Ám Vô Dạ Online

Chương 2: Chương 2




Mọi người tụ tập một chỗ, chuyện được quan tâm nhất đương nhiên là quá trình kiến thành đám Tri Hỏa đã trải qua. Dù sao chẳng ai ở đây không có dã tâm cùng năng lực tạo ra thành thị riêng của bang mình cả, trước tiên thu thập chút kinh nghiệm cũng rất có ích.

Hơn nữa, bọn họ bị Hải lên kế hoạch kéo vào làm hộ vệ trong lần thủ thành này, tất nhiên cũng muốn lấy chút báo đáp, coi như thăm dò tin tức này nọ cũng chẳng có gì đáng kể.

Thấy mọi người tỏ vẻ tò mò như vậy, Tri Hỏa cũng không giấu diếm, hào phóng kể lại những chuyện bọn họ trong lúc kiến thành đã phải vượt qua.

“Kỳ thật các cậu đừng nhìn cảnh vật Minh Kính hiện tại mà lầm, lúc trước mấy người bọn tôi tới được cái nơi này, thiếu chút nữa ngất luôn.” Nhớ tới chuyện cũ, Tri Hỏa cực kỳ cảm khái, những người khác thấy thế cũng rất tò mò, đều thúc giục Tri Hỏa nói tiếp.

Uống một ngụm trà, Tri Hỏa hắng họng, bắt đầu kể lại tỉ mỉ.

Lúc mới đặt chân đến nơi nhìn phần đất trước mắt, mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua, một mảnh thê lương. Nơi này căn bản chỉ là một khối đất trống hoác, không có phòng ốc, không NPC, ngay cả cửa thành là thứ tối thiểu nhất cũng không có, chỉ toàn mênh mông cát vàng bay.

“Hai tháng, muốn chúng ta biến đám đất hoang này thành đô thị có thể chống lại quái vật vây công á? Đùa ấy hả?” Tri Hỏa khóe miệng co giật.

“Xem ra cũng không phải nói giỡn.” Hải tuy vẫn tươi cười, nhưng hiển nhiên cũng không biện pháp tiếp nhận được sự thực phũ phàng.

“Đùa cái gì vậy a a a!!” Tri Hỏa bùng nổ, những người khác tuy rằng không khoa trương như cậu, nhưng hiển nhiên tâm tình chẳng khá hơn chút nào.

“Hiện tại nói gì cũng vô ích, nên nghĩ biện pháp kiến lập thành thị cho tốt đã. Mọi người cũng không mong thành thị thật vất vả mới có được này sẽ cứ thế bị tuột mất chứ.” Bắc Hoàng Minh thật không hổ là Bắc Hoàng Minh, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, phân tích rõ ràng.

Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện thành thị sẽ bị thu hồi, mọi người liền lập tức tỉnh lại, nói giỡn cái gì chứ, bọn họ khổ ải lắm mới cày được 100 cái huy chương, chiếm lấy thành, hiện tại sao có thể vì mấy chuyện cỏn con mà bị đánh bại được!

“Xem ra đã nghĩ thông suốt rồi.” Bắc Hoàng Minh vừa lòng nhìn tất cả đã rũ bỏ bộ dáng thiểu não vừa rồi, khôi phục sức sống, “Bây giờ nên nghiên cứu kĩ càng chuyện kiến thành đi đã.”

“Công ty tôi làm chuyên về thiết kế công trình, chuyện kiến thành để tôi lo liệu đi.” Hàn Ly chủ động xin ra trận.

“Vậy anh am hiểu rõ nhất rồi, giao cho anh chuyện này đi.” Tri Hỏa vừa ghe Hàn Ly là dân trong nghề, yên tâm hơn rất nhiều.

“Nhưng mà vấn đề chủ yếu hiện tại chính là tài chính, kiến thành cần rất nhiều tiền.” Nguyệt Lượng phụ trách tiền tài đưa ra khó khăn trước mắt.

“Bây giờ gom lại thì được khoảng bao nhiều tiền?”

“Kiến thành ngay lúc này thì có thể tạm ứng phó trong một thời gian ngắn. Nhưng muốn dùng tiền chúng ta đang giữ mà xây nên cả một tòa thành thì không có khả năng.” Nguyệt Lượng đáp.

“Được rồi, Nguyệt Lượng, Hải, Hàn Ly ba người trước hết phụ trách việc kiến thành. Tôi, Tri Hỏa, Cổ Lam cùng Lưu Ly sẽ lo đi kiếm tiền.” Bắc Hoàng Minh rất nhanh liền phân công công việc phù hợp cho từng người.

“Không có vấn đề gì đâu, chuyện tiền nong cứ để bọn tôi phụ trách đi, các anh cứ yên tâm thiết kế thành thị cho tốt là được.” Tri Hỏa vỗ vai Hàn Ly ý bảo y không phải lo lắng.

“Vậy mấy đứa cứ chờ xem một tòa thành vĩ đại chuẩn bị mọc lên đi.” Hàn Ly hiển nhiên vô cùng tự tin vào bản lĩnh của mình.

Nhìn nhau cười, ai nấy đều rất tín nhiệm đối phương nên không trì hoãn thêm nữa, tất cả mọi người phân công nhau gấp rút thực hiện.

Mấy ngày kế tiếp, đám Tri Hỏa cảm thấy mình như bị giam trong địa ngục, ngày đêm tiếp nhận những nhiệm vụ lặp đi lặp lại, hoàn thành nhiệm vụ, lấy tiền, lại tiếp tục lĩnh nhiệm vụ tuần hoàn như vậy, thiếu chút nữa đều phát điên.

May mà nghe theo đề nghị của Nguyệt Lượng, bọn họ bắt đầu tuyển thêm thành viên vào bang, lúc này mới giảm bớt được áp lực nhân sự cùng tài chính.

Rốt cục sau những nỗ lực của mọi người, trong vòng hai tháng, một thành thị cơ bản đã được kiến tạo.

Nhưng kế tiếp còn có một đống công việc vụn vặt chờ bọn họ phải giải quyết, chiến lược thủ thành, kế hoạch phát triển đô thị, bố trí thành viên trong bang, đến mức tất cả làm việc quần quật không động nổi tay chân nữa thì thôi. Nhưng nhìn lại công sức cho chính tay mình gây dựng nên, cảm giác thỏa mãn đó hoàn toàn bù lại những vất vả đã qua.

Tuy rằng thành thị cơ bản đã hoàn thành, nhưng đám Tri Hỏa đương nhiên sẽ không ngây thơ nghĩ rằng bọn họ có thể bảo vệ được thành phố này. Thủ thành cần đến rất nhiều người, vậy nên, bọn họ đã bày tỏ chủ ý với các bang khác có mối giao hảo với Minh Giáo nhờ trợ giúp, nếu trong tương lai bang đó có thủ thành thì Minh Giáo nhất định sẽ ra mặt tương trợ, sau đó thành công mang về những viện binh vô cùng tinh nhuệ. Cũng nhờ vậy Minh Kính thành mới được bảo vệ an toàn.

Nghe Tri Hỏa bình thản kể lại, những người khác tự nhiên có thể cảm nhận được gian khổ trong đó. Dù vậy bọn họ càng thêm quyết tâm phải đạt được khát vọng thành lập đô thị của chính mình, hơn nữa những bang hội khác tuy là bạn bè, lại cũng chính là đối thủ cạnh tranh. Bọn Tri Hỏa đã lập nên thành thị của mình, đây không nghi ngờ gì chính là hành động khiêu chiến với bọn họ, Tri Hỏa có thể làm được, bọn họ vì cái gì không làm được? Cảm giác không phục đè nặng trong đầu, vài bang chủ ở trong lòng đã tính toán kế hoạch làm sao để thu thập được những huy chương còn lại.

“Thôi nào thôi nào, không nói chuyện này nữa, vất vả lắm mới giải quyết được phiền toái. Bây giờ nên ăn mừng mới phải đạo chứ.” Tri Hỏa quát to một tiếng, bầu không khí nặng nề mới rồi liền sôi động trở lại.

“Hôm nay các anh là nhân vật chính, bảo gì bọn tôi nghe nấy.” Hỏa Luyện cười toét, giơ lên ly rượu trong tay.

Chuyện lập thành chờ sau đêm nay nói sau, hiện giờ, hắn chính là với tư cách một người bạn đến chúc mừng họ!

“Đúng đó, Hỏa Luyện, hôm nay nhất định tôi sẽ chuốc cậu say khướt thì thôi.” Tri Hỏa vẻ mặt háo hức muốn đọ sức.

“Hừ, ai chuốc say ai còn chưa biết đâu.” Hỏa Luyện cũng lộ ra vẻ mặt khiêu khích.

Kết quả Tri Hỏa mặt búp bê cùng Hỏa Luyện bộ dáng con nít nâng chén rượi đối ẩm, trận chiến này nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy buồn cười.

Bắc Hoàng Minh định đi khuyên can Tri Hỏa, tuy đây là rượu trái cây, nhưng dù sao cũng là rượu có thể bị say. Nhưng không ngờ Cổ Lam lúc đó lại ra tay ngăn cản.

“Cậu không muốn coi thử bộ dáng say rượu của Tri Hỏa sao?” Cổ Lam cười, vẻ mặt gian tà.

Nội tâm giằng xé giữa lý trí cùng tình cảm, rốt cục lý trí Bắc Hoàng Minh đành đầu hàng, nhịn không được hấp dẫn mà quyết định tùy ý để Tri Hỏa uống rượu.

Quay đầu lại nhìn xem những người khác, thấy tất cả đã sớm phát cuồng mà bày đủ trò rồi. Hải với Bất Nhược vừa mới trở về cũng chen vào trong mà náo loạn không biết trời đất gì nữa, tuy rằng mới đầu Bất Nhược có chút gượng gạo không quen, nhưng có Hải tận tình ở bên làm bạn, cũng dần thoải mái hơn, kết quả còn máu lửa hơn bất cứ ai khác.

Tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, Bắc Hoàng Minh uống trà, mỉm cười nhìn mọi người hò hét vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Ngay cả ở những bữa tiệc xa hoa nhất ngoài hiện thực, cũng không thể vui vẻ đến thế này.

——————————————

Chú thích:

(1) Minh Kính thành (明镜城): thành Gương Sáng. Minh này (明) không phải là Minh (冥) trong Bắc Hoàng Minh. 明 có nghĩa là sáng (bình minh), còn 冥 của bạn Minh có nghĩa là tăm tối (u minh), nghĩa ngược nhau dù đọc lên thì giống @.@

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.