá bi đát. Bà lão bắt đầu rơm rớm nước mắt: “Bao nhiêu năm nay bà dồn cả của cải, nhà cửa để đi tìm xác con bé, nhưng tiền ngày một cạn dần mà vẫn bặt vô âm tín, giờ chỉ có thể đi bán hàng rong sống qua ngày. Hằng năm bà chỉ biết lên thăm nó vào đúng ngày giỗ thế này thôi, khẩn cầu con bé dẫn đường chỉ lối cho bà được tìm thấy nó, cho nó được mồ yên mả đẹp...“. Nỗi thương xót con của một bà mẹ khiến tim Toàn như thắt lại. Toàn vội an ủi: “ Sống phải thấy người, chết phải thấy xác...Nhỡ đâu chị ấy chưa mất thì sao ạ, bị chấn thương và quên đường về? Bà cứ lạc quan lên, thế nào cũng tìm được chị ấy...“. Bà già lắc đầu: “Không thể đâu...sau ngày nó gieo mình xuống sông, một người dân sống ở ven sông đã vớt được một sợi dây chuyền ảnh làm bằng vàng dạt vào bờ sông. Người ta chẳng dám lấy, lại biết có người mất tích nên vội mang lên công an trình báo. Sợi dây chuyền đó, con bé lúc nào cũng đeo ở cổ không rời...Nhìn thấy nó, bà biết mọi hi vọng của mình đã vụt tắt rồi...Cơ quan công an cho người tìm mò khắp khu vực ấy cũng không thấy xác con bé. Đợt đó đêm nào bà cũng mơ thấy con bé người ướt sũng gọi bà: mẹ ơi, con rét lắm, con buồn khổ lắm...Thương con đứt ruột mà bà không thể để mình ngã quỵ, phải cố gắng gượng để đưa con về...“. Toàn: “Hai mươi năm trước? Chắc chị ấy còn trẻ lắm...“. Bà già tiếp tục: “Con bé tên Anh Thơ...Một cái tên rất đẹp mà bà gửi gắm cho nó, mong rằng cuộc đời nó sẽ mãi êm đềm, thế nhưng ai ngờ số phận lại nghiệt ngã như thế, nó dại dột nghĩ quẩn mà kết thúc cuộc sống của mình khi chỉ mới 20 tuổi...“. Toàn ngập ngừng: “Lí do gì khiến chị ấy phải làm vậy ạ?...“. Bằng giọng chậm rãi, bà lão kể lại mọi chuyện xảy ra vào năm đó...
(sau đây câu chuyện được kể THEO HỒI ỨC CỦA NHÂN VẬT ANH THƠ)
Tôi cắn răng chịu đau, từng cơn đau thúc vào nơi bụng dưới như cấu xé ruột gan. Mồ hôi tôi tuôn lã chã, hai tay tôi nắm chặt tấm vải lót. “Thứ đó” bắt đầu trôi ra ngoài, tôi có thể cảm nhận được. Đứa con bé bỏng của tôi đang phải rời bỏ cuộc sống. Nước mắt của tôi hòa lẫn với mồ hôi nhỏ từng giọt xuống nền nhà. Tôi gào lên bất lực và cuối cùng con tôi cũng trôi hẳn ra ngoài. Một cục máu đỏ lòm đang nằm trên tấm vải lót, xung quanh là lênh láng máu chảy.
Tôi gắng gượng đứng dậy và thu dọn mọi thứ, đôi chân run rẩy. “Mẹ xin lỗi...”- Tôi thầm nghĩ. Trong đầu tôi âm vang từng tiếng gào khóc của trẻ con khiến đôi tai tôi như ù đi. “Mẹ xin lỗi mẹ không muốn vậy...”- Tôi lẩm bẩm. Tôi chôn con trong một chậu cây sau nhà. Như vậy tôi vẫn được gần con. Biết đâu, chẳng bao lâu nữa sẽ có những bông hoa thật đẹp trên mộ con. Con còn bé bỏng lắm nhưng tôi cảm nhận được con là một bé gái. Một bé gái thì nhất định sẽ rất thích hoa.
Tôi nằm vật xuống giường, úp mặt xuống gối, tôi khóc thổn thức không kiềm chế được. Chỉ còn cách này thôi mới có thể giữ anh ở bên tôi được. Anh bảo sắp lên Hà Nội xin việc làm, chi phí đắt đỏ, chuyện lập gia đình hiện giờ thì anh chưa thể lo được, nuôi thêm một đứa con lại càng không thể. Nếu không có đứa con này thì tôi có thể lên thành phố ở cùng anh, còn nếu có nó thì coi như hai người đôi ngả. Vì vậy nên tôi đành phải chọn một.
Tôi bấm máy gọi cho anh, anh lại không bắt máy.
Dạo này, tôi luôn cảm thấy đau đớn, nên không thể chiều anh mỗi khi anh tìm đến tôi. Dạo này anh đang bận bịu công việc, tôi chẳng được gặp anh mấy. Nói về anh thì sao nhỉ, tôi yêu dáng vẻ khỏe khoắn và phong trần của anh sau mỗi lần tắm xong, tấm lưng bóng loáng mồ hôi, chẳng còn chút bụi bẩn nơi công trường. Tôi yêu dáng vẻ của anh khi anh vui mừng báo tháng sau có thể anh sẽ được thăng chức. Hai chúng tôi đều xuất phát từ vùng quê nghèo. Anh cũng chẳng được học hành tử tế gì, chỉ học nghề rồi đi làm luôn từ năm 16 tuổi. Tôi ở cùng với bố mẹ, giờ mới chỉ xin vào làm công nhân may ở một công ty dệt. Tình cờ thế nào hai đứa gặp nhau rồi yêu nhau. Tôi yêu anh say đắm. Anh vất vả nhưng vẫn rất đẹp trai, khó khăn càng chạm khắc nét rắn rỏi trong anh. Bao nhiêu lần tôi phải ghen với những người phụ nữ xung quanh anh. Dù không dư dả nhưng tôi vẫn mong một ngày có thể cùng anh về chung một nhà san sẻ mọi điều với nhau.
Đã mấy ngày nay tôi không liên lạc được với anh. Lòng tôi như có lửa đốt. Tôi tìm đến phòng trọ nơi anh ở nhưng cũng không thấy anh đâu. Phóng đến công trường nơi anh làm, tôi thấy ánh đèn vẫn còn sáng. Chắc mấy hôm nay anh trực công trình nên không về phòng chăng? Tôi bước dần từng bước một tới nơi có ánh đèn. Giờ đã là 10h tối. Ánh đèn chiếu trên tầng hai, ở dưới tầng một treo đầy quần áo cùng đồ đạc linh tinh của những người thợ xây. Lên tới đầu tầng hai tôi nghe thấy tiếng rên rỉ...Chạy vội lên cảnh tượng đập vào mắt tôi là anh. Anh đang trần truồng nằm trên cơ thể trắng ngần của một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy không ai khác chính là con gái ông chủ thầu hay làm việc với công ty xây dựng của anh. Mấy lần liên hoan công ty tôi có gặp cô ta. Họ lại dám lại việc ấy ngay giữa khu nhà hôi hám bụi bấn này ư. Anh ta dám phản bội tôi sao? Sau tất cả những gì tôi làm? Còn đứa con của tôi thì sao...
Mắt tôi tối sầm lại...Họ nhìn thấy tôi thì cuống quýt và hoảng hốt vơ vội quần áo che đi tấm thân dơ bẩn của mình rồi gọi tên tôi.
Tôi chẳng nghĩ gì được nữa rồi....
Tôi chẳng nghĩ gì được nữa rồi
Tôi chẳng có gì trong đầu nữa cả
Đầu tôi đau, tim tôi cũng như có ai đang cào xé
Yêu một người mà bị phản bội, cơn đau nào đau hơn cả thiêu sống cơ chứ...
Tôi cần nước để xoa dịu cơn đau này.
Phía dưới tôi là mênh mông nước. Làn nước xanh ngắt lạnh lẽo. Có một vài bàn tay đang vẫy tôi, rủ tôi nhập cuộc với họ.
Tôi thả mình vào trong không khí, cảm thấy như được giải thoát. Chiếc vòng cổ bằng vàng có in ảnh hai đứa mà anh tặng cho tôi nhân ngày kỉ niệm cũng tung lên trong gió rồi bung nắp ra.
Hình ảnh rõ nét cuối cùng mà tôi nhìn thấy là khuôn mặt anh đang cười khi đứng cạnh tôi.
Giọng bà lão đã nghẹn cả lại khi kể xong câu chuyện thảm thương của cô con gái mình. Sau lần ấy, bà lão đã quay lại nơi làm của người yêu con gái để tìm hắn ta muốn được đòi lại công bằng cho cô nhưng hắn ta bặt vô âm tín. Người làm cùng đều bảo sau đêm ấy, hắn ta biến mất không nói một lời. Biết chuyện, ông chủ thầu, bố của cô gái đã ngoại tình với người yêu Thơ đã đến gặp trực tiếp bà lão, đưa ra một số tiền lớn mong bà giữ kín chuyện này, để cô con gái cưng của ông ta có thể kết hôn đường hoàng mà không dính phải vết nhơ nào. Bà căm hận lắm nhưng lúc ấy nhà cửa cạn tiền, xác con bé còn không tìm thấy nên đành nhắm mắt đưa tay nhận những đồng tiền bẩn thỉu của lão ta. Đến giờ bà vẫn còn hối hận.
“Giờ thời gian thay đổi, cảnh vật cũng đổi thay. Mỗi lần đi qua chỗ này và khu công trình cũ đó tim bà lại đau như có ai cứa. Khu nhà đó ngay gần đây thôi, sát bên một dãy trọ người ta mới xây lên ấy“. Như có linh cảm, Toàn lầm bầm: “Cháu cũng gặp vấn đề về phòng trọ...”