“A, ông anh thiết kế trò chơi này thật không có chút khiếu thẩm mỹ nào nha.” Nhìn con quái ba đầu trước mặt không ngừng phun trào nước dãi, trên mình tỏa ra mùi thối tanh tưởi, Lưu Ly dùng sức xoa nắn cánh tay đang nổi hết cả da gà.
Gật gật đầu, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh đều tỏ vẻ đồng cảm, thật sự là rất ghê tởm!
“GRRRRỪ!” Hiển nhiên con quái vật này đối với ba người xâm nhập lãnh địa của mình rất bất mãn.
“Giải quyết nhanh đi, thấy lâu chỉ sợ tôi ói ra mất thôi!” Con gái trời sinh đam mê cái đẹp, Lưu Ly kiên quyết muốn chém chết con quái xấu thậm tệ này.
“Hiểu rồi!”
Nắm chặt kiếm, Tri Hỏa trực tiếp xông lên đánh, cũng không nghĩ kiếm chém tới trên mình quái, thế mà bị đánh văng ra.
“Woa, da nó siêu dày nha!” Lắc lắc cổ tay tê dại, Tri Hỏa oán giận mắng.
“Quay về đã.” Phát giác quái có khuynh hướng nổi giận, Bắc Hoàng Minh lập tức hướng Tri Hỏa đang dần lùi xa kêu lên.
Đáng tiếc, vẫn là chậm một bước, Tri Hỏa bị quái đạp ngã xuống đất, ngực đau cuồn cuộn, nội tạng đều như muốn lộn ra ngoài.
“Tên ngu ngốc này.” Ngoài miệng mắng lớn, Bắc Hoàng Minh lập tức động não chuẩn bị dùng cách nhanh nhất cứu cậu ra.
“Ai, Bắc, Bắc Hoàng Minh, cậu xem kìa.” Lưu Ly đứng một bên giật giật ống tay áo Bắc Hoàng Minh, vẻ mặt khiếp sợ nhìn phía trước.
Mặt nhăn mày nhíu, Bắc Hoàng Minh không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn, vừa thấy liền suýt nữa hộc máu.
Đây là cái tình huống gì hả!
Chỉ thấy Chó Ba Đầu cúi thấp cả ba cái cần cổ, vươn lưỡi liếm láp mặt Tri Hỏa, nước miếng nhiễu khắp người cậu.
“Theo tôi được biết đây chính là cái bộ dạng làm nũng của loài chó nha…” Từng có kinh nghiệm nuôi chó, Lưu Ly có chút không tin vào mắt mình nói.
Phựt một tiếng, Tri Hỏa cảm thấy dây thần kinh trong đầu tựa hồ bị chặt đứt.
“A a a!!! Mày đồ khốn này, đừng đem nước miếng rớt lên người tao, thật đáng ghét a!” Tri Hỏa nổi giận một kiếm bổ xuống chính giữa bàn chân Chó Ba Đầu, quả nhiên nó bị đau, nhấc chân lên, Tri Hỏa cũng nhân cơ hội này trốn thoát.
“Tôi nhất định phải giết nó!” Điên cuồng lau đi nước miếng trên người, Tri Hỏa không ngừng rùng mình, giết nó xong, nhất định phải tắm rửa thật sạch sẽ, thật khủng khiếp.
Nhịn cười, Bắc Hoàng Minh ngăn cản Tri Hỏa đang hừng hực quyết tâm, lạnh lùng nói: “Cậu còn muốn chạy qua để bị giẫm sao?”
“Thế phải làm sao?”
“Tìm nhược điểm của nó, nếu Ám Vô Dạ làm thật đến mức độ này, quái vật cũng sẽ giống động vật trong hiện thực, đều có nhược điểm trí mạng.”
“Mắt.”
“Cổ.”
Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh cùng một lúc nói ra hai điểm.
“Vậy rốt cuộc nên đánh chỗ nào?” Lưu Ly bị làm cho bối rối không biết theo bên nào.
“Mắt! Nhất định là mắt rồi.”Tri Hỏa kêu to lên.
“Là cổ.” Bắc Hoàng Minh chỉ phun ra hai chữ.
Đấu mắt một hồi hai người không ai chịu lùi bước, Lưu Ly cảm thấy đầu to hẳn ra. Muốn làm cái gì đây, nhỏ nguyên bản nghĩ quan hệ bọn họ là rất tốt, không ngờ hiện tại vì chuyện nhỏ thế này mà tranh cấp không ai nhường ai.
“Chúng ta liền đánh cược đi.” Tri Hỏa đề nghị.
“Được.” Bắc Hoàng Minh đồng ý.
Ngay sau đó, Lưu Ly liền ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, một người phóng tới chỗ con quái vật, nhảy lên cao, nhấc kiếm hướng về một trong ba cái đầu, người còn lại đứng tại chỗ niệm chú ngữ.
Ngay lúc Tri Hỏa đâm trúng con mắt Chó Ba Đầu, Bắc Hoàng Minh cũng hoàn thành chú ngữ.
“Phong nhận.” Mục tiêu nhắm thẳng một trong ba cái cổ.
Kết quả, sự thật chứng minh, hai nơi đều là nhược điểm của Chó Ba Đầu. Cuối cùng hai người bọn họ cứ một con mắt, một cái cổ, đem cái đầu sót lại giải quyết lưu loát sạch sẽ.
Nhìn Tri Hỏa từ đằng xa trở về, trên người đầy máu, lại nhìn Bắc Hoàng Minh đứng bên cạnh mình, trấn định tự nhiên.
Hai người đều đang cười, một người cười đến phóng đãng, mà người còn lại là nhếch môi cười lạnh.
Lưu Ly đột nhiên có loại ảo giác, cảm thấy họ tựa mặt trời cùng mặt trăng, thật tương xứng, giống như sinh ra là để đứng bên cạnh nhau.
Lựa chọn ở cạnh bọn họ quả nhiên là quyết định chính xác a, nhìn mới đẹp trai làm sao! Lưu Ly nhìn hai soái ca vẻ đẹp bất đồng, ánh mắt biến thành hình trái tim, nội tâm cuồng tiếu không thôi.