Nghe Thái Đường Yến bảo không có tiền trả tiền thuê phòng, bà chủ nhà rất không tình nguyện đứng lên từ bàn đánh bài, tìm một xâu chìa khóa ở trong tủ đứng.
Sao cô lại có dáng vẻ này thế, trước kia tôi còn cảm thấy cô thành thật đàng hoàng, cô nói xem mình đã kéo dài mấy ngày chưa nộp rồi hả, sắp quá nửa tháng năm rồi đấy...
Bà ta to tiếng lải nhải đưa Thái Đường Yến lên lầu.
Dì à... Trong nhà cháu xảy ra chuyện thật, dì có thể gia hạn thêm mấy ngày nữa được không... Qua mấy hôm nữa cháu tìm được việc, nhất định sẽ nộp tiền...
Bà chủ nhà quay đầu lại, Ôi trời, cô còn chưa tìm được việc nữa hả.
... Vừa từ nhà lên, ngày mai sẽ đi tìm.
Bà chủ không ừ hử gì nữa, mở ổ khóa mới ra, nhìn một vòng trong phòng khách chật hẹp.
Căn phòng vẫn giữ cách bố trí từ tháng ba, chăn trong phòng ngủ vẫn chưa cất, trên giá treo là một chiếc áo khoác màu lam nhạt. Thái Đường Yến không giỏi ăn nói, chỉ có thể gảy khúc nhạc thương xót, không cần phải tận lực lắm vì mặt mũi cô cũng đã đủ bi thương rồi.
Chủ nhà lẩm bẩm, Chỗ này của cô cũng không có gì đáng tiền.
Nếu bàn về giá đắt tiền thì không có gì so được với chiếc áo khoác Thường Minh đã tặng kia, thâm tâm cô không hề muốn bỏ nó đi, nhưng vô ích rồi, bà chủ đã dán mắt vào nó.
Bà ta cầm ống tay áo vuốt ve mà nói: Vải này sờ vào không tệ, đường may cũng chặt đấy, chắc là không rẻ lắm...
Cũng không phải... đắt lắm... Thái Đường Yến đấu tranh, nhưng dĩ nhiên không được gì, cô không nghĩ ra được cách nào khác, Nếu như dì thích thì... Cô cứng ngắc đưa tay mời.
Bà chủ nhà không khách khí đưa tay lấy, rồi lại đứng trước gương ướm thử. Người bà ta vừa mập vừa lún, đáng lý không nên mặc đồ dài vì sẽ khiến người trong lùn hơn. Nhưng chiếc áo này đẹp quá!
Áo dài càng làm tôn dáng, bà ta cười như quý phụ thời trung cổ, Tháng sau nhớ nộp tiền đúng hạn đấy.
Bà chủ nhà cầm áo ngâm nga ca khúc rời đi, trước khi ra cửa còn đưa chìa khóa mới cho cô.
Thái Đường Yến cần một công việc có thể ứng tiền lương trước, để cuối tháng có thể đúng hạn trả tiền nhà tháng sau. Nhưng tìm cũng đâu dễ, không có ai sẵn lòng mạo hiểm vì một em gái làm thuê không quen biết từ bên ngoài đến cả. Ngày hôm sau cũng không có thu hoạch gì.
Đến chạng vạng tối về lại chỗ ở, lúc đi qua con hẻm chợt nghe thấy tiếng hét: Mua tóc, mua tóc đây...
Thật sự muốn trách giờ làm việc trước kia của cô quá, rất ít khi đi bộ ở gần đây trong chiều tà, thế nên mới bỏ qua tiệm cắt tóc lộ thiên này: Một chiếc gương xỉn màu treo ngoài tường, trước mặt đặt một chiếc ghế, bên cạnh đặt một tấm ván dùng sơn đỏ ghi mua tóc bên trên.
Thái Đường Yến quay về cầm lấy túi tóc ra bán đổi tiền ăn, liên tục mấy ngày như thế, cô dần dần chuyển một vài thứ ra ngoài, chiếc chăn mà Thường Minh đắp, một vài bộ quần áo cũ, không được mấy đồng lắm, miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Nhưng như thế không phải là kế hoạch lâu dài, Thái Đường Yến bắt đầu hạ yêu cầu xuống, vừa nhận phát tờ đơn sống qua ngày, vừa tìm một công việc full time.
Ngày hôm đó đứng trước cửa nhà gặp phải Tào Đạt, Thái Đường Yến có thể do mượn tiền đã làm anh ta không thích, nên chỉ mau chóng gật đầu rồi thôi, nhưng đối phương lại gọi cô lại.
Tan làm sớm thế à?
Chưa đi làm. Thái Đường Yến nói, Vẫn đang tìm việc...
Tào Đạt gật đầu, muốn nói lại thôi. Thái Đường Yến xoay người định mở cửa thì anh ta đã mở miệng: Tìm công việc gì?
Cô quay đầu lại, nghi ngờ nhìn anh ta.
Tôi có người bạn, làm bảo vệ ở một công ty lắp đắt thiết bị, bọn họ đang thiếu một người đứng lễ tân, cô xem có muốn... giới thiệu không?
Nhiệt tình bất chợt của Tào Đạt làm cô nửa bất ngờ nửa bất an, Nhưng tôi... trình độ học vấn của tôi chỉ tốt nghiệp cấp ba.
Không cần yêu cầu trình độ học vấn, hay để tôi đưa địa chỉ cho cô, cô đưa sơ yếu lý lịch cho cậu ta để cậu ta chuyển lên trên xem thế nào.
Thái Đường Yến như được sống lại, nhanh chóng tìm được công ty trang trí Huy Châu dựa theo địa chỉ đã cho, công ty này chiếm nguyên một tầng của tòa nhà văn phòng. Sơ yếu lý lịch này là do cô lên mạng chỉnh sửa lại, cô đưa sơ yếu cho bảo vệ họ Lục kia, nửa tiếng sau được gọi vào một căn phòng nhỏ.
Lúc nhân sự thấy cô thì không che giấu được ngạc nhiên, nói: Nhìn cô với trong ảnh này có vẻ không khớp lắm.
Ảnh này chụp từ hai năm trước. Khoan nói đến việc non nớt hơn so với bây giờ mà còn trắng hơn rất nhiều. Mấy ngày nay cô phơi nắng không ít.
Biết dùng máy in không?
Không có... Nhưng tôi có thể học.
Biết biên tập word chứ?
Lúc cấp ba... có học qua chút xíu.
Không biết nhiều chứ gì.
Rồi lại hỏi thêm một vài câu khác, phần lớn Thái Đường Yến trả lời rất qua loa.
Cuối cùng nhân sự nói: Thế này đi, nếu chúng tôi quyết định chọn cô thì sẽ gọi điện thông báo cho cô.
Trong lòng Thái Đường Yến biết không đùa, dứt khoát hỏi thẳng cô ấy: Có phải vì vấn đồ trình độ học vấn của tôi không?
Nhân sự khá bất ngờ trước câu hỏi của cô, ban nãy tiếp xúc cô luôn im lặng, chỉ biết thành thật trả lời câu hỏi của mình.
Được rồi, giờ có thời gian thì tôi nói với cô vậy. Cô ấy mỉm cười, Tôi cảm thấy cô rất có duyên. Lễ tân của chúng tôi chủ yếu không phải là trình độ học vấn, dù tốt nghiệp trung học cũng không thành vấn đề. Cô có biết chúng tôi coi trọng điều gì không?
Thái Đường Yến lắc đầu.
Có thể cô cũng đoán được đấy, là hình tượng bề ngoài. Người khác đã đến công ty thì người đầu tiên nhìn chính là thư ký lễ tân, có thể nói lễ tân đảm nhận hình tượng cái nhìn của một công ty. Nói thật thì dáng cô khá là đẹp, có điều nước da khỏe quá. Cô hiểu ý tôi chứ? Lần phê bình này gọi là không khách khí, Hơn nữa trong quá trình trò chuyện tôi cảm thấy cô khá hướng nội, không quá giỏi ăn nói, điều này không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Hy vọng cô có thể tìm được công việc thích hợp với mình.
...
Ngay cả một người lần đầu gặp mặt cũng có thể chỉ ra được nhược điểm của cô, Thái Đường Yến chỉ cảm thấy không còn chốn dung thân, cám ơn cô ấy rồi đi ra. Bảo vệ hỏi cô thế nào, Thái Đường Yến nói thật, chỉ có điều đã lược bớt nguyên nhân.
Nhân viên bảo vệ kia nói: Cô muốn thử chỗ khác không, bất động sản ở cao ốc này đang tìm nhân viên vệ sinh đấy, chắc yêu cầu cũng không cao.
Dù sao Thái Đường Yến cũng không còn nơi nào để đi nên đồng ý.
***
Mấy ngày nay Thường Minh đã có được tin tức về Thái Giang Hào, nhưng chỉ là mấy loại tin về trình độ học vấn này nọ mà thôi, điều anh muốn biết - ví dụ như con người gã ta, nghề nghiệp cách xử sự vân vân - còn phải nhờ người quen hỏi thăm, sự chênh lệch giữa anh và Thái Giang Hào không chỉ là mạng lưới bạn bè, bên cạnh anh không có ai thích hợp có thể làm được nhiệm vụ phức tạp này.
Ngày hôm đó lúc lão Viên xử lý chi phí liên quan với tên đầu trọc, theo như Thường Minh dặn dò hỏi thăm Thái Giang Hào có lúc nào đột nhiên giàu sổi lên không, không ngờ chó ngáp phải ruồi, đúng là mùa xuân năm ngoái Thái Giang Hào ra tay hào phóng, tần số ra vào sòng bạc tăng cao.
Mùa xuân năm ngoái... Khớp với lúc chân anh vừa bị cắt, khá khác trong dự đoán của anh, anh vốn nghĩ có thể Thái Giang Hào có một tay trong vụ đánh mình. Manh mối vô dụng này không trươc không sau, không biết nên ráp vào đâu trong chuỗi manh mối đã có, thậm chí không xác định được là có liên quan với gã ta không.
Điểm khả nghi vừa xuất hiện ở Thái Giang Hào lại phải bỏ đi.
Thôn Vi Đỉnh là một vùng đất chẳng may với anh, từ công trình xảy ra bất trắc làm chậm tiến độ, đến tìm Thái Đường Yến không được, anh bèn đưa những điểm khả nghi có liên quan ra phân tích lại lần nữa.
Nhớ đến ảnh của Thái Đường Yến, anh bèn để lão Viên thuận đường hỏi thăm Tôn Dụ Hà, nhận được câu trả lời bi thảm như bản tin xã hội. Phụ thân của Tôn Dụ Hà có di truyền bệnh tâm thần, lỡ tay đâm chết vợ, sau đó là cháy nhà, cháy chết một nhà ba miệng người - bao gồm anh cả của Tôn Dụ Hà là Tôn Dụ Hải cũng mắc bệnh giống thế. Sau khi Tôn Dụ Hà lo liệu hậu sự xong thì không thấy xuất hiện thêm nữa.
Điều này đã phủ định nghi ngờ lúc trước của Thường Minh, anh ta đã gặp bố mẹ Phong Trạch ở bữa tiệc đính hôn của Đường Chiêu Dĩnh.
Hai vụ án này vẫn vùi lấp trong bế tắc, Thường Minh tìm mấy cũng phí công, đáp án bị chôn sâu, anh không cách nào thổi sạch lớp bụi đi được. Mấy ngày nay chuyện vui vẻ có giá trị nhất chính là trường đại học của Thái Đường Yến mà anh đoán bừa.
Nhìn hình thì có vẻ như chị gặp ở đâu rồi ấy nhỉ. Đường Chiêu Dĩnh nói trong điện thoại, Là cô gái cậu dẫn tới lần trước đúng không.
Thường Minh né tránh, Để đó sẽ mời chị.
Mời chị ăn kẹo mừng sao?
Thường Minh cười không tỏ thái độ, gương mặt giống nhau của hai cô đã trở thành cấm kỵ, nếu nhắc tới lúc khác mà không phải ghen thì chính là lúng túng.
Đúng rồi, học phí kia của các chị có thể đại diện nộp được không?
Cậu muốn tài trợ cô ấy đi học à.
Thường Minh im lặng.
Cô ấy đã nghỉ học rồi, phải đem giấy thông bảo nghỉ học đến phòng giáo vụ làm thủ tục đi học lại thì mới có thể nộp tiền được.
Cũng có nghĩa là phải tự mình làm.
Đường Chiêu Dĩnh bật cười, Tôi nghe được một chuyện rất kỳ lạ, cô gái này nghỉ học là vì gia cảnh khó khăn, giáo viên trong trường bảo cô ấy cầm sổ hộ nghèo đi xin tiền trợ cấp, nhưng cô ấy nói không làm được, người nhà không cho làm, cũng không hy vọng cô ấy đi học.
Thường Minh im lặng rất lâu làm Đường Chiêu Dĩnh hối hận vì lắm chuyện, Cậu không biết à?
Thường Minh nói: Có biết chút.
Đường Chiêu Dĩnh lại nói thêm mấy câu nữa, Thường Minh không hứng thú lắm, bèn cúp máy.***
Ban ngày Thái Đường Yến phụ trách làm vệ sinh ở hai công ty, có lúc sẽ đến làm vệ sinh ở công ty đã phỏng vấn lần trước, bảo vệ Lục thấy cô thì ca thán đúng là có duyên.
Cô phải làm hai ca, một là đến trước công ty dọn sạch cả khu vực, sau khi nghỉ trưa thì một mình quét dọn phòng trà và nhà vệ sinh. Cơ bản lệch giờ làm với nhân viên chính quy, trái lại không phải gặp cô nhân sự trước kia.
Buổi tối bảy giờ đến mười hai giờ làm phân tách đóng gói ở một công ty giao hàng nhanh gần ngay bên cạnh, nhọc nhằn nhàm chán cứ thế qua một mùa hè oi bức.
Vì đều là công việc không cần phải nói chuyện với người khác nên Thái Đường Yến làm rất tự tại, ngày ngày câu nói được lặp lại nhiều nhất chính là có người ở trong đó không trước khi vào nhà vệ sinh nam, có lúc không có ai đáp thì cô đi thẳng vào, còn có người trả lời thì cô chờ một lúc ở ban công đối diện. Ví dụ như bây giờ, vốn tưởng rằng sẽ không có ai, nhưng khi giọng nam trầm thấp nhả ra một chữ có , cô lập tức dừng bước chân.
Chỉ chốc lát, người đó đi ra từ nhà vệ sinh, Thái Đường Yến vốn nhìn chân trước, nhưng bên chân trái có thêm một cây gậy, mũi chân lại đi về phía cô, trong lòng vang lên hồi chuông báo động, cô chậm rãi ngẩng đầu, cách lớp kính không dính một hạt bụi, là Thường Minh đã biến mất hơn ba tháng... Kinh ngạc trên mặt anh không hề giấu vào đâu được, có điều không sâu lắm, Thái Đường Yến chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp nhau ở đây, hơn nữa còn là vào lúc cô nhếch nhác thảm hại. Bây giờ cô vừa đen vừa gầy, tóc vẫn là cái vẻ kỳ quái do mình tự cắt đó, mặc đồng phục vệ sinh, cầm cây lau nhà bẩn thỉu. Chán nản hôm nay làm vênh váo những ngày đầu biến thành một chuyện cười.
Cô không muốn quét dọn sao?
Cách lớp thủy tinh màu trà nhạt, âm thanh của anh như bị lọc qua khăn lông, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng nội dung đã bộc lộ tất cả.
Anh nhắc nhở cô không làm tròn bổn phận. Hai tai Thái Đường Yến đỏ bừng, khó chịu cực kỳ. Mở cửa ra đi vào, hai tay nhũn như con chi chi, trong mắt chỉ có mỗi cây lau nhà kia.
Sau lưng vang lên giọng nữ gọi Thường tổng , không lâu sau vang lên tiếng bước chân cùng đi vào theo sau lưng, khóe mắt cô thấy được cây gậy kia trước.
... Đang còn lau sàn.
Mấy giờ cô tan làm?
Hai người ăn ý nhỏ giọng nói, đề phòng bên ngoài nghe thấy.
Hỏi cô đấy, Thái Đường Yến.
Ngay đến tên họ gọi ra cũng hời hợt như ra lệnh.
Năm rưỡi.
Tôi sáu giờ, xong việc thì xuống phòng khách tầng một đợi tôi.
Buổi tối tôi còn có việc.
Đến thời gian ăn cơm cũng không có sao?
Thái Đường Yến đã lau xong một vùng ở trước mặt, không thể không xoay đến chỗ anh đang đứng. Cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Một tiếng.
Được. Thường Minh thở phào, kết thúc cuộc trò chuyện vi diệu ở nhà vệ sinh nam.
Thường Minh xuống lầu sớm hơn mười lăm phút, Thái Đường Yến đã thay một bộ đồ khác, ngoại trừ kiểu tóc thì nhìn qua không khác gì người đi làm bình thường. Một mình cô đang nhìn bản đồ phân bố tầng lầu trong công ty.
Đi thôi. Thường Minh đi đến đứng sau lưng cô nói, Đi ăn cơm.
Thường Minh đưa cô đến quán ăn cao ốc, phần lớn công ty đều tan làm lúc năm giờ nên bây giờ khá náo nhiệt. Anh chọn một vị trí trong góc, cầm lấy thực đơn cho cô gọi, nhưng Thái Đường Yến lại đẩy về: Anh gọi đi, anh quen thuộc hơn.
Thường Minh không từ chối, gọi bốn món cá, đang định gọi tiếp thì Thái Đường Yến đã sốt ruột nhỏ tiếng nói xen vào: Còn có người khác đến nữa ư?
Không có, chỉ tôi với cô thôi.
Vậy thì đủ đồ rồi chứ?
Nhân viên cũng cười nói: Hai người gọi bốn món thì có nhiều thật, hay là đổi một món khác thành đồ chay?
Không cần, cô ấy không thích ăn rau.
Thái Đường Yến: ...
Thái Đường Yến cầm menu đi, Thường Minh và Thái Đường Yến mỗi người lau đũa lau bát, nhất thời không nói gì.
Bàn cơm không phải là nơi hợp để nói xin lỗi, Thường Minh cũng chỉ tạm không nhắc đến chuyện cũ. Sau khi thức ăn đưa lên, Thái Đường Yến như đói bụng mà rất tập trung ăn, Thường Minh không có khẩu vị, sau mấy đũa thì đặt xuống.
Khi đã chắc bụng, Thái Đường Yến mới từ kẽ hở bận rộn trông thấy Thường Minh đang nhìn mình. Động tác nhai trở nên chậm rãi, sau khi nuốt xuống bụng thì cô hỏi: Sao anh không ăn đi, đều là đồ ăn anh thích mà...
Tôi thấy cô hay mua nên mới gọi.
Tôi thấy anh thích ăn nên mới mua...
Hình như vừa nói câu gì không đúng cho lắm, Thái Đường Yến không nói nữa, lại vùi đầu ăn cơm.
Thường Minh cũng cầm đũa lên lần nữa.
Hai người phân chia chiến đấu xử lý một đống đĩa thịt xong, Thường Minh bảo đi trả tiền, Thái Đường Yến muốn nói lại thôi.
Thường Minh hỏi: Gì đấy? Không 5:5 đâu nhé.
...
Đi thôi.
Tôi có thể... gói đem về không?
Thái Đường Yến xách hai hộp đồ cùng Thường Minh đi ra khỏi cửa, cô hơi vui vì không gặp phải đồng nghiệp của Thường Minh.
Cách bảy giờ còn nửa tiếng nữa, anh hỏi: Lát nữa đi đâu?
Tâm trạng cô đang không tệ nên trả lời: Đi về cất mấy thứ này đã.
Sau đó thì sao?
... Đi làm. Ánh mắt Thường Minh thoáng thay đổi, Thái Đường Yến cố nở nụ cười ung dung, Tôi làm thêm ở công ty chuyển phát nhanh gần đây, đóng gói hàng này nọ.
Anh cũng không ý kiến nhiều, Làm đến mấy giờ?
Mười hai giờ.
Thường Minh bắt một chiếc taxi ở bên đường, để cô vào trước rồi mình cũng ngồi vào.
Cô chuyển đến chỗ nào rồi?
Cô ôm hộp thức ăn, ... Vẫn ở chỗ cũ.
Thường Minh đọc địa chỉ cho tài xế, im lặng một lúc rồi mới nói như khiển trách: Tôi đã đi tìm cô, không chỉ một lần, người khác nói với tôi là cô đã chuyển đi rồi.
... Xin lỗi.
Bạn trai cô?
Hả? Thái Đường Yến kịp nhận ra anh ám chỉ ai, liền vội nói: Không phải.
Biết rõ nên trả lời ờ hoặc câu gì đó khác, nhưng ma xui quỷ khiến Thường Minh lại đáp: Tốt.
Mặc dù không tính là hiểu Thường Minh lắm, nhưng Thái Đường Yến vẫn cảm thấy hôm nay anh có vẻ là lạ, cứ như không phải là người thường hay giở trò vô liêm sỉ nổi giận với cô.
Vào giờ cao điểm tan tầm, xe chạy với tốc độ rùa bò, rõ ràng chỉ cách cầu một đoạn ngắn nữa thôi, nhưng tại nạn xảy ra trên cầu đã chặn dòng xe không di chuyển nổi.
Thường Minh nhìn thời gian, cách bảy giờ chỉ còn mười phút, bèn nói: Xuống xe đi, chạy thôi.
Tàu xế thả bọn họ xuống giữa đường, Thường Minh nói với Thái Đường Yến: Cô đi trước đi.
... Cô một tay ôm hộp do dự.
Thường Minh: Đừng để ý đến tôi, tôi không chạy được đâu. Cô đừng đi trễ.
Ờ.
Quả nhiên cô bỏ lại anh mà sải bước chạy, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ phóng nhanh ấy của cô, tốc độ rất nhanh, gió ấm áp luồn vào mái tóc, giờ đây đã không còn dáng vẻ khúm núm nặng nề nữa, mà thay vào đó lại hệt như chú nai con hoạt bát.
Chạy được một trăm mét, chợt cô dừng chân xoay đầu lại, nắng chiều cùng ánh đèn đường nhuộm sắc cam tươi lên mặt cô, cô giơ chiếc hộp trong tay lên, vì cách quá xa nên cô la lớn: Cám ơn.
Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy cô gào hết sức, tựa như gió mạnh lùa đến chọc thủng ùn tắc, bao sức nặng trong tâm đều trút hết.