Ám Vô Dạ Online

Chương 40: Chương 40




Mặt trời ấm áp chiếu ánh nắng xuống người, có gió thổi vờn nhẹ qua má, Hàn Phi Tường nằm trên tầng thượng, chỉ chốc lát liền thở đều đều tiến vào mộng đẹp.

Lúc sau, cửa sân thượng được mở ra, An Chấn Vũ vẻ mặt đang lo lắng thấy được Hàn Phi Tường mới bình tĩnh lại, nhẹ bước đến bên cạnh cậu, thấy bộ dáng say ngủ không hề phòng bị của Hàn Phi Tường, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Cởi áo vest đồng phục đắp lên người Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ ngồi xuống cạnh cậu, im lặng nhìn trời, không muốn đánh thức cậu dậy

Không biết qua bao lâu, Hàn Phi Tường bên cạnh đột nhiên khẽ rên một tiếng, An Chấn Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn cậu, quả nhiên ngay sau đó Hàn Phi Tường vẻ mặt mờ mịt mở mắt ra, hiển nhiên còn chưa có tỉnh hẳn.

“Dậy rồi?”

“Ừm?” Quay đầu nhìn An Chấn Vũ, Hàn Phi Tường dụi mắt vài cái mới tỉnh táo hoàn toàn, bật ngồi dậy, “Sao cậu lại lên đây?”

“Ai bảo cậu không nói câu gì liền chạy mất.” Kéo Hàn Phi Tường vào lòng mình, An Chấn Vũ trách móc nói.

“Chỉ là đi ngủ thôi, đâu cần thiết phải đến ngắm nghía chứ?” Liếc An Chấn Vũ một cái, Hàn Phi Tường hết cách hỏi lại.

“Vì sao không thể? Nhìn cậu ngủ rất đáng yêu đó.” An Chấn Vũ nói chắc nịch.

Hơi sửng sốt, mặt Hàn Phi Tường lập tức đỏ lựng, thấp giọng mắng: “Không được nói tôi đáng yêu!”

Chớp mắt, An Chấn Vũ cười khẽ ôm chặt Hàn Phi Tường, thấy cậu giống như đà điểu mà vùi đầu vào lòng mình, ý cười trên mặt hắn càng sâu.

Trong khoảnh khắc ấy, hai người cũng không cử động gì thêm, gió mùa đông lạnh lẽo thổi về phía họ, mà thế nào cũng không có cảm giác rét buốt.

Thật sự rất hạnh phúc, có cậu ở bên người.

“Đúng rồi, về chuyện nhiệm vụ cuối cùng, cậu nghĩ sao?” Hàn Phi Tường mở miệng hỏi.

“Cái gì sao cơ?” An Chấn Vũ mỉm cười hỏi lại.

“Đừng có giả ngu, không được thấy bọn tôi ngốc mà lờ đi.” Hàn Phi Tường trợn mắt trừng An Chấn Vũ, cậu còn lâu mới tin tên An Chấn Vũ vốn luôn lo lắng mọi việc chu toàn lại đi hỏi người khác tiếp theo phải làm như nào.

“Còn cậu? Nghĩ được gì rồi?”

“Thì cứ thế mà tiến.” Hàn Phi Tường nhún vai nói, dù sao cậu không phù hợp với việc quản quá nhiều vấn đề.

“Vậy không phải đúng sao, làm được gì thì cứ làm thôi, lo lắng nhiều cũng không tốt.” Nhìn Hàn Phi Tường trừng lớn mắt vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, An Chấn Vũ nhịn không được khẽ nở nụ cười, “Sao nhìn tôi vậy?”

“Không phải cậu phát sốt chứ?” Hàn Phi Tường vươn tay sờ trán An Chấn Vũ.

“Thật là không có gì phải dự liệu trước mà, cậu đừng có ngó tôi như vậy.” An Chấn Vũ dở khóc dở cười, “Tóm lại, muốn tính thế nào cũng phải biết được nội dung nhiệm vụ rốt cuộc là gì đã, tôi đâu phải mọi chuyện đều nắm rõ trước, không có tài đến mức chưa biết được nhiệm vụ ra làm sao đã nghĩ đến phương án xử lý. Vậy nên cậu muốn làm gì thì cứ làm, nếu có phiền phức tôi sẽ thay cậu thu dọn hậu quả.”

“Chấn Vũ, cậu như vậy sẽ làm hư tôi.” Đỏ mặt cúi đầu, trong lòng Hàn Phi Tường đầy ắp ngọt ngào.

“Vậy cứ để tôi làm hư cậu đi, như vậy cậu sẽ không rời khỏi tôi được nữa.”

“Người đâu đểu cáng.” Nhăn mũi, Hàn Phi Tường giận dỗi nói.

“Hiện tại biết chậm rồi, đừng nghĩ đến chuyện rời đi, cậu trốn không thoát đâu.” Bá đạo ôm chặt lấy Hàn Phi Tường, An Chấn Vũ nói.

Nhíu mày, Hàn Phi Tường không có trả lời.

Ai nói tôi muốn trốn chứ? Cứ dốc hết yêu thương chiều chuộng của cậu cho tôi, để tôi sa vào sự dịu dàng chỉ của riêng cậu đến không còn lối thoát đi.



Nâng cằm nhìn mỹ nhân vẻ mặt u sầu ngồi bên hồ, Lưu Ly hứng thú mở miệng nói: “Không biết nhiệm vụ cuối cùng rốt cuộc là gì đây.”

“Sẽ biết ngay thôi.” Hải đang bận rộn sắp xếp lại túi đồ của mình ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, cười nói.

“Chậm quá rồi đấy, hai cái tên kia.” Hàn Ly khoanh tay đứng có chút không kiên nhẫn oán giận.

“Chắc có việc, chờ một chút đi.” Đương sự Cổ Lam vậy nhưng so với người khác càng phải kiềm chế bình tĩnh.

“Đến rồi.” Nguyệt Lượng nhạy bén cảm giác không khí xung quanh xao động, cô vừa nói xong, hai làn bạch quanh liền hiện ra trước mặt mọi người.

“Đến đông đủ rồi hả!” Tri Hỏa cười hì hì vẫy tay.

“Đồ chậm chạp.” Hàn Ly liếc Tri Hỏa một cái.

“Ha ha.” Xấu hổ cười hai tiếng, Tri Hỏa oán giận lén trừng mắt nhìn Bắc Hoàng Minh, nếu không vì hắn dây dưa, bọn họ cũng sẽ không đến muộn.

Mà Bắc Hoàng Minh còn mang vẻ mặt thực vô tội.

“Thôi nào, nhanh tiếp nhận nhiệm vụ đi.” Cổ Lam buồn cười nhìn hai người âm thầm trao đổi cử chỉ với nhau, trêu chọc nhắc một câu, “Muốn yêu đương giận dỗi vui lòng trở về rồi tiếp tục được không.”

Tri Hỏa mặt đỏ bừng, không nói một lời chạy qua phía NPC. Mà Bắc Hoàng Minh như không có việc gì nhún vai, dùng khẩu hình nói với Cổ Lam: cậu đang ghen tị.

Khẽ hừ lạnh một tiếng, Cổ Lam quay đầu không thèm để ý tới Bắc Hoàng Minh. Tên này đúng là lòng dạ hẹp hòi, chuyên đụng tới nỗi đau của người khác.

.

Vỗ nhẹ vai cô gái, Tri Hỏa cười nói: “Chào cô.”

Cũng như lần trước, hai con mắt đờ đẫn của cô gái quay sang nhìn Tri Hỏa rồi mới định thần, đột nhiên, mặt cô lộ vẻ kinh hỉ nói: “Rốt cuộc ta đã đợi được các người!”

“Bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết nhiệm vụ cuối cùng là gì chứ?”

“Đương nhiên.” Mỉm cười gật đầu, cô gái quay đầu ra chỗ khác, nhìn phía bên kia hồ, dần dần chìm vào câu chuyện xưa, “Đảo quốc thần thánh là một đảo nhỏ xinh đẹp trù phú, tất cả mọi người thuộc các chủng tộc khác nhau đều chung sống hòa vô cùng hòa thuận, đó là nơi hòa bình nhất trên thế giới này, mà ta chính là công chúa của Đảo thần thánh. Nhưng đến một ngày, hoàng đế bóng tối mang theo lâu la của hắn xâm lược đảo, toàn bộ Đảo thần thánh biến thành đảo hắc ám.

Vậy nên nhiệm vụ cuối cùng của Ám Vô Dạ chính là đánh bại hoàng đế bóng tối, giành lại Đảo thần thánh phồn hoa ngày xưa.”

Hệ thống thông báo: có nhận nhiệm vụ cuối cùng hay không?

Tri Hỏa không chút do dự ấn nhút nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.