Ám Vô Dạ Online

Chương 47: Chương 47




Qua một thời gian không lâu sau, đoàn người Tri Hỏa đã tới khu vực ngay sát tháp Hắc ám. Nhìn tòa tháp cao chọc trời vươn qua khỏi làn mây đen, đứng sừng sững tại trung tâm đảo Hắc ám, Tri Hỏa hiếm thấy mang theo vẻ mặt nghiêm túc.

Xuyên qua rừng cây um tùm rậm rạp, dần hiện ra trước mặt mọi người ngoài ý muốn là một bãi cỏ rộng lớn, mặt cỏ vốn nên xanh biếc lúc này chỉ toàn màu vàng xơ xác, làm người ta không khỏi có cảm giác thê lương.

“Nơi này trước kia thật sự rất tươi đẹp sao?” Hàn Ly thật sự không tưởng tượng nổi.

“Ai biết được, đi trước rồi nói sau.”

Gật gật đầu, mọi người đuổi theo sau Tri Hỏa, ai ngờ vừa bước lên mặt cỏ cả người liền bị lún xuống, hóa ra dưới lớp thảm này chính là đầm lầy!

“Chết tiệt!” Thấp giọng nguyền rủa, Tri Hỏa vừa định cựa mình, lại bị một giọng nói bất thình lình vang lên ngăn lại.

“Muốn chết thì tiếp tục động đi.”

Theo phản xạ nhìn ra xung quanh, Tri Hỏa cảm thấy tiếng nói này căn bản không phải phát ra bên cạnh mình, còn có phần quỷ dị làm người ta không nhịn được sởn gai ốc, tuy rằng thanh âm này vô cùng dễ nghe.

“Người đang nói là ai!” Tri Hỏa hướng tới không trung quát lớn.

“A, ta sao? Ta nghĩ nhà ngươi có thể gọi ta là Hoàng đế Hắc ám.”

“Đồ khốn, dám giam cầm bọn ông tại đầm lầy này, rốt cuộc muốn làm gì hả!” Tri Hỏa nổi giận.

“Nếu muốn chết thật thì cứ vùng vẫy nữa đi. Chẳng lẽ không ai nói qua với ngươi bị mắc kẹt ở đầm lầy nên ngoan ngoãn đứng yên sao, giống như đồng đội của ngươi kìa.” Nghe giọng nam trầm thấp để lộ rõ ý cười châm chọc, Tri Hỏa tức giận đến cực điểm, nhìn lại thấy mọi người đều không nhúc nhích đứng nhìn mình, mà trong cả đám chỉ có mỗi cậu sắp chìm cả nửa người vào trong đầm lầy.

“Anh nghĩ, em nên nghe theo lời hắn đi.” Nhịn cười, Hải khuyên nhủ.

“Hừ.” Tri Hỏa lại tiếp tục hướng ra xung quanh mà gào lớn, “Ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra, đồ hèn nhát nhà ngươi tính làm trò gì hả!!”

Tuy rằng không biết được vẻ mặt hiện tại của hoàng đế Hắc ám, nhưng tất cả đều chợt thấy bầu không khí vốn đã âm u trở nên càng đen tối, đoán rằng vị hoàng đế nọ có lẽ cũng tức giận không nhỏ.

“Ngoại trừ người của Minh Giáo, những kẻ khác đều phải ở lại đầm lầy. Mà các người chỉ có ba giờ nữa để đến trước mặt ta, nếu không kịp, vậy thật đáng tiếc, đám bạn của các ngươi sẽ trở thành tế phẩm của đầm lầy.” Ngay khi lời nói của hoàng đế Hắc ám kết thúc, Tri Hỏa, Hải, Nguyệt Lượng cùng Hàn Ly đều tự đứng được lên khỏi đầm lầy, mà bờ đất bằng phẳng bên cạnh, một chiếc đồng hồ cát đang lạnh lùng đếm ngược thời gian từng chút từng chút một.

“Đáng giận!” Tri Hỏa thấp giọng quát, lập tức phóng về phía tháp Hắc ám.

“Bọn tôi sẽ cứu các cậu ra.” Hải cam đoan với mọi người.

“Đương nhiên chúng tôi tin tưởng anh rồi, đi sớm về sớm nhé.” Thiếu Ảnh cười, tỏ vẻ tin tưởng tuyệt đối.

“Đừng để em chờ lâu đó.” Bất Nhược bĩu môi nói.

“Ừ.” Vô cùng cảm kích sự tín nhiệm của mọi người, Hải, Nguyệt Lượng cùng Hàn Ly lập tức đuổi theo Tri Hỏa.

.

Không hề ngoại lệ, tình huống của Bắc Hoàng Minh bên kia cũng tương tự như Tri Hỏa bên này, chỉ khác bọn hắn bị chôn vùi trong cát, chứ không phải đầm lầy.

Thật sự rất bực mình, cho phép nhờ cậy bạn bè vốn dĩ không chỉ để hỗ trợ, mà còn muốn bắt bọn họ làm con tin. Rủa thầm trong lòng, Bắc Hoàng Minh tuy không hề dễ chịu khi bị kẻ khác gài bẫy, nhưng hiện tại hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Bắc Hoàng Minh!” Trước khi Bắc Hoàng Minh rời đi, Tuyết Vân Phi bị kẹt lại trong cát đột nhiên gọi hắn lại.

Dừng bước, Bắc Hoàng Minh nghi hoặc nhìn về phía y.

“Sau khi vào trong tháp Hắc ám, nhất định phải cẩn thận, có đôi khi những thứ nhìn thấy tận mắt cũng không phải thật đâu.” Mỉm cười nói ra mấy lời thâm sâu, Tuyết Vân Phi không để ý tới Bắc Hoàng Minh nữa, nhàn nhã nhắm mắt nằm trong đống cát.

Tuy rằng trong lúc nhất thời nghĩ không ra ý tứ của Tuyết Vân Phi, nhưng vì thời gian cấp bách, Bắc Hoàng Minh đành nhanh chóng rời đi.

“Gần đây anh luôn nói mấy thứ kỳ quái.” Đoạn Tình Vô Tâm nhìn chằm chằm Tuyết Vân Phi nói.

“A? Có sao? Tiểu Tình Tình suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tuyết Vân Phi cười giả ngu.

“Anh nghĩ tôi ngu hả? Tôi để ý lâu rồi, làm sao tính sai được.” Đoạn Tình Vô Tâm bất mãn cao giọng nói.

“Hóa ra em luôn để ý đến anh nha, anh thật sự rất vui đấy.” Tuyết Vân Phi bắt đầu đùa dai.

“Anh muốn chết hả?” Đoạn Tình Vô Tâm hết nói nổi.

“Còn chưa chiếm được trái tim của Tiểu Tình Tình, làm sao anh chết được?” Chớp mắt, Tuyết Vân Phi nửa thật nửa giả đáp.

Một chưởng đập đầu Tuyết Vân Phi vào cát, Đoạn Tình Vô Tâm không thèm dây dưa với y nữa.

Chậc chậc, Tiểu Tình Tình thật sự ngày càng thô bạo rồi ~ Tuyết Vân Phi lắc đầu rũ cát, nở nụ cười cưng chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.