Ám Yến

Chương 56: Chương 56




Thái Đường Yến đăng ký thi vào đầu tháng mười một, hiện nay đã là giữa tháng chín, thời gian giành giật từng giây từng phút. Thường Minh không ở nhà nên dù là cuối tuần cô cũng không về, một mình ở lại thư viện cho hết ngày.

Cô biết mình sang năm phải đi rồi nên cũng không cố gắng xây dựng quan hệ với ai cả. Kiểu người vô cầu như cô thoạt nhìn không khác gì một người bình thường hòa nhã, trái lại bất tri bất giác tạo thành quan hệ bạn học phổ thông với các cô gái trong phòng ký túc xá, bề ngoài không ai bài xích cô cả.

Kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10* cách ngày Thường Minh đi chỉ mới nửa tháng, thời gian ngắn ngủi không định về, Thái Đường Yến vừa vặn có nguyên một ngày để học từ đơn, ngoài những lúc ngẩn người ra thì thời gian còn lại không quá nhớ anh.

(*Ngày quốc khánh Trung Quốc.)

Học ngôn ngữ mà một ngày không xài thì sẽ thoái hóa một ít, cách hai năm học lại, quả thật cô không thể học trôi chảy được.

Thái Đường Yến sẽ nhân lúc thím Hồ đến nhà Thường Minh dọn dẹp để về, hai người ăn chung bữa cơm.

Sao ăn ít vậy Tiểu Thái, không hợp khẩu vị à? Thím Hồ chợt phát hiện.

Giờ đây thím Hồ cũng coi như là người quen biết ngọn nguồn, Thái Đường Yến cũng không định giấu diếm, buồn rầu nói: Không phải, đồ ăn ngon lắm, là nguyên nhân do cháu... Tuần tới cháu sắp thi rồi, căng thẳng quá... Hễ cháu căng thẳng trước khi thi là lại đau bụng... Khẩu vị cũng không tốt...

À thế à... Thím Hồ như có điều suy nghĩ, Thế ngủ thì sao? Hay là do buổi tối ở ký túc xá không ngủ ngon, do giường trên trở mình nên bị ảnh hưởng, hay là có người ngáy?

Thái Đường Yến lắc đầu, Là do cháu.

Hay là trước khi thi cháu cứ về đây ngủ đi, để thím đốt nến thơm cho cháu, giúp ngủ ngon lắm đó. Thím Hồ nói, Bên này cũng khá yên tỉnh, chắc là có thể khá hơn.

Thái Đường Yến thoáng suy tính, cảm thấy có thể được, nhưng vẫn còn do dự, Liệu có làm phiền thím không?

Thím Hồ khoát tay, Một mình thím đi đâu mà không phải là ở chứ, ở bên này còn vui vẻ thanh tịnh nữa là.

Cô gật đầu.

Thím Hồ như nhớ ra điều gì đấy, Hay là, gọi Thường tiên sinh về với cháu đi?

Cô lắc đầu như trống bỏi, Không cần làm phiền anh ấy đâu, anh ấy có rảnh sẽ chủ động về, cháu sợ làm chậm trễ chuyện kinh doanh của anh ấy.

Thái Đường Yến đã kết thúc lớp học cuối cùng, ban ngày học xong ở trường sẽ bắt xe đến đây, vừa nghe bài luyện nghe vừa đi hết quãng đường dài vào nhà Thường Minh.

Thím Hồ chú tâm chăm sóc đã có hiệu quả, ngày hôm sau thức giấc tinh thần của cô khá hơn nhiều.

Thím Hồ cũng vui vẻ nói: Lúc trước cậu hai nhỏ đi học cũng thường vậy, thím cũng toàn chăm sóc cậu ấy như thế... À à, ý thím là Thường tiên sinh , lúc ở nhà cậu ấy thím đều gọi thế cả.

Cậu hai nhỏ... Thái Đường Yến lẩm bẩm, trong miệng như bất chợt bị ai nhét vào một viên đường, ngọt đến mức nhoẻn miệng cười.

Phương Nam cuối tháng mười chỉ hơi lạnh, ngoài nhà trống trải thoáng mát, Thái Đường Yến vẫn thích nằm trên hành lang cửa phòng khách đọc sách, chỉ là không ngủ trên sàn nhà nữa, mà chuyển sang đi văng rộng rãi ở bên cạnh.

Chiều hôm đó không có tiết nên cô quay về ngay buổi trưa, ăn cơm xong sẽ nằm trên đi văng xem luận văn, sách vở đặt trên bụng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ tiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, Thái Đường Yến cảm thấy trong tay trống trơn, sách đã bị lấy đi, cô như bị rút gân mà lập tức choàng tỉnh, phát hiện bên cạnh có thêm một người.

Thường tiên sinh...

Thường Minh nằm bên cạnh cô, dán chặt vào cô, trên cánh tay bắp đùi Thái Đường Yến đều là nhiệt độ từ cơ thể anh xuyên qua lớp quần áo.

Anh về lúc nào vậy? Cô nâng người lên giật mình hỏi.

Thường Minh không trả lời mà cũng không nhìn cô, chỉ cầm lấy cuốn sách đang mở của cô, bắt đầu đọc.

Phương thức sống chung vừa thân thiết vừa hời hợt này đã lâu lắm rồi, có lẽ từ khi anh đọc tiểu thuyết cho cô đã làm cô rơi vào vũng bùn tình cảm, mà lần trước bọn họ chiến tranh lạnh, Thường Minh cũng lấy phương thức đó để làm lành với cô. Mà vào giây phút này, đây chính là dấu hiệu tích cực.

Thật ra dù anh im lặng không nói gì, nhưng anh đã chủ động tìm đến cô, vậy coi như mọi sai lầm của cô đều có thể được tha thứ.

Thái Đường Yến phục người nằm xuống, im lặng nghe anh đọc hết một đoạn mình đã sớm thuộc làu.

Đến khi đọc xong từ cuối cùng, Thường Minh nghiêng đầu sang, mặt kề mặt, hơi thở giữa hai người vấn vít, thân mật như lần đầu tiên ôm nhau vậy.

Khó trách trước kia em thích nằm đây đọc sách, quả thật thoải mái hơn trong phòng nhiều. Thường Minh nói, Thím Hồ bảo em không ngủ được, về đây rồi có khá hơn tí nào không?

Thật ra Thái Đường Yến rất muốn nghe chính miệng anh xác nhận quay về là vì cô, nhưng sợ bị cho là không hiểu phong tình, nên cố gắng nuốt xuống bụng lại.

Nhìn thấy anh là khá hơn nhiều.

Cô không phải người liên tục nói lời yêu thương, bình thường lại cực kỳ hướng nội, chỉ là không cẩn thận thổ lộ suy nghĩ trong lòng, phần tình ý này vừa thẳng thắn vừa nóng bỏng, lọt vào tai Thường Minh lại chẳng khác gì trực tiếp tỏ tình.

Chỉ là thi thôi mà, từ nhỏ đã thi rồi, sợ cái gì.

Thái Đường Yến nói: Em muốn thi tốt một lần, có thể được trên 6.5 là tốt nhất... Nhưng cũng khó tin quá, mới chuẩn bị được có hơn hai tháng...

Thái Đường Yến đặt sách lại trên bụng cô, Thái Đường Yến thuận tay dở lấy.

Còn chưa bắt đầu thì đừng để mình tưởng tượng tiêu cực như thế. Nghĩ xem thi xong nên làm gì để xả đi.

Cô nghiêm túc nói: Xa quá chưa nghĩ đến. Rồi lại hỏi anh, Em tưởng cuối tuần anh mới về chứ, công ty bên này có chuyện gì không?

Thường Minh đáp, Vẫn ổn.

Bao giờ đi lại?

Không gấp.

Không gấp này của Thường Minh lại thật sự rảnh rỗi đến tận ngày Thái Đường Yến thi, trong thời gian gần một tuần này, mỗi lần cô về đều gần như có thể trông thấy anh. Buổi tối ở thư phòng ai cũng bận rộn, đến giờ là anh lại ôm cô nghỉ ngơi, như phụ huynh ở bên cạnh kèm cặp học hành vậy.

Có lúc Thái Đường Yến từng nghĩ, Thường Minh đối với cô càng giống như che chở yêu thương từ một người cha vậy, bù vào phần tình cảm khuyết lúc còn tấm bé. Cô tự cảm thấy đối với người đang yêu đó không phải là dấu hiệu bình thường. Nhưng cảm tình phức tạp lệ thuộc, gửi gắm và mang theo tín ngưỡng này, dù mai sau trong tầm mắt rộng lớn phong phú, cô có gặp được người hác phái ưu tú hợp nhau đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn sẽ chẳng có ai thay thế được sự tồn tại của Thường Minh.

Vào ngày thi Thường Minh nghỉ phép một ngày để đi cùng cô, dù rằng lúc thi vào đại học người nhà cô không có động tĩnh lớn như thế, bất giác Thái Đường Yến thấy căng thẳng. Thường Minh vỗ nhẹ vào sau lưng cô ý bảo cô vào trường thi đi, vậy mà tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Đến trưa thi nghe đọc viết xong, lúc đi ra trái lại phản ứng vẫn như thường, không nói thêm gì, chỉ để Thường Minh dẫn đi ăn cơm và nghỉ ngơi chút. Buổi chiều thi nói xong, cả người lại như khóc nấc lên.

Có thể em phải thị lại rồi...

Ảnh hưởng tâm lý đấy.

Không phải đâu, lần nào thi xong cảm giác của em cũng rất nhạy, em biết kỹ năng của mình mà.

Thường Minh ngẩn người, rồi an ủi cô: Không sao đâu, cùng lắm đi qua sớm học ngoại ngữ là được.

tyd lắc đầu, rồi lại cúi đầu thì thào, Không được, em cảm thấy ông ta sẽ không cho em nhiều tiền thế đâu, học ngoại ngữ tốn tiền nhiều lắm.

... Vậy cứ chờ có kết quả đi đã.

Thường Minh ở lại một tuần, tối hôm ấy định đáp chuyến bay đêm, bên Thái Đường Yến cũng không có vẻ ăn mừng, thế là hai người lại vội vã từ biệt nhau.

Lúc này đã là tháng mười một, cách tháng giêng còn một tháng nữa, Thường Minh định đến lúc đó mới về, khi ấy công việc bên kia đã ổn định, anh cũng chẳng cần thường trú nữa.

Thái Đường Yến đợi gần nửa tháng mới có kết quả, tổng được 6 chấm, quả nhiên thi nói đã kéo điểm xuống, chỉ được 5.5, nếu muốn xin vào trường tốt thì chắc chắn phải thi lại rồi.

Cô báo điểm với Thường Minh, mặc dù đã sớm tự tư tưởng, nhưng rốt cuộc vẫn khó tránh khỏi mất mát. Nhất là khi nghĩ đến khổ cực và tiền học phí hơn hai tháng, cứ như hắt nước đổ đi vậy.

Dĩ nhiên Thường Minh an ủi cô không sao, Thái Đường Yến rất dễ rơi vào vòng lặp vô hạn tự mình phủ định ngắn ngủi, theo phản ứng giây chuyền lại nghĩ mình kém cỏi thua xa Thường Minh nhiều, thế là ở phía đầu dây điện thoại chợt im lặng hẳn.

Thường Minh dò xét nói: Nếu không cứ đi học ngoại ngữ đi? Có môi trường sẽ tiến bộ nhanh hơn.

Thái Đường Yến trưng ra giọng điệu đọc bình luận trên mạng: Người khác nói có thể không học lớp ngoại ngữ cũng đi được, bất kể là chi phí hay áp lực học tập đều không giống như trong nước, ngước mắt lên nhìn chỉ toàn là nơi không quen thuộc lại không phải là tiếng mẹ đẻ.

Có thể nghĩ được đối sách, Thường Minh yên tâm hơn.

Sợ mình tự ti sẽ tàn phá cảm xúc, Thái Đường Yến kịp thời chấn chỉnh, lại còn an ủi ngược anh: Hay là cứ học lại từ đầu đi, anh xem em không đi học hai năm, ôn tập chỉ hai tháng, thực ra mà nói số điểm này cũng đã tạm ổn lắm rồi. Cô cười ha ha, nhưng nghe có vẻ ngốc nghếch, thế là dừng lại, Học tiếp hai tháng nữa hẳn sẽ tiến bộ thêm, ghi danh thi lại năm sau, em cảm thấy... cũng có thể... Thường tiên sinh, anh có nghe đó không?

Sau một hồi cân nhắc, Thường Minh cũng đồng ý với quyết định của cô.

Thái Đường Yến không thể không lần nữa ghi danh lớp ôn thi IELTS, càng dốc sức học hơn lần trước nhiều. Cô tự nhận mình không phải người cơ trí, muốn thi với người ta, chỉ có thể lấy chuyên cần chăm chỉ bù đắp.

Mấy người có quen trong lớp trước giờ không thấy đâu, điểm cao hơn cô thì vui vẻ giao thành tích, điểm thấp hơn cô lại có đủ kinh tế thì đã định đi thẳng qua bên đó học ngoại ngữ cả rồi, so với cô điểm thấp vốn đã định học lại ngoại ngữ rồi, xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, điều duy nhất không đổi là địa điểm học.

Học xong một buổi tối, nữ sinh ngồi bên cạnh cùng cô đi xuống, bị hỏi ở đâu, về thế nào, Thái Đường Yến chỉ trả lời phương hướng chung chung rồi bắt xe buýt, sau đó lễ phép hỏi ngược lại cô.

Bạn tôi đến đón, đáng tiếc chúng ta khác hướng, nếu không đã có thể cho bạn quá giang rồi. Trong lúc nói chuyện hai người họ đã đi đến ven đường, cô nữ sinh chỉ vào chiếc xe màu đỏ đâm, Đến rồi, mình đi đây.

Thái Đường Yến nhìn cô ấy lên xe rồi xoay người đi về trạm xe buýt.

Sau khi nữ sinh ngồi vào ghế phụ, bỗng cửa kính xe hạ xuống, tài xế không màng nói chuyện với cô ấy mà gọi với ra bên ngoài hai tiếng: Em dâu ——! Này ——

Giọng nói cách một chỗ ngồi nên giảm âm lượng đi nhiều, người đang đi ấy hoàn toàn không biết là đang gọi cô nên cứ đi thẳng về phía trước.Nữ sinh kinh ngạc, Anh biết cô ấy sao?

Mau gọi cô ấy lại giúp anh!

Mặc dù khá khó hiểu, nhưng nữ sinh vẫn gọi một tiếng: Thái Đường Yến ——

Bóng lưng kia xoay người lại như mong muốn, chiếc xe cung vội tiến lên trước một đoạn, song song với cô.

Tài xế bước ra ngoài, một tay khoác lên cửa xe, lại gọi một tiếng em dâu .

Thái Đường Yến nhìn chằm chằm gương mặt tròn tròn không xa lạ gì đang tiến đến gần này, từ từ dung nhập với người bạn nào đó của Thường Minh, nhưng không nhớ nổi tên cụ thể.

Chào anh, đã lâu không gặp. Cô chào đáp thận trọng chào hỏi.

Đã lâu không gặp. Tạ Vũ Bách thì tùy ý hơn nhiều, cười nói, Minh Tử không cho người đến đón em à?

Tôi bắt xe buýt, cũng tiện.

Em định đi đâu, lên đi lên đi, để anh đưa em đi. Anh ta hất đầu chỉ vào trong xe.

Không cần đâu, tôi ở chỗ Thường Minh, hình như không thuận đường.

Tạ Vũ Bách vội lắc đầu, Không sao không sao, cũng không phải bận gì, anh đưa em về rồi đưa cô ấy về cũng được.

Nữ sinh trong xe cũng hào phóng nói: Bạn cũng lên đây đi, đi chung cũng chẳng lâu mấy.

Thái Đường Yến không tiện từ chối nữa, mở cửa sau ra ngồi vào.

Tạ Vũ Bách cũng vào lại xe, vừa cười với nữ sinh ngồi bên ghế phụ vừa thắt dây an toàn, Bạn gái của anh em anh, cậu ta ở nước ngoài nhiều năm, vất vả lắm mới có người yêu, nên anh thuận đường tiễn một đoạn, ha ha.

Nư sinh ôi một tiếng, Nếu sớm biết mọi người quen nhau thì tan học đa đi cùng rồi, uổng phí một tháng à. Rồi ngoái đầu lại hất cằm với Thái Đường Yến ít nói, Con người anh ấy có đáng tin không? Liệu lát nữa có bán hai chúng mình đi không biết.

Có khả năng.

Câu trả lời thành thật của Thái Đường Yến làm nữ sinh cười to sang sảng.

Đến nhà Minh Tử hả? Tạ Vũ Bách xác nhận lần nữa, sau khi lấy được câu trả lời khẳng định thì nổ máy, kín đáo cười cười, Hai em biết nhau như thế nào vậy? Một người là bác học đa tài chuẩn bị xuất ngoại học thêm tại công ty nước ngoài, một người thì... là cô gái không nhắc đến cũng được, tuy tuổi tác không kém nhau là mấy, nhưng người sau cố ý ăn mặc hoạt bát trông trẻ đi, có điều giơ tay nhấc chân là lại thấy chênh lệch.

Người ngồi trên ghế phụ đáp: Bạn học lớp IELTS đó.

Em dâu cũng muốn xuất ngoại à? Tạ Vũ Bách ngạc nhiên hỏi, trong nhất thời không nhớ nổi họ của cô. Mặc dù thời gian trước Thường Minh đến tìm anh giới thiệu trung gian, nhưng cũng chỉ cho là cậu ta thuận miệng nhắc đến.

Ừm, đang chuẩn bị...

Như nhau cả, định lúc nào đi?

Thái Đường Yến thua ở thẳng thắn, lại ngại anh ta là anh em của Thường Minh nên đành thẳng thắn: Tháng bảy sang năm... Nếu thuận lợi...

Tạ Vũ Bách hòa vào dòng xe đang dừng, đưa một tay sờ cằm mà nói, Vậy cũng sắp rồi, chỉ là chuyện của nửa năm, mà anh không nghe thấy Minh Tử nhắc đến khi nào. Định đi đâu?

Thái Đường Yến khô khan đáp: Bên châu Úc.

Thế à, tưởng là em cũng đi Mỹ chứ.

Phản ứng đầu tiên của Thái Đường Yến là nữ sinh bên cạnh, nhưng cô ấy nói mình đi nước Anh, sau đó lại nghĩ đến Thường Minh, nhưng khẩu ngữ của anh có pha giọng Anh, chắc không phải. Cũng không tiện tra cứu thêm nên bỏ.

Cũng may Tạ Vũ Bách không đợi cô trả lời mà cảm thán nói: Đi nước ngoài cũng được, nhân lúc còn trẻ nên ra ngoài thăm thú đó đây, nếu không sẽ không biết thế giới bên ngoài xuất sắc đến thế nào đâu.

Người ngồi cạnh xen vào: Năm đó chắc Tạ công tử ra ngoài rong chơi nhỉ ——

Tạ Vũ Bách la oai oái, oan ức nói: Anh đi học nghiêm túc đấy, nếu không lúc về mắt em có thể nhìn thẳng anh được à, đúng không, chắc chắn là chê anh là dế chũi không học thức rồi ——

Bây giờ mắt em có nhìn thẳng anh sao?

...

Quan hệ giữa hai người khá sâu xa, Thái Đường Yến giả vờ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhưng âm thanh bọn họ cãi vả cứ vang lên đứt quãng, cô như lên phải thuyền hải tặc, chịu hành hạ.

Sau khi đưa người đến nơi, trong lòng Tạ Vũ Bách cũng không bình tĩnh được. Có một câu hỏi to đùng chôn trong lòng anh ta: Ai muốn đưa một con chim sẻ không có đồng nào biến thành phượng hoàng thế? Bố ruột cô ấy chắc không phải, bản thân đã nghèo rớt mồng tơi, huống hồ còn phải đưa Đường Chiêu Dĩnh xuất ngoại. Chẳng lẽ là người anh em tốt si tình của anh? Khả năng này là lớn nhất. Nhưng cũng không đến nổi nào, rõ ràng cậu ta còn hai triệu chưa trả, không giống như người dư sức để làm từ thiện. Lát về phải tìm lão Vương hỏi mới được. Thường Minh không ở đây nên cũng không vui, tam giác sắt chỉ còn lại hai đường song song, thú vị giảm bớt rất nhiều.

Giáng sinh đêm đó không có lớp, nhưng với một người học lại để thi lại như Thái Đường Yến mà nói thì không hề có không khí ngày lễ gì cả, chỉ là thư viện ít người đi mà thôi. Đối với cô, chỉ có thời tiết là thay đổi, trở nên lạnh đi. Trên đường về ký túc xá chỉ cần thở một hơi ra, trong nháy mắt đã hóa thành làn sương trắng nhàn nhạt. Có lẽ vào lúc này sang năm, cô sẽ đón lễ Giáng Sinh vào mùa hè.

Vào dịp nguyên đán Thường Minh nghênh đón một vị khách không mời mà đến, người kia đánh thức ngấc ngủ mệt mỏi của anh, giang rộng hai tay, trên gương mặt tròn nở nụ cười, hệt như muốn nói có ngạc nhiên không .

Nhưng Thường Minh phản ứng khá bình tĩnh, để anh ta vào nhà, Chạy đến tận đây, không phải là bận tán gái đấy chứ, sao thế, thất bại rồi?

Tạ Vũ Bách vừa cởi áo khoác vừa nói: Không cần cậu phải đâm thọc thế đâu. Thường Minh thuê một căn nhà ở tạm, trên bàn chất đầy tài liệu công ty, Tạ Vũ Bách hơi đảo mắt, phát hiện có thể xem hiểu được, vậy là bắt đầu làm ồn, Tôi nói với cậu này, gần đây tôi có gặp phải một cô nàng, thanh cao xinh đẹp, mấu chốt là tính cách khá sảng khoái, không hề nhắn nhó chút gì, cũng khiến tôi mê... Nhưng bạn trai người ta ở nước ngoài, nên người ta đã đi học IELTS để xuất ngoại đoàn viên cùng phu quân mất rồi.

Có một từ làm tim Thường Minh đập hụt một nhịp, chợt nhớ đến Thái Đường Yến. Cũng không biết Tạ Vũ Bách lái xe hay đi máy báy đến, nếu sớm biết thì đã bảo cậu ta đưa cô tới rồi.

Cũng làm tôi khá hứng thú —— Tạ Vũ Bách nhếch miệng, Mùi vị kia quá sảng khoái rồi.

Thường Minh cười lạnh.

Sau đó lúc tôi đi đón cô ấy cậu có biết tôi gặp ai không?

Thường Minh cố ý không trả lời, chỉ pha cà phê nóng hỏi anh ta có muốn uống không.

Tôi nói này Minh Tử, cậu làm thật hả?

Có uống không?

Tạ Vũ Bách xua tay từ chối, Cậu định để cô ấy xuất ngoại thật đấy à.

Thường Minh nhấp một ngụm, nóng đến độ khiến anh nhăn mặt.

Cậu đừng giả câm giả điếc nữa, tôi hỏi này, cậu và lão Đường kia bắt đầu qua lại từ khi nào thế, tiền của cậu đều đầu tư vào cha con bọn họ cả!

Vì thấy lạ người này lại khó theo đuổi đến thế, nên Tạ Vũ Bách mới dư dả thời gian chạy đến hỏi thăm.

À đúng rồi —— Thường Minh vẫn làm như không nghe thấy, chỉ gật đầu với anh ta, Cậu tới đúng lúc lắm, vừa vặn có thể trả cậu.

Thường Minh đi vào căn phòng ngủ duy nhất, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ tủ sắt ra đưa cho anh ta, Trả cậu này, tôi cũng tính cả lãi ngân hàng luôn rồi đấy. Cuối năm phải trả nợ hết mới được.

Tạ Vũ Bách lật trái phải nhìn tấm thẻ ngân hàng mấy tháng trước mình đưa cho cậu ta, anh ta tin Thường Minh sẽ trả lại không thiếu một xu, nếu không cậu ta đã không liều mạng kiếm tiền ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đến nửa năm rồi.

Nhưng Thường Minh không nghe theo lời anh ta nói chút nào, quả thật làm anh ta bực thức, thế là nhét thẻ vào túi rồi quát: Thường Minh, cậu nói gì đi chứ, có phải cậu tiếp nhận cục diện của Phong Trạch không đấy?

Cách đây không lâu lúc nghe thấy cái tên này vẫn là khi luật sư báo cho anh ta biết tiến triển của vụ án, Phong Trạch đã chết, nhưng vẫn còn đồng bọn Thái Giang Hào của gã, về việc này dù hắn có trăm miệng cũng không thể bào chữa được, nên xem ra khả năng thắng kiện không nhỏ.

Giọng Thường Minh vẫn nhẹ bẫng như thế, A Bách, biết quá nhiều tối sẽ không ngủ ngon đâu.

Tạ Vũ Bách nói xa nói gần cũng không ép được gì, nhưng Thường Minh càng tránh né, càng chỉ rõ nội tình không bình thường, thế là không dằn nổi mà kêu lên: Minh Tử! Tôi nói cậu đấy, vì một con đàn bà mà ra nông nỗi này, cậu có đáng không hả! Ngay cả vốn của mình cũng chi ra.

Thường Minh xoay người tính vào phòng thay đồ, nói: Trươc kia cậu đã đến nơi này chưa, nếu không tôi dẫn cậu đi vòng quanh thăm thú, mặc dù không bì được bên nhà chúng ta, nhưng dù sao cũng là một tỉnh lị.

Tạ Vũ Bách đấm vào vai khiến Thường Minh lảo đảo chực ngã, may mà Tạ Vũ Bách đỡ anh.

Cậu không nói đúng không, cậu không nói thì để tôi tự đi hỏi cô ta, cô ta học ở đâu ngày nào mấy giờ tôi đều nhớ rõ cả!

Uy hiếp có hiệu quả, Thường Minh quát tháo bảo anh ta dừng lại: Cậu đừng xen vào việc của người khác!

Dù đã đoán được câu trả lời nhưng Tạ Vũ Bách lại chẳng vui chút nào, Mẹ kiếp cậu điên rồi hả! Vì một con đàn bà ma ra nông nỗi này!

Thường Minh nhức đầu ngồi xuống ghế, Tóm lại cậu đừng có lắm lời!

Cậu có tin không, xuất ngoại chưa đến một năm —— nhiều nhất là sau ba tháng đau khổ —— chắc chắn cô ta sẽ tìm được thằng tóc vàng thân thể cường tráng, chia tay hất cẳng cậu! Cậu là cái thá gì chứ? Phụ nữ xinh đẹp thiếu gì, gái trẻ mơn mởn lại đầy rẫy ra đó, vậy mà hết lần này đến lần khác cậu lại cung phụng một con bé thành tiên, mà còn không biết có phải là cô bé lọ lem hay không nữa!

Cậu im mồm cho tôi! Cậu không hiểu gì hết! Thường Minh bị giẫm chân đau gào lên, Dù cô ấy không du học, thì ở trường đại học trong nước vẫn có thể tìm được người trẻ hơn tôi, khỏe hơn tôi, thứ tôi nhiều hơn những người đàn ông trẻ tuổi đó, đơn giản chỉ là điều kiện kinh tế và kinh nghiệm xã hội mà mấy năm sau bọn họ mới có thể bắt kịp, còn tôi bây giờ đã có thể cho cô ấy những điều đó. Nếu hai bọn tôi tiếp tục dây dưa như thế, cứ coi như tôi chờ đi, đợi cô ấy học xong đại học, đi làm mấy năm ổn định, đến lúc đó bạn cùng lứa của cô ấy cũng đuổi theo kịp rồi, tầm mắt cô ấy lớn, cậu cảm thấy liệu cô ấy còn chịu kết hôn với tôi không? Không hề. Cậu chỉ biết trách tôi kéo cô ấy, đến lúc đó ấn tượng tốt đẹp giữa bọn tôi cũng sẽ bị lu mờ.

Tạ Vũ Bách đờ đẫn khiếp sợ, không cách nào ngăn anh dừng thổ lộ như tố cáo lại được.

Như thế chi bằng tôi lấy thứ tôi đang có để đổi lại tương lai tốt hơn cho cô ấy, dù sau này không thể ở bên nhau... Thần sắc Thường Minh cũng xám xịt, Chí ít lúc cô ấy nhớ đến tôi đây sẽ không chán ghét. —— mẹ nó chứ cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, lúc cậu toàn tâm toàn ý thích một cười, rồi cậu cũng sẽ như tôi thôi. Muốn để cô ấy có được tốt nhất, cả đời chỉ có một lần ấy, mẹ, tôi không phải thánh nhân, cũng không muốn làm! Đương nhiên tôi vẫn hy vọng cô ấy học xong sẽ về tìm tôi —— cứ nghĩ đến việc cô ấy ở chung với gã khác là tôi đã hận không thể tách hai người họ ra xa rồi —— đến lúc đó tốt nhất hai người các cậu ngậm miệng chớ nói cô ấy không xứng với tôi. Mẹ, không nói nữa, bực chết được ——

Thường Minh cầm bao thuốc lá trên bàn lên, rút một điếu ra châm. Bi thương giữa hai hàng lông mày đã chạm đến lòng trắc ẩn của Thường Minh, đang tính sám hối an ủi mấy câu, chợt Thường Minh ngẩng đầu lên, nghiêm mặt, A Bách, tôi cảnh cáo cậu, cấm cậu nói một chữ đấy, năm sau cô ấy còn phải thi IELTS lần nữa, thi không tốt tôi đánh chết cậu ——

Lời đã đến nước này, Tạ Vũ Bách cũng không mắc cỡ gì, chọc tức người ta rồi dỗ người ta đều là sở trường của anh, mặt tròn cười một tiếng, phiền não tiêu tan.

Được, cô ấy phải thi, tôi không nói, giúp người thành đạt, để cậu là quân tử sau đài không ai hay biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.