Ám Vô Dạ Online

Chương 47: Chương 47




Cảm giác áp lực nước đè nghẹt tim trong nháy mắt ập tới Tri Hỏa, sau khi chậm rãi thích ứng lại, Tri Hỏa mới mở mắt ra, cố gắng ở trong làn nước âm u tìm kiếm mục tiêu của nhiệm vụ lần này.

Quay đầu, Bắc Hoàng Minh ra hiệu cho cậu và Hàn Ly, ý bảo ba người tách ra tìm.

Gật gật đầu, ba người chia theo các hướng khác nhau mà bơi.

Hạt cát hạt cát hạt cát.

Trời ạ, ở trong lòng hồ mênh mông thế này sao mà tìm được hạt cát bé tẹo chứ, nhiệm vụ này quả nhiên thực biến thái.

Nhưng oán giận thì cứ oán giận, Tri Hỏa vẫn phải ra sức mà tìm kiếm.

Đột nhiên, một nơi trong nước chợt lóe sáng hấp dẫn ánh nhìn Tri Hỏa, mới vừa định bơi qua, còn chưa chờ cậu thấy rõ ràng đó là cái gì, chỉ cảm thấy chân trái bị một thứ khác cuốn lấy, không ngừng lôi tuột cậu xuống dưới.

Cúi đầu nhìn, mới phát hiện hóa ra là rong biển.

“A!” Há mồm ra, nước không ngừng tràn vào trong miệng, hô hấp của Tri Hỏa lập tức trở nên vô cùng khó khăn.



“Hô.” Bắc Hoàng Minh cùng Hàn Ly trồi lên mặt nước để thở, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Sao rồi?” Lưu Ly vội vàng chạy qua hỏi.

“Không có kết quả.” Lắc lắc đầu, Hàn Ly tiếc nuối nói.

“Tri Hỏa đâu?” Bắc Hoàng Minh sau lúc thở hổn hển lấy lại sức, mới phát hiện không thấy bóng dáng Tri Hỏa.

“Không biết, không có thấy cậu ấy ngoi lên.” Vừa nghe Bắc Hoàng Minh hỏi, những người ở lại trên bờ liền đáp lại.

“Phải chăng kỹ năng bơi của cậu ấy đặc biệt tốt?” Nguyệt Lượng chần chừ nói.

“Không có khả năng.” Bắc Hoàng Minh không chút nghĩ ngợi liền phủ định .

Lúc trước ở trường học, nhiều người náo loạn, bắt hắn cùng Tri Hỏa so tài bơi lội, kết quả Tri Hỏa liền ngoi lên mặt nước sớm hơn hắn cả chục phút.

“Sao cậu biết?” Ánh mắt nghi hoặc của mọi người lập tức quét về phía hắn.

Mím chặt môi, Bắc Hoàng Minh không trả lời, lập tức lao người xuống nước.

“Này.” Mọi người còn chưa kịp ngăn cản, đã không thấy tăm hơi thân ảnh Bắc Hoàng Minh đâu cả.

“Tôi cũng xuống đó xem thế nào.” Hàn Ly lập tức lao theo.



A, thật là khó chịu…

Bàn tay vươn về phía mặt nước, Tri Hỏa theo bản năng làm ra tư thế cầu cứu, tâm trí bắt đầu mơ hồ. Tri Hỏa đã không chống đỡ được rong biển cuốn lấy, không ngừng bị kéo xuống.

Không thể nào, du ngoạn trong trò chơi đến hiện tại, mình lại bởi vì ngạt nước mà chết? Cũng vô cùng mất mặt đi.

Trước khi hôn mê, Tri Hỏa không khỏi bật cười, nhắm mắt lại, tựa hồ trong lúc mơ mơ màng màng như trông thấy hình dáng Bắc Hoàng Minh.

Cứu tôi… Minh…

.

Nhìn Tri Hỏa đang dần chìm đến đáy hồ, trái tim Bắc Hoàng Minh như ngừng đập.

Tri Hỏa!

Vươn tay, Bắc Hoàng Minh kéo lại thân thể Tri Hỏa tiếp tục buông mình trầm xuống, ôm cậu vào trong lòng mình, cảm nhận được hô hấp mỏng manh của cậu, nội tâm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Không muốn, không muốn, không muốn, hắn không muốn mất đi Tri Hỏa.

Ánh mắt rơi xuống bờ môi tái nhợt cơ hồ không còn huyết sắc của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cúi đầu, liền áp môi mình lên, độ khí cho cậu.

Sau một lúc lâu, xác định được tình hình Tri Hỏa tạm thời không còn nguy hiểm, Bắc Hoàng Minh mới lại ôm lấy cậu, chuẩn bị trồi lên mặt nước.

Đột nhiên, bả vai dường như bị ai đó vỗ nhẹ lên, quay đầu, Bắc Hoàng Minh nhìn thấy gương mặt Cổ Lam.

Nhướng mi, Bắc Hoàng Minh rất ngạc nhiên không hiểu sao cậu ta lại ở chỗ này.

Ánh mắt lo âu dừng ở hai người, Cổ Lam thấy bọn họ cũng chưa xảy ra chuyện gì, liền đưa tay chỉ chỉ phía trên, ý bảo cùng đi lên.

Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh vừa định bơi về phía trước, đột nhiên bị một ánh vàng lóe lên lôi kéo sự chú ý, hạ mắt chần chừ một chút, hắn giao Tri Hỏa cho Cổ Lam, bản thân liền lặn xuống.

Bắt được cái chai chứa đầy hạt cát bên trong, Bắc Hoàng Minh nhếch môi cười.

Tìm được rồi.



“Các cậu không có việc gì chứ!”

Thấy Cổ Lam, Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa ba người bình an trồi lên mặt nước, mọi người ở trên bờ mới nhẹ thở phào.

“Không có việc gì.” Lên bờ, Bắc Hoàng Minh đỡ lấy Tri Hỏa từ tay Cổ Lam, để cậu nằm ngửa trên mặt đất, đè tay ép ***g ngực cậu, để cậu phun nước ra ngoài.

Sau khi chắc chắn Tri Hỏa đã phun hết nước ra, Bắc Hoàng Minh mới dời lực chú ý sang Cổ Lam.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Tôi ở trong thành nhìn thấy bọn các cậu vội vàng đi về hướng này, sợ Tri Hỏa lại gặp phải chuyện gì phiền toái liền đi theo tới đây. Thực ra không nghĩ sẽ lộ diện, nhưng chờ tới lúc Hàn Ly lên bờ rồi vẫn không thấy bọn cậu đâu cả, không yên tâm nên đành phải tự mình xuống nước tìm hai người.” Cổ Lam đơn giản làm sáng tỏ tình huống.

“Xem ra cậu ấy không có việc gì, tôi đi trước vậy.”

“Không đợi cậu ấy tỉnh sao?” Bắc Hoàng Minh giữ lại nói.

“Không được, chờ đến lúc đó sợ sẽ phiền toái.” Cổ Lam vốn không muốn lộ diện trước mặt Tri Hỏa.

“Chờ cậu giải quyết xong sự tình thì đến công hội của bọn tôi đi.”

“Rồi, nói sau.” Vẫy vẫy tay, Cổ Lam tiêu sái rời đi.

Quả nhiên người này trong đầu vẫn là luôn thông suốt nhất, làm bạn với hắn thật sự là hạnh phúc nhưng cũng rất đau khổ.

Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, Cổ Lam mở ra quyển trục hồi thành.



“Thứ kia đã tìm được rồi hả?”

“Ừ, tìm được rồi.” Lấy ra cái chai đựng cát vừa nãy lấy được đưa cho mọi người, Bắc Hoàng Minh nói.

“Cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ rồi.”

Mọi người đều thở phào, rốt cuộc, đã có thế lập được công hội của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.