Ám Vô Dạ Online

Chương 22: Chương 22




Bởi vì ba An Chấn Vũ đến cuối ngày phải rời khỏi Anh đến nước khác công tác, để có thể lo liệu cho sự vắng mặt của mình, một ngày dài này An Chấn Vũ đều thấy như bằng cả mấy ngày trời đi theo ba học tập thêm, đầu óc căng như dây đàn, kết quả đêm đó về được đến nhà cả người như kiệt quệ không còn sức, ngay cả cơm cũng chưa ăn, hắn liền lên lầu chuẩn bị đi nghỉ.

“An Chấn Vũ, cậu về rồi hả?” Chuẩn bị xuống lấy lấy nước, Hàn Phi Tường vừa ra khỏi cửa phòng nhìn thấy An Chấn Vũ, thoáng kinh ngạc kêu to.

“Ừ.” Gật đầu qua loa, An Chấn Vũ hiện tại chỉ nghĩ làm sao để ngủ một giấc thật say.

Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, Hàn Phi Tường có chút bất ngờ không nghĩ tới hôm nay hắn làm việc trễ vậy mới về, đang định hỏi về chuyện trò chơi, hiện tại thấy bộ dáng hắn mệt mỏi như vậy cũng không nỡ mở miệng.

“Vậy cậu cứ đi nghỉ đi, ngày mai đừng có bỏ tôi lại nữa, đấy là trách nhiệm của tôi mà.”

“Tôi biết rồi.” Lên tiếng, An Chấn Vũ vừa mới cất bước, bụng đột nhiên co rút đau đớn một trận, chỉ thấy hoa cả mắt, cả người lảo đảo như sắp ngã, may mà Hàn Phi Tường phản ứng kịp lao lên đỡ hắn.

“Này này này, cậu sao rồi??” Thấy vẻ mặt tái nhợt của An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường lo lắng hỏi.

“Không, tôi không sao.” Gắng gượng định đứng lên nhưng cả người đau đớn căn bản không thể động cựa được, hắn chỉ còn cách tiếp tục dựa vào người Hàn Phi Tường.

“Cậu như vậy mà còn nói là không có việc gì? Thế như nào mới là có việc hả?” Bất mãn trách móc, Hàn Phi Tường cẩn thận đỡ hắn, “Đưa cậu về phòng trước đã.”

Cũng may phòng của An Chấn Vũ ngay kế bên, Hàn Phi Tường mới có thể đỡ lấy An Chấn Vũ còn nặng hơn cả mình yên ổn vào phòng.

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Giúp An Chấn Vũ nằm lên giường, Hàn Phi Tường thấy hắn đau đến khổ sở như vậy, trong lòng rất muốn giúp hắn lại không biết hắn làm sao mà giúp.

“Bệnh cũ, đau dạ dày.” Cắn môi dưới, An Chấn Vũ đau đến mức trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

“Để tôi gọi bác An lên xem cậu thế nào.” Dứt lời, Hàn Phi Tường đi về phía cửa.

“Không được, trễ như này rồi mọi người đã ngủ hết, tôi uống thuốc sẽ đỡ thôi.” An Chấn Vũ gọi Hàn Phi Tường lại nói.

“Như vậy sao được! Cậu đã ăn cơm chưa?” Nhíu nhíu mày, Hàn Phi Tường hỏi.

Tuy rằng ở cùng với ba, nhưng vì ba cũng là người cuồng công tác nên hai người đều không nếm qua cơm trưa gì cả. An Chấn Vũ vốn không định nói thật với Hàn Phi Tường, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cậu, đành sửa lời nói: “Chưa có ăn.”

“Vậy cậu định ra vẻ cái gì hả, chờ đấy!” Hung hăng trừng mắt nhìn An Chấn Vũ còn cố ý cậy mạnh, Hàn Phi Tường đi xuống lầu.

An Chấn Vũ đau đến không chịu nổi đành phải nằm bẹp trên giường, cũng không còn sức đi quản xem cậu rốt cuộc định làm gì.

Trong một chốc lát, An Chấn Vũ dường như đã mê man bị một hương thơm đánh thức, mở mắt ra liền thấy Hàn Phi Tường bê một cái khay đi vào, miễn cưỡng nhích người lên ngồi trên giường, An Chấn Vũ tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cháo thịt trứng muối, ăn lót dạ trước đi, bụng trống không sao uống thuốc được.” Nói xong, tay đã múc ra một chén cháo cho An Chấn Vũ.

Muốn ăn cho đỡ đau, vừa húp được hai thìa cháo, An Chấn Vũ liền ngạc nhiên hỏi: “Vị cháo này không giống đầu bếp nhà tôi hay làm.”

“Là tôi làm đó, không hợp khẩu vị sao?”

An Chấn Vũ kinh ngạc trừng mắt nhìn chăm chăm Hàn Phi Tường, làm cậu thấy khó hiểu, “Làm sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?”

“Không, không có.” Cúi đầu, An Chấn Vũ liều mạng húp cháo, bên môi mơ hồ lộ ý cười.

Là Tường tự tay làm cho mình, tự tay làm đó. Nghĩ đến đây, An Chấn Vũ cảm thấy dạ dày đau không có vấn đề gì cả, thậm chí còn cảm tạ vì bệnh của mình tái phát đúng lúc.

“Đúng là đồ kỳ quặc.” Thấp giọng nói, Hàn Phi Tường im lặng ngồi bên giường nhìn An Chấn Vũ ăn cháo, thấy sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều, lúc này mới yên tâm.

“Đúng rồi, An Chấn Vũ, cậu cũng chơi Ám Vô Dạ sao?” Vờ như lơ đãng, Hàn Phi Tường vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của An Chấn Vũ.

Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt An Chấn Vũ quả nhiên thay đổi, điều này càng làm Hàn Phi Tường xác định trong lòng hắn có chuyện muốn giấu.

“Không có, tôi không chơi game này, sao cậu đột nhiên hỏi vậy?” An Chấn Vũ như không có việc gì đáp lại.

Vừa định đem chuyện nhìn thấy sách hướng dẫn cùng mũ giáp ở thư phòng ra chất vấn, nhưng Hàn Phi Tường nghĩ lại thấy chính mình dường như không có lợi, nếu An Chấn Vũ không muốn nói thật, vậy bản thân hỏi cái gì cũng vô ích, đành phải lắc đầu nói: “Không có gì, tiện thì hỏi thôi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi đi đây.”

Nhìn Hàn Phi Tường ra khỏi phòng đóng cửa lại, thần kinh căng cứng của An Chấn Vũ lúc này mới thả lỏng, vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị hù chết. Nhưng mà, vì cái gì Tường đột nhiên lại hỏi hắn chuyện này? Nghi hoặc chiếm đóng làm An Chấn Vũ không khỏi đề cao cảnh giác, nhưng dạ dày chết tiệt của hắn lại bắt đầu đau đớn, đại não đình chỉ hoạt động, hắn đành phải đi ngủ trước chờ ngày mai tính sau.

Sau khi trở lại phòng, Hàn Phi Tường một lần nữa đột ngũ giáp lập tức gọi Cổ Lam, An Chấn Vũ càng không muốn nói thật đáp án cho cậu, Hàn Phi Tường càng muốn biết.



Ngồi ở Túy Tiên Lâu đợi Cổ Lam đến, Tri Hỏa ở trong đầu không ngừng suy đoán vì cái gì An Chấn Vũ lại giấm giếm việc hắn chơi Ám Vô Dạ, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, đành phải bỏ cuộc, vừa vặn Cổ Lam đã tới.

“Tên nhóc này, cậu cùng Bắc Hoàng Minh gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cả hai đều không login, việc trong bang toàn bộ rớt xuống đầu bọn tôi.” Vừa thấy mặt, Cổ Lam không kìm được nổi giận oán trách, gần đây cậu bận đến sắp phát điên rồi.

“Thật có lỗi thật có lỗi, dạo này tôi có việc gấp mà.” Cười cười lấy lòng, Tri Hỏa cũng biết này là chính mình đuối lý.

“Hừ, tìm tôi có chuyện gì?” Biết Tri Hỏa nhất định có lý do quan trọng mới có thể không lên mạng, cho nên Cổ Lam không quá khắt khe với cậu, hờn giận một chút liền đổi đề tài.

“Cổ Lam, cậu có thể tra giúp tôi số tải khoản game được không? Tôi muốn biết người sử dụng tài khoản này trong trò chơi là nhân vật nào.”

Nhíu mày, Cổ Lam vô cùng ngoài ý muốn không hiểu sao Tri Hỏa lại đưa ra yêu cầu kỳ quái vậy, “Rất trọng yếu sao?”

“Với tôi mà nói thì rất trọng yếu, xin cậu đấy, giúp tôi một lần thôi.”

“Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Thấy vẻ mặt khẩn cầu của Tri Hỏa, Cổ Lam cũng hào phóng đáp ứng, tuy rằng có chút phiền phức nhưng không phải không có cách hỏi ra.

“Cám ơn cậu, Cổ Lam!”

“Muốn cám ơn còn không mau về tìm giùm tôi nhiệm vụ cuối cùng đi, bọn tôi sắp lục tung cả đảo Hải Dương lên còn chưa thấy, cậu đừng có làm loạn thêm nữa đi.”

“Tôi biết tôi biết, chỉ cần xong việc tôi lập tức sẽ login, cam đoan giúp cậu giải quyết nhiệm vụ cuối được chưa.” Tri Hỏa cười hì hì bảo đảm.

“Hừ, tin cậu một lần đã.” Biết Tri Hỏa là người luôn hết lòng giữ lời hứa, có được câu nói đó của cậu, Cổ Lam cũng yên tâm.

“Vậy tôi out trước đây, mấy ngày nữa sẽ lên, cậu nhớ mau điều tra rõ hộ tôi nhé.”

“Tôi đã làm thì khỏi lo đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.