Cô ấy kết hôn rồi ư?
Phản ứng của Thường Minh không đơn giản là phản ứng nên có của thầy giáo hướng dẫn , nhưng Tưởng Toàn không hề phát hiện ra điểm khác lạ, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, gương mặt này dù có thất vọng hay hòa nhà vẫn rất điển trai.
Tưởng Toàn nói: Đúng thế.
Với ai?
Tưởng Toàn cười, Có nói anh cũng không biết đâu.
Cô ấy ra ngoài bao lâu rồi?
Hả?'
Thường Minh lặp lại lần nữa, chợt Tưởng Toàn nói: Ăn cơm trưa xong là đi ngay, đoán chắc lúc này đã đến trên huyện rồi, hẳn là bọn họ thuận tiện mua đồ dùng kết hôn đây mà.
Thường Minh nhìn thời gian trên điện thoại, mới một giờ chiều, cục dân chính mở cửa làm việc vào hai giờ, nếu Thái Đường Yến đi từ lúc mười hai giờ thì anh còn một tiếng nữa. Anh không tin con nhóc ngày ngày thề thốt muốn đi học lại hào hứng chạy đi kết hôn với người ta khi vừa qua tuổi kết hôn theo luật pháp quy định.
Cám ơn. Dứt lời, Thường Minh quay người lên xe.
Tưởng Toàn gọi với theo, Thầy giáo ơi, anh không chờ cô ấy về sao? Hay là vào nhà ngồi đi?
Không cần. Thường Minh vẫy tay tạm biệt, nếu ngồi chờ thì gạo đã chảy vào nồi người ta hết cả rồi.
Lão Viên không ngờ Thường Minh lại quay về nhanh như thế, đứng dựa vào xe vẫn chưa hút thuốc xong, chỉ phải lấy xuống hỏi: Thường tổng, nhanh thế sao?
Xui rồi, đến chậm không tìm được người, vào huyện một chuyến đi.
Bên này vừa đang nói chuyện thì ở con đường nhỏ bên cạnh nhà có năm sáu người đi ra, cầm xẻng xách bó mạ, mồ hôi chảy ướt đẫm tấm lưng, trông như vừa đi làm ruộng về.
Cầm đầu là một người đã có tuổi, gương mặt vàng vọt nhăn nhúm, chẳng khác gì gốc cây già, hỏi: Mày chắc chắn không nhận nhầm người chứ?
Tên đầu trọc gầy quắt đứng bên cạnh trả lời: Tuyệt đối không nhầm được, chiếc xe đó là Toyota Camry màu trắng, gã mập lái xe đó là giám đốc hay gì gì đó, từng tìm tới nhà Thạch Đầu một lần, tên còn lại hình như đã gặp ở trên công trường.
Một đám người khí thế bừng bừng lao về phía xe của lão Viên, chặn đường bọn họ lại.
Tuy lão Viên và Thường Minh không hiểu gì, nhưng thấy tình hình cũng dừng xe lại.
Lão Viên hạ cửa xe xuống hỏi: Này ông anh à, làm phiền các anh nhường đường cho, tôi phải quay đầu xe.
Gốc cây già hét lên: Mày có phải là ông chủ của núi Vi Phong không?
Lão Viên nghe thế thì cảm giác có gì đó không ổn, Các anh định làm gì?
Dù chưa trả lời thẳng nhưng thái độ né tránh này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận, tên đầu trọc gầy quắt kia trẻ tuổi sung sức, cầm xẻng trong tay hốt phân trâu ươn ướt mềm mềm ở ven đường, hất lên kính chắn gió, trên tấm kính vốn trong suốt nay nở rộ một đóa hoa cúc màu xanh đen.
Này, mẹ nó ——! Lão Viên chửi bới, Bọn mày thích chết hả! Mở cửa ra tính xuống xe liều mạng.
Thường Minh ngồi đằng sau báo cảnh sát trước nhưng không kịp ngăn lão Viên lại, lão Viên cũng khá kích động, đây không phải là tú tài gặp binh mà là bấp phải bạo dân.
Thường Minh ấn nút hạ cửa xe xuống, gọi một tiếng: Lão viên, quay về!
Tên đầu trọc gầy quắt vung xẻng lên, lại một bóng đen bay đến, Thường Minh nhanh chóng bấm nút đẩy cửa kính lên, có điều vẫn đã trễ, trên bả vai sơ mi trắng bỗng nhiên lại có một thứ bẩn bẩn bốc mùi lạ.
Lão Viên đưa mắt nhìn, ánh mắt ai oán.
Gốc cây già hô lên: Rốt cuộc có trả tiền bồi thường cho Thạch Đầu không?
Bỗng cửa xe bật mở, một đầu nạng tiếp đất đầu tiên là nạng khuỷu tay được chế tạo hoàn hảo, tiếp đến là đôi chân dài, Thường Minh ngay ngắn đứng ngoài xe, như thể không hề bị thứ bẩn thỉu kia làm ảnh hưởng.
Nạng chống xuống bùn, Ông chủ núi Vi Phong mà ai đang tìm thì chính là tôi đây. Ánh mắt đầy bình tĩnh, một câu nói rất chuẩn mực, cứ như tướng sĩ trang nghiêm mở đường bước đến.
Nhất thời đám người kia im như thóc, không ai dám ra mặt.
Lão Viên lùi về sau đi đến bên tai anh, Có lẽ là chuyện Thạch Khải Hoàn kia.
Trong lòng Thường Minh sáng tỏ, Vừa rồi là ai nói muốn tiền bồi thường của tôi?
Không có ai lên tiếng.
Sau lưng gốc cây già bị người ta đẩy một phát, lảo đảo bước lên trước trở thành bia ngắm.
Thường Minh nói: Anh nói 'Thạch Đầu' là ý chỉ 'Thạch Khải Hoàn' sao? Anh là gì của Thạch Khải Hoàn?
Gốc cây già bị ép phải lên tiếng, nhưng lại né tránh câu hỏi, Các người phải bồi thường một triệu, đã gần hai năm rồi mà vẫn không thấy tung tích đâu.
Thường Minh nói: Oan có đầu nợ có chủ, các anh muốn đòi một triệu kia thì nên tìm chủ thầu cũ ấy, công ty chúng tôi đã trích không ít tiền bồi thường cho Thạch Khải Hoàn rồi. Đừng có thua sạch rồi lại đến tìm tôi. Tôi cảnh cáo các anh, Thạch Khải Hoàn có thể tìm các anh đến đòi nợ thì tôi cũng có thể tìm người khác đến đánh các anh.
Bộ dạng kia của Thường Minh chẳng khác gì bỏ tiền ra mua mạng, mấy người lớn tuổi hơi e ngại, lửa giận đè nén ở hai tay, xoay xoay mạ non trong tay.
Vẫn là thanh niên không chịu nổi khích tướng, tên đầu trọc quăng xẻng sắt trong tay đi, Thường Minh né theo bản năng, còn lão Viên nhào đến cạnh Thường Minh ngăn lại để bảo vệ chủ, nhưng vào lúc này, muỗi còn chưa bay đến thì một trận cười ầm vang lên.
Tên đầu trọc đắc ý nói: Ta thấy các người đều là loại rắn chuột chung hang cả! Chắc chắn mày biết hắn ta đang trốn ở đâu.
Khí thế vừa phát ra, lại có người ồn ào lên, xẻng xúc soàn soạt, Đéo bồi thường đéo cho đi!
Tiếng động ồn ào như nước đường vẫy gọi lũ kiến, mấy nhà bên cạnh ăn cơm xong cũng chạy ra ngoài vây xem, ngay đến Tưởng Toàn vừa nãy ôm con cũng đi ra.
Ôi, đó không phải là thầy giáo của Yến Tử sao. Cô nàng khẽ thán.
Thế sao? Người bên cạnh nhiều chuyện tiếp lời.
Lão Viên thấp giọng hỏi: Làm thế nào đây Thường tổng? Nói phải trái với đám dân đen này có khác gì ông nói gà bà nói vịt đâu.
Thường Minh vừa đề phòng vừa nói nhỏ: Tôi đã báo cảnh sát rồi, kéo dài thời gian đã.
Hai bên cứ thế giằng co, một bên không dám hành động thiếu suy nghĩ, một bên không cách nào đột phá được vòng vây, xe cảnh sát còn chưa đến thì một chiếc xe nhỏ màu đen xuất hiện trước, khó nhọc đậu xe lại bên ngoài đám đông.
Người bước xuống xe trước là một thanh niên, nhìn có vẻ lớn nhưng ánh mắt lại đầy xốc nổi.
Tài xế là một người trung niên, cách thân xe hét lên, Thái Giang Hào, mày cũng đừng quên tìm nó về đấy. Lời này nghe như đang nhắc nhở, nhưng vẻ mặt lại không có nửa ý tốt.
Thái Giang Hào nhăn mặt, Đừng lo, sang học kỳ khai giảng tôi đến chặn đường nó là được, chạy không thoát đâu.
Hai kẻ mắng qua mắng lại làm người bên này cũng nghe thấy, người ở ngoài hỏi tài xế nọ: Chú Thạch, đã xảy ra chuyện gì thế?
Người gọi là chú Thạch vung tay lên như đang xỏ ống tay áo vào vậy, Đừng nói nữa, chỉ tổ xui xẻo.
Người định rời đi thì tên đầu trọc bên này hét to gọi với lại, làm ầm lên: Chú Thạch ơi, trả nợ của chú đến rồi. Tên đầu trọc lại gần, nhỏ tiếng nói: Ông chủ cũ của Thạch Đầu.
Lão Viên cũng nhận ra bố của Thạch Khải Hoàn đã đến, duỗi cổ ra hô lên, Lão Thạch, anh còn nhớ tôi không?
Bố Thạch nhìn tên đầu trọc và lão Viên, đôi mắt mờ mịt, Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lão Viên cười thầm, cáo già giả vờ hay thật.
Lão Thạch, anh xem mà hiểu đấy, hôm nay chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi, anh lại tìm đám người như vậy đến chặn đường tôi.
Thường Minh cùng hai bên nhìn nhau, có mấy người xấu hổ tránh ra. Tên vừa nãy gọi Thái Giang Hào lén nhìn anh rồi nhảy đến sau lưng người khác, lại ló đầu ra đưa mắt nhìn anh. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế, Thường Minh xác nhận phán đoán của mình, chắc chắn trước kia đã gặp người này ở đâu rồi.
Bố Thạch còn chưa kịp phản bác thì xe cảnh sát đã đến, Thường Minh lại nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa, bây giờ chạy đến cục dân chính vẫn còn kịp, nhưng chưa chắc đã tìm được người, bên này lại không thể bỏ lại cho lão Viên tự xử lý được, Thường Minh rơi vào thế lưỡng nan, nhưng thực tế không cho anh được lựa chọn, anh chỉ phải giơ tay lên, chỉ về phía cảnh sát mà mình đã báo.
***
Hơn hai tiếng trước.
Thái Đường Yến và Thạch Khải Hoàn ngồi sau chiếc xe nhỏ, cùng đến cục dân chính ở huyện.
Trong sân cục dân chính, bố Thạch đã đậu xe ở ven đường, Thái Đường Yến vừa xuống xe liền giơ tay về phía Thái Giang Hào, trầm giọng mà nói: Sổ hộ khẩu.
Thái Giang Hào khá nhạy cảm, Làm gì?
Nhận giấy kết hôn phải có sổ hộ khẩu.
Tất nhiên Thái Giang Hào không biết điều ấy, đưa ánh mắt nghi ngờ sang bố Thạch, cho đến khi bên kia gật đầu thì mới bất đắc dĩ lôi sổ hộ khẩu giấu bao lâu nay trong ví ra, bên trên chỉ có tên mỗi một mình Thái Đường Yến.
Thái Giang Hào không để ý, bàn tay cầm sổ hộ khẩu của cô đang run lên.
Thái Giang Hào kéo xe lăn ở sau cốp ra, bố Thạch ôm Thạch Khải Hoàn ngồi lên, đẩy đi về phía cửa.
Thái Đường Yến xoay túi xách qua một bên rồi nói: Để cháu.
Vẻ mặt bố Thạch đầy nghi ngờ.
Bốn người đi vào nhận giấy kết hôn, người khác mà thấy thì... Kỳ quái quá rồi...
Bố Thạch và Thái Giang Hào đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu, nhường tay đẩy lại cho cô, Vậy bọn ta chờ mấy con ở cửa.
Đứng canh cửa như thế này thì chẳng khác nào một người chống giữ cửa ô, muôn người chẳng phá nổi cả.
Thái Đường Yến vừa đẩy Thạch Khải Hoàn vào phòng chính vừa quan sát bố trí trong sân, chỉ có một tòa nhà làm việc, bên tay trái là bãi đậu xe, bên tay phải cách tường che cỡ một đường xe chạy, chắc là có cửa sau. Tầng một là nơi chụp ảnh và sảnh làm giấy chứng nhận, nhà vệ sinh ở đằng sau.
Bảo vệ dẫn bọn họ đi viết hồ sơ trước, rồi hỏi đã chụp ảnh chưa, khi biết là chưa thì để bọn họ đi chụp ảnh.
Lúc này còn có mấy đôi đang xếp hàng, Thái Đường Yến đẩy Thạch Khải Hoàn đến sau đoàn người, nói với cậu ta: Anh xếp hàng trước, tôi đi vệ sinh đã.
Thạch Khải Hoàn sợ hãi trước đám đông, có chút tức giận, Không phải ở nhà đã đi rồi sao?
Thái Đường Yến nói: Bụng không thoải mái.
Sao cứ đè lúc này mà không thoải mái thế, cô cố ý chứ gì.
... Tôi đến kỳ rồi.
...
Câu giải thích thẳng thừng làm Thạch Khải Hoàn á khẩu không trả lời được, Thái Đường Yến nhân cơ hội đó mà lẻn đi, mỗi một bước như cách tự do gần hơn, hai chân cô đã bắt đầu nhũn ra.
Bên cạnh nhà vệ sinh chính là cửa sau như suy đoán, có thể từ bên ngoài phòng vòng qua sảnh trước đi ra cửa. Trong đó chỉ có hai gian, Thái Đường Yến vào một gian rồi khóa trái cửa.
Cô lấy một chiếc áo cộc tay màu ngà nhăn nhúm từ trong túi xách ra, lúc cô dọn dẹp di vật của Hồ Tân Tuyết thì phát hiện thấy nó - nhìn giống như quần áo của lao công. Tròng vào rồi cài cúc áo, lại lấy một chiếc kéo ra, cắt phăng mái tóc dài đã nuôi dưỡng ba năm, để lại quả đầu Lưu Hồ Lan* như chó gặm, hốt hết tóc đã cắt vào túi ny lon rồi cho vào túi xách, cuối cùng đội lên đầu chiếc mũ cói màu nâu - vì túi xách của cô nhỏ nên chỉ có thể giấu được những thứ này mà thôi.
(*Lưu Hồ Lan là gián điệp và đảng viên dự bị của đảng cộng sản Trung Quốc, bà có kiểu tóc tém đặc trưng.)
Cất sổ hộ khẩu lại cho cẩn thận, Thái Đường Yến mới xách túi xách bước ra ngoài, cúi đầu đi qua cửa sau, rẽ qua góc phòng là cửa trước đập vào mắt, hai người Thái Giang Hào đang đứng bên ngoài cửa dựa xe hút thuốc.
Cô có thể đoán được kết quả nếu bị bắt về, sống chết sau này hoàn toàn gửi gắm vào con đường bây giờ.
Dưới ánh mặt trời nắng gắt, sau gáy bị chiếu bỏng rát, hai chân không khỏi run lên, kéo túi xách giấu vào trong người, vùi đầu sải bước về phía trước, chiếc bóng co lại thành một chấm nhỏ, quấn ở dưới chân.
Mười mét, năm mét, ba mét...
Thái Đường Yến ngừng thở, một bước, hai bước, ba bước... Đã ra khỏi cổng rồi!
Cô rẽ vào hướng ngược lại với Thái Giang Hào, đầu tiên là bước đi nhanh, chạy băng vào giao lộ gần đó, cuối cùng cắm đầu cắm cổ mà chạy, mái tóc ngắn bị gió thổi hất lên, quần áo cũng theo đó mà phồng lên, nhưng cô vẫn chẳng dừng chân.
Tự do trong giờ khắc này chính là đã trốn khỏi mười mấy năm bị lấn át và bực bội, khiến cô còn mừng rỡ hơn khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, như thể chạy trong sa mạc thì gặp phải ốc đảo, như thể đang trong mùa hạn hán lại được gặp trận mưa lớn.
Thái Đường Yến cứ chạy, ướt át ở đuôi mắt cùng mồ hôi đã thấm ướt mái tóc ngắn.
Cô nhảy lên một chiếc xe khách chạy vào nội thành, thở hồng hộc đỡ lấy lưng ghê men đến cuối cùng để xếp hàng, từng phong cảnh núi non trùng điệp lướt qua ngoài cửa sổ, càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ.
Cái chốn quỷ quái này, cô không bao giờ muốn quay về lần nào nữa.