Ám Vô Dạ Online

Chương 25: Chương 25




Đỡ được thân thể đổ ập xuống của Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ vẻ mặt hờ hững ngồi cuối bàn ôm lấy cậu, hướng về phía bác An gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”

“Cậu chủ, thế này hình như không ổn đâu.” Bác An có chút lo lắng nhìn Hàn Phi Tường đang lâm vào hôn mê.

“Đừng lo, nếu ba mẹ tôi hoặc ba mẹ cậu ấy trách tội, hết thảy đều do tôi chịu.” An Chấn Vũ lần này thật sự liều lĩnh, để giữ Hàn Phi Tường ở lại thậm chí còn hạ thuốc ngủ vào đồ ăn của cậu.

“Nhưng mà cậu chủ làm vậy không sợ cậu Hàn càng chán ghét sao?” Bác An chung quy cũng là một người từng trải, ít nhiều đã nhìn ra mối quan hệ mờ ám của hai người, cho nên càng bất an.

Đối với chuyện tình cảm của An Chấn Vũ cùng Hàn Phi Tường, bác An dù sao cũng rất lo lắng, nhưng ông nhìn An Chấn Vũ lớn lên từ nhỏ, hiểu được hắn cô độc đến thế nào, cho nên so với những loại định kiến xã hội gì đó, ông vẫn hy vọng An Chấn Vũ có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Bước chân đang đi về phía trước tạm dừng lại, An Chấn Vũ cười khổ, đúng vậy, hắn làm thế này Tường nhất định sẽ càng hận hắn phải không? Chỉ là hắn muốn đánh cược một lần, hắn tuyệt đối không để Tường rời đi.

“Không sao cả, cho dù có hận đi chăng nữa tôi cũng chấp nhận, chỉ cần cậu ấy khi tỉnh lại sẽ chịu nghe tôi giải thích.” Dứt lời, An Chấn Vũ tiếp tục cất bước đi lên lầu.

Cậu chủ… Cậu Hàn… Bác quản gia dõi theo hai người rời khỏi, trong mắt tràn đầy âu lo. Thở dài, ông biết chuyện riêng của bọn họ, người ngoài cũng vô pháp nhúng tay. Điều duy nhất ông có thể làm lúc này chỉ là hết lòng giúp đỡ họ.

“Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay không được nói cho ông chủ cùng phu nhân, còn nữa, giúp cậu chủ để mắt đến cậu Hàn, tuyệt đối không để cậu ấy rời đi, đã biết chưa?” Xoay người nói với người hầu phục vụ trong biệt thự, vẻ mặt quản gia An vô cùng nghiêm nghị.

“Vâng ạ.” Cúi đầu, mọi người biết việc hôm nay bọn họ tuyệt đối không thể bàn tán ra vào, muốn được yên ổn ở lại chỉ có thể vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

“Tốt lắm, tiếp tục làm đi.” Lại ngẩng đầu nhìn lên phòng của Hàn Phi Tường, bác An lắc lắc đầu đi làm công việc của mình, ông chỉ có thể giúp bọn họ được đến vậy thôi.



Đặt Hàn Phi Tường nằm xuống giường, An Chấn Vũ dịu dàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt cậu, trên môi nở nụ cười ôn nhu, nhưng dường như sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên khổ sở.

Đừng rời bỏ tôi, Tường, chỉ cần cậu có thể nguôi giận, cho dù đánh tôi, chửi tôi, hận tôi, tôi đều có thể nhận, chỉ cần cậu không bỏ đi…

Hắn biết Hàn Phi Tường lần này cực kỳ tức giận căn bản không muốn nghe hắn giải thích, nhưng hắn không thể không làm thế được, nếu không nói ra rõ ràng, coi như hắn đã chấp nhận buông tha tình yêu của hai người. Lỗi của hắn nên để hắn bù đắp lại, trước kia là Tường nắm chặt tay hắn không rời, lần này đổi lại là hắn cầm tay cậu tuyệt đối không buông. Trong mắt An Chấn Vũ tràn ngập kiên định.



Hai mắt mê man mở ra nhìn trần nhà lộng lẫy bên trên, Hàn Phi Tường trong nhất thời còn chưa lấy lại tỉnh táo, mãi tới khi cậu nhớ được chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cả người nhảy dựng lên, cắn răng khẽ chửi rủa: “Tên khốn An Chấn Vũ cậu dám tính kế tôi!”

Xốc chăn lên, Hàn Phi Tường cứ như vậy đi chân trần, chuẩn bị lao ra tìm An Chấn Vũ tính sổ, nhưng không ngờ cửa phòng đã bị khóa, căn bản mở không ra.

“Hừ, cậu nghĩ trò mèo này có thể làm khó tôi sao?” Cười lạnh một tiếng, Hàn Phi Tường đưa tay sờ lên đầu tìm thứ gì đó, nhưng một lúc sau, sắc mặt cậu ngày càng khó coi, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật rằng, mảnh dây kẽm giấu trong tóc đã bị lấy đi mất.

“An Chấn Vũ! Lăn ra đây cho ông!!” Gào lên với cánh cửa, Hàn Phi Tường cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

“Cậu… cậu Hàn, cậu chủ đi công ty buổi tối mới về.” Người hầu đang canh cửa nghe thấy tiếng rống của Hàn Phi Tường, vội trả lời.

Siết chặt nắm đấm, Hàn Phi Tường tức giận đến choáng váng đầu óc. Giam nhốt mình trong này, bản thân thì nhàn nhã đi làm? An Chấn Vũ chết tiệt!

Thấy cửa ra này không qua được, Hàn Phi Tường lập tức dời mục tiêu, chuẩn bị bỏ trốn khỏi ban công, ai ngờ mới vừa quay người lại, cậu lập tức như bị sét đánh trúng, cứng người một chỗ không thể nhúc nhích.

“AN CHẤN VŨ!!!” Điên cuồng gào thét, Hàn Phi Tường cam đoan nếu tên An Chấn Vũ kia hiện tại đứng trước mặt cậu, cậu nhất định sẽ lập tức giết hắn, cậu thề tuyệt đối phải giết hắn!

Tên khốn đó ngay cả ban công đều cũng đã bịt kín lại, hoàn toàn chặt đứt hy vọng chạy trốn của cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.