Ám Vô Dạ Online

Chương 6: Chương 6




Sau khi cùng Hải tách ra, Lưu Ly lền thẳng hướng đi đến căn cứ bang Hải Âu. Dật Sử đang xử lý công việc đột nhiên bị người khác huých nhẹ, nghi hoặc nhìn người nọ chỉ chỉ về phía cửa thì thấy Lưu Ly đứng nơi đó, Dật Sử có vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Lưu Ly? Sao cậu lại tới đây?”

“Đầu gỗ ngốc, lần trước cậu nói sẽ mời tôi đi ăn Túy Tiên lâu gì đó mà, hôm nay rảnh không?”

“Hôm nay hả?” Chớp mắt, Dật Sử lộ vẻ khó xử, hôm nay công chuyện không ít đâu nha.

“Cứ đi đi.” Thiếu Ảnh chủ động giải vây cho cậu.

“Cảm ơn bang chủ!” Mắt sáng rỡ, Dật Sử vừa cảm ơn Thiếu Ảnh vừa chạy về phía Lưu Ly.

Quay qua Thiếu Ảnh gật đầu cười, Lưu Ly đi theo Dật Sử rời khỏi bang Hải Âu.

“Ây dà, bên Minh Giáo bây giờ rảnh rang quá ha.” Một người trong bang hâm mộ nói, bọn họ vì tận dụng cơ hội cuối để kiếm thêm huy chương, mấy ngày nay đều chạy khắp nơi đến phát điên luôn rồi.

“Nếu hâm mộ thế thì cố gắng làm cho tốt vào, chờ thành lập được đô thị, các cậu cũng sẽ được vui chơi nhàn nhã vậy thôi.” Thiếu Ảnh khẽ cười nói.

“Tuân mệnh, bang chủ!” Hưởng ứng lại đầy vẻ khoa trương, các thành viên trong bang lại tất bật việc ai người ấy làm.

Bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, Thiếu Ảnh sau đó cũng tiếp tục làm việc, hòa mình vào nhịp độ khẩn trương cùng với mọi người.



“Hôm nay sao cậu rảnh rỗi đến tìm tôi vậy?” Dọc đường Dật Sử phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người.

“Thì rảnh nên mới qua kiếm cậu.” Lưu Ly cười nói, tim đập rộn ràng trong ngực.

“Là muốn bòn rút tiền trong ví tôi chứ gì.” Dật Sử cười nói đùa.

“Hứ, biết là tốt rồi, chờ ăn xong cậu lại chịu khổ thêm lần nữa, đưa tôi đến chỗ khác đi.” Lưu Ly vênh mặt kiêu ngạo cười.

“Ừ được rồi mà”. Dật Sử đáp lại, trong mắt ánh lên sự cưng chiều, “Vậy đi đâu trước đây?”

“Ừm ~ để tôi nghĩ coi.” Vuốt cằm, Lưu Ly chăm chú suy ngẫm, một lúc sau mới nói, “Vậy đi ăn Túy Tiên lâu đã, tôi sắp chết đói rồi.”

“Vậy đi thôi.”

May mắn Túy Tiên lâu cũng gần đó, gần đến giữa trưa đúng giờ cơm, hai người kịp chạy tới Túy Tiên lâu thưởng thức cao lương mỹ vị.

Ngồi yên vị, Lưu Ly với Dật Sử nhàn nhã vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi, Lưu Ly sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi vậy?” Dật Sử có chút tò mò, nhớ rõ mấy hôm trước Lưu Ly còn bận bịu đến mức hai người chẳng có thời gian gặp nhau.

“Hôm nay bang bọn tôi chia nhau đi thăm dò tin tức, thuận tiện hẹn hò luôn.” Nháy mắt, Lưu Ly cười nói.

“Hẹn hẹn hẹn. . . Hẹn hò!?” Mặt Dật Sử trong nháy mắt đỏ bừng như sắp xuất huyết.

“Ha ha.” Lưu Ly bên kia phá lên cười.

Nhìn Lưu Ly ôm bụng cười đến không còn chút hình tượng nào, Dật Sử có chút ảo não nói khẽ: “Đừng có cười nữa.”

“Được được được, tôi không cười, không cười nữa.” Đưa tay quệt nước mắt chảy ra vì cười, Lưu Ly miễn cưỡng bày ra vẻ mặt đoan trang, nhưng lại nhịn không được tiếp tục trêu chọc cậu. “Nhưng mà Dật Sử nè, không ngờ cậu còn thanh khiết quá nha.”

“Tôi là nam đó, không được dùng ‘thanh khiết’ gì đó để miêu tả tôi.” Dật Sử vô cùng quẫn bách.

“Nhưng vậy cũng rất tốt nha.” Lưu Ly chớp chớp mắt, cười đến thực vui vẻ.

“Tốt cái gì mà tốt?” Dật Sử tức giận nói.

Cười khẽ một tiếng, Lưu Ly không đáp.

“Đúng rồi, cậu nói người trong bang toàn bộ đi hò hẹn, vậy còn đại ca thì sao?” Dật Sử nhớ tới vấn đề trọng yếu này, “Chẳng lẽ cậu ấy cũng có bạn gái?” Nói xong lời cuối cùng, biểu tình Dật Sử có vẻ rất tò mò.

Lưu Ly tỏ vẻ kinh ngạc đánh giá Dật Sử, giống như đang nhìn quái vật.

“Làm gì mà nhìn tôi vậy?” Sờ sờ mặt, Dật Sử nghi ngờ hỏi.

Hít hơi thật sâu, Lưu Ly cố ép bản thân không được hét rống lên với tên Dật Sử ngu ngốc này.

“Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh đang cặp kè vậy mà cậu còn không biết hả hả???” Lưu Ly cuối cùng vẫn là nhịn không được lớn giọng.

Cho dù hai người không có công khai quan hệ, nhưng ai có mắt mà chẳng nhìn ra một chút mối quan hệ mờ ám của bọn họ chứ, như thế nào lại rớt ra một tên trì độn không hiểu chuyện thế này? Uổng công cậu ta là bạn thân của Tri Hỏa!

“Không phải đâu!” Lần này đổi thành Dật Sử kêu lớn, nhưng cậu lập tức trấn định lại, “Chẳng lẽ ngoài đời Bắc Hoàng Minh là con gái??”

Nhịn xuống, nhịn xuống, nhưng mà trời ơi tui không thể nhịn được nữa!

“Chẳng lẽ ông nội không biết trên cái thế giới này còn có một loại người gọi là đồng tính luyến ái sao???” Lưu Ly bi ai nghĩ vì cớ gì mình lại thích một cục gỗ bự chảng thế này, phải chăng là hạng người gì thì sẽ có loại bạn bè y như vậy sao? Nhớ tới Tri Hỏa đôi khi có vẻ ngớ ngẩn đột xuất, Lưu Ly thở dài thật lớn, cũng có thể đấy chứ chẳng đùa. Đành tới nhờ Bắc Hoàng Minh truyền kinh nghiệm vậy.

“Cậu nói cái gì!!!” Dật Sử kích động đến mức suýt nhảy dựng khỏi ghế.

Đại ca là đồng tính luyến ái hả? Đại ca là đồng tính luyến ái sao?? Đại ca lại là đồng tính luyến ái??… Tin tức này có vẻ làm Dật Sử sợ đến sắp xỉu.

Đỡ lấy cái trán, Lưu Ly lại thở dài, nhìn một bàn đầy mỹ thực đột nhiên không còn hứng thú ăn uống nữa.

“Ngốc ạ, đừng nghĩ nhiều nữa, theo giúp tôi tìm hiểu chút tin tức đi.” Ném tiền lại, Lưu Ly kéo Dật Sử vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời khỏi Túy Tiên Lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.